Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:01 chiều – 14/11/2024

14.
Ngay từ nửa tháng trước, chiếc áo phượng bào thêu bằng tơ vàng mà tôi đã đăng bỗng nổi trên mạng.

Giá của bộ quần áo được chế tác hoàn toàn thủ công này đã được nâng đến hai mươi triệu.

Mẹ dùng tên giả là Văn Thanh, chỉ đáp lại hai chữ: “Không bán.”

Thỉnh thoảng bà sẽ đăng một số video hướng dẫn thêu thùa hoặc giới thiệu các thành phẩm đã thêu, chỉ trong mấy chục ngày, bà đã thu hút được ba triệu người theo dõi.

Chẳng mấy chốc, một hiệp hội thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước đã mời bà tham gia với tư cách là đại sứ cho văn hóa thêu thùa truyền thống.

Đồng thời hứa sẽ cung cấp cho bà phương pháp giảng dạy lý thuyết về thiết kế quần áo một cách có hệ thống, để bà có thể vận dụng dung hợp văn hóa phục sức cổ xưa và hiện đại tốt hơn trong tương lai.

Mẹ rất phấn khởi.

Hiển nhiên đồng ý.

Vì vậy, khi Ngụy Văn Chiếu khóc lóc cầu xin bà đừng ly hôn và quay đầu nhìn ông ta, bà đang học tập và được đào tạo chuyên môn ở nước ngoài, đắm chìm trong văn hóa phục sức cổ xưa và hiện đại không lối thoát.

Mẹ chê ông ta phiền phức, thẳng tay xóa mọi thông tin liên lạc và phớt lờ ông ta.

Cuối cùng, thực sự không còn cách nào khác, Ngụy Văn Chiêu lại đến cầu xin tôi.

“Nguyệt Nguyệt, con và mẹ luôn không dấu giếm nhau điều gì. Nói cho cha biết, bà ấy đã đi đâu? Chẳng lẽ có gã đàn ông khác sao?”

Tôi vùng ra khỏi tay ông ta.

“Không biết, tôi chỉ biết một số người có đức hạnh gì mà cho rằng những người khác cũng bẩn thỉu vô sỉ như họ.”

Tôi chưa bao giờ mắng ông ta như vậy.

Lòng bàn tay giơ lên của ông ta từ từ hạ xuống, sờ lên đầu tôi.

“Nguyệt Nguyệt ngoan, một mình mẹ ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt, cha chỉ muốn bảo vệ bà ấy thôi.”

Gần đây ông ta đã tiều tuỳ không ít, cằm mọc đầy râu đen và thô sáp, trông giống như một ông già.

Tôi chán ghét tránh đi, không thèm trả lời ông ta.

Ngụy Thừa Chi ở một bên rốt cuộc cũng đặt trò chơi xuống, khuyên nhủ: “Cha, ly hôn thì ly hôn! Dù sao chúng ta cũng còn có dì Tiểu Hà, hơn nữa lần trước con nghe thấy dì Tiểu Hà lén lút gọi điện, nói gì mà tiểu thư thất lạc nhiều năm, muốn trở về làm tiểu thư thật.”

“Nếu mẹ muốn đi thì cứ để bà ấy đi. Dẫu gì sống chung cũng không mấy vui vẻ.”

Nói xong, hắn tiếp tục vùi đầu vào chơi game, Ngụy Văn Chiêu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều.

Ông ta không để ý đến tôi nữa, đạp chân ga lái ra khỏi biệt thự.

Tôi biết, ông ta đi tìm Tiểu Hà.

Ngụy Thừa Chi ở sau lưng tôi, lặng lẽ mở điện thoại, nhấn nút gửi tin.

“Ông ấy xuất phát rồi.”

15.
Kịch hay diễn ra ngay tại biệt thự ngoại ô.

Tiểu Hà được một cặp vợ chồng già nắm tay, họ rơi nước mắt kể lại rằng họ nhớ ả như thế nào sau khi ả bị lạc.

Hai người đều mặc quần áo hàng hiệu phiên bản giới hạn, mỗi món đều có giá trị rất lớn.

Chưa kể ông lão tháo kính ra, trông giống hệt nhà họ Tống xa hoa nhất ở kinh thành.

Ngụy Văn Chiêu chứng kiến Tiểu Hà từ bàng hoàng chuyển sang vui mừng, sau đó ấn mạnh vào tim để bình tĩnh lại.

Cuối cùng, Tiểu Hà nắm lấy cánh tay ông ta và giới thiệu với hai vợ chồng họ.

“Đây là vị hôn phu của con, anh Ngụy.”

“Được, được, được, chỉ cần con thích, cha mẹ đều chấp nhận. Tiểu Hà, theo cha mẹ về nhà, sau này sẽ từ từ bù đắp cho con nhé.”

Tôi và mẹ ngồi trong xe nhìn họ.

Tôi tấm tắc ngạc nhiên: “Mời đến thật sao?”

Bà lắc đầu.

“Đắt đến cỡ nào chứ, lão già đó là người mô phỏng ông cụ Tống nổi danh trên mạng. Chương trình phát sóng trực tiếp của ông ta rất nổi tiếng, một buổi biểu diễn tốn gần ba mươi ngàn.”

Tôi dựng thẳng ngón tay cái.

“Con không ngờ, ngay cả Tiểu Hà cũng là diễn viên do mẹ thuê.”

Bà đeo kính râm lên, cong khoé môi cười.

“Mẹ còn không biết ông ta thích kiểu gì nhất sao? Từng cái cau mày hay nụ cười của Tiểu Hà đều do mẹ huấn luyện.”

“Tùy chỉnh theo yêu cầu sao? Bao nhiêu tiền vậy ạ?”

“Ba triệu.”

16.
Đêm đó, chúng tôi nhận được đơn ly hôn do Ngụy Văn Chiêu ký.

Ông ta về nhà thu dọn hành lý và chuẩn bị dẫn theo đứa con trai bé bỏng ra ngoài.

Tôi rưng rưng nước mắt giữ chặt tay ông ta: “Cha…cha thật sự không cần con nữa sao?”

Ngụy Thừa Chi trừng mắt nhìn tôi: “Dì Tiểu Hà tốt hơn mẹ nhiều, sau này bọn tôi vẫn sẽ có cuộc sống sung túc, chị muốn đi chỗ nào thì cứ ở đó đi.”

Ngụy Văn Chiêu dắt hắn rời đi.

“Mày và mẹ mày cứ sống với số tài sản ít ỏi kia đi, sau này gặp khó khăn cũng đừng tìm đến tao. Dẫu sao mấy ngày trước bà ấy cũng là người nhẫn tâm muốn rời đi!”

Tôi cố nén ý cười trên môi, lưu luyến lau nước mắt, giả vờ thoải mái.

“Vậy…tạm biệt.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Họ không biết rằng Tiểu Hà đã chuồn ra nước ngoài sau khi hoàn thành nhiệm vụ từ lâu.

Hai diễn viên kia đã nhận tiền bỏ đi. Ngay cả căn biệt thự sang trọng mà họ lừa Ngụy Văn Chiêu về cũng được thuê với giá cao.

Mặc dù xuyên không đến xã hội hiện đại, nhưng bởi vì giàu có, được người khác tâng bốc lên cao, lại quá kiêu ngạo, hoàn toàn không tìm hiểu qua quy tắc của thế giới này.

Trước kia ông ta thanh cao, một lòng học hành mong thi đỗ công danh, chẳng hay biết rằng củi gạo dầu muối đều cần phải có tiền mới duy trì được.

Về sau nếm được mùi vị của tiền bạc, lại đắm chìm trong hang tiêu tiền, chưa từng đặt chân xuống đất dù chỉ một ngày.

Cho nên cuối cùng, ông ta cùng Ngụy Thừa Chi mang theo những túi hành lý lớn nhỏ.

Rốt cuộc không còn nhà để về.

17.
Khi gặp lại, mẹ đã trở thành một nhà thiết kế thời trang khó cầu ở trong nước.

Bộ sườn xám Trung Quốc mới do bà thiết kế có kiểu dáng độc đáo, đặc biệt là kỹ năng thêu thủ công của bà rất khác người, bà đã sớm tự chủ tài chính chỉ nhờ vào nghề thủ công này.

Nhưng cho đến hiện tại, chưa ai từng nhìn thấy mặt mũi của Văn Thanh.

Sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của bà trùng với một buổi trình diễn thời trang công bố bộ sưu tập mới, bà đã thông báo rằng mình sẽ lộ diện trước công chúng.

Tại buổi trình diễn, bà xuất hiện thanh lịch trong bộ sườn xám màu ngọc lam khiến toàn bộ hội trường phải cất tiếng trầm trồ.

Chợt có người kêu lên:

“Đây không phải là…phu nhân của Ngụy Văn Chiêu, người giàu nhất trước đây sao?”

“Đúng thế, trời ạ, làm sao cũng không thể liên tưởng hai người này với nhau được.”

“Tôi nghe nói Ngụy Văn Chiêu hiện sống trong cảnh cực kỳ nghèo khó. Trái lại phu nhân của ông ta hiện giờ lại vô cùng thuận buồm xuôi gió.”

Mẹ mỉm cười, phá tan sự ồn ào trong buổi trình diễn.

“Xin chào mọi người, tôi là Liễu Thanh Văn, người sáng lập Phục sức Thanh Nguyệt. Mọi người thường gọi tôi là Văn Thanh.”

Tôi đứng sau hậu trường nhìn mẹ tỏa sáng trên sân khấu.

Sau khi bà nói xong, một nhân viên bảo vệ dưới khán đài đột nhiên kinh ngạc quay đầu.

Tôi thấy rõ mặt ông ta.

Chính là người cha tú tài vốn nghèo khó kia của ta, về sau trở thành người giàu nhất – Ngụy Văn Chiêu.

18.
Ông ta theo chúng tôi đến tận cổng ngôi nhà mới.

Mãi cho đến khi nhân viên bảo vệ ngăn ông ta lại, ông ta mới khuỵu gối xuống.

“Thanh Văn, tôi thực sự biết sai rồi, là tôi sau khi giàu có đã không biết điều, không đối xử tốt với mẹ con hai người.”

“Sau đó, tôi dùng số tài sản ít ỏi còn sót lại và cố gắng kiếm thật nhiều tiền như Ngụy Văn Chiêu ban đầu, kết quả lại thua sạch.”

“Giờ tôi mới biết cuộc sống không hề dễ dàng, hiện tại tôi không cầu xin bà tha thứ, nhưng Thừa Chi là con trai ruột của bà…”

Mẹ dừng bướv.

“Ngụy Thừa Chi làm sao?”

“Nó bị người ta đánh trọng thương, vẫn đang ở phòng hồi sức cấp cứu.”

Đánh nhau đến mức này là điều Ngụy Thừa Chi có thể làm ra.

Tôi vốn tưởng bà sẽ mềm lòng, nhưng không ngờ bà chỉ mỉm cười.

“Ông đúng là nuôi ra một đứa con trai tốt.”

Sau đó bà móc ra một thẻ ngân hàng và ném xuống đất.

Đây là một nửa phí chu cấp nuôi dưỡng cho Ngụy Thừa Chi cho đến khi hắn tròn mười tám tuổi.

“Từ giờ trở đi, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”

19.
Ban đêm sau bữa tối, tôi liên tiếp nghĩ đến Ngụy Thừa Chi.

“Mẹ, đó là con trai của mẹ, mẹ không đau lòng sao?”

Bà đặt kim thêu trên tay xuống, xoa xoa lông mày.

“Từ lúc nó chọn Tiểu Hà, lòng mẹ đối với nó đã chết rồi. Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng việc làm của mẹ thực sự máu lạnh, nhưng chỉ cần mẹ làm tròn nghĩa vụ, không thẹn với lương tâm là được.”

Tôi không nói thêm gì nữa.

Bà kéo tôi lên trên, ấn trước bàn sách.

“Suốt ngày nghĩ không đâu, mẹ đã dạy con thế nào? Con gái cần rèn luyện bản lĩnh thật tốt, mới không bị người ta bắt nạt và đứng vững trên cuộc đời này.”

“Vì vậy, con nhất định phải chăm chỉ học tập, đọc đến nát sách cho mẹ!”

Tôi lắc đầu, nhanh chóng lặp lại câu tiếp theo của bà như một cái máy.

“Con biết, không phải vì tiền tài hay công danh. Chỉ vì mẹ muốn để con mở rộng tầm mắt nhìn thế giới và trở nên có tỉnh táo hơn so với người bên ngoài.”

Bà và tôi cùng nhìn nhau mỉm cười.

Tôi chợt nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi: “Điều ước hôm sinh nhật thứ ba mươi hai của mẹ có thành hiện thực không?”

Bà gật đầu.

Tôi đại khái đoán được nó là gì.

Đột nhiên cảm thấy may mắn.

May mà lúc đó mẹ không nói ra nguyện vọng của mình của mình.

Hết

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận