Hắn nghiến răng: “Nói lại lần nữa xem.”
Tôi bỗng cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn thật đáng yêu:
“Vốn dĩ chẳng có gì cả, còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị anh phá rồi.”
Hắn lại hôn tôi thêm một lúc lâu, cho đến khi cả hai chúng tôi đều thở hổn hển.
Lúc này, cảm xúc của hắn mới dần bình tĩnh lại.
“Là em chủ động trêu chọc anh, chúng ta đã đi đến bước này rồi, phải chịu trách nhiệm.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đợi thuốc hết tác dụng anh sẽ không nói thế đâu.”
Hắn bỗng siết nhẹ eo tôi.
“Anh nói có trách nhiệm là sẽ có trách nhiệm cả đời, em đừng hòng chơi đùa rồi vứt bỏ anh.”
Lời này nghe cứ như tôi mới là người vất bỏ hắn sau khi thuốc hết tác dụng vậy.
Tôi vẫn cảm thấy Lục Yến lúc này thật kỳ lạ.
Tôi dỗ dành hắn: “Đừng giận mà, sao em có thể bỏ anh được, tối nay em sẽ ở lại với anh, được không?”
Đối diện với ánh mắt đầy mị lực của tôi, hắn hơi ngơ ngác, có chút không tự nhiên quay đầu đi, yết hầu khẽ nhấp nhô, “Được.”
Cuối cùng, tôi đã có được câu trả lời cho sự nghi ngờ của bản thân.
Lục Yến sau khi uống thuốc “bùa yêu” sẽ không bao giờ xấu hổ như thế.
Hắn chỉ ước tôi ngày nào cũng ở lại nhà hắn thôi.
Lục Yến, rõ ràng hắn đã hoàn toàn tỉnh táo rồi!
12
“Chẳng phải em đã nói sẽ ở lại sao?”
Người đàn ông sau khi tắm xong nhíu mày, ép tôi – đã mặc đồ chỉnh tề – vào tường.
Cả người hắn toát lên mùi hương nam tính tươi mát. Tôi để ý thấy một giọt nước từ mái tóc ướt đẫm của hắn nhỏ xuống, lướt qua xương quai xanh, rớt xuống cơ bụng rồi dần dần biến mất trong chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Hắn nhận thấy ánh mắt của tôi, liền đưa mắt nhìn theo rồi nhướng mày.
Rõ ràng là… tôi phát hiện thứ nào đó đang lớn lên.
Tôi suýt nữa đứng không vững: “Em, em vừa nhớ ra nhà còn có chút việc.”
“Việc gì?”
“Em còn bài tập phải làm, tối nay là hạn nộp.”
“Làm trên máy tính của anh.”
Lục Yến quá thông minh, tôi không thể lừa được hắn.
Tôi không hiểu tại sao thuốc đã hết tác dụng mà hắn vẫn còn như vậy.
Chẳng lẽ là để trả thù những gì tôi đã làm với hắn trong thời gian qua?
Ngay khi tôi cảm thấy đêm nay bản thân chắc lại sắp bị Lục Yến bắt nạt thì…
Bạn thân gọi điện đến.
Tôi lập tức thuận thế hỏi: “Mày ốm à? Được rồi, được rồi, tao sẽ qua chăm sóc mày ngay đây.”
Thế là tôi mới thoát được khỏi hang sói của Lục Yến.
Bạn thân lại gọi tiếp: “Mày điên hả, ốm gì chứ, tao chỉ muốn nhờ mày chọn giúp màu son thôi, nhắn tin mãi mà mày không thèm trả lời.”
Tôi kể hết chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lục Yến cho nhỏ nghe.
Bạn thân huýt sáo: “Thật sự thần kỳ vậy sao, thuốc “bùa yêu” ấy mày mua ở đâu thế, tao cũng muốn mua!”
Tôi: “…”
Bạn thân: “Thật ra thì, tao nghĩ Lục Yến thích mày.”
“Do hắn đã uống thuốc bùa yêu thôi.”
“Chẳng phải mày nói thuốc đã hết tác dụng rồi sao?”
“Có lẽ vẫn còn chút dư âm.”
“… Mày đúng là đầu gỗ, có biết bao nhiêu năm nay có biết Lục Yến đã phá mất bao nhiêu đào hoa của mày rồi không, mày thật sự nghĩ anh ta không có tình cảm với mày à? Dù sao tao cũng không tin đâu.”
Những lời của bạn thân làm tôi hơi bối rối.
Lục Yến thích tôi ư?
Sao có thể chứ, chúng tôi lớn lên cùng nhau, còn từng thấy nhau mặc quần thủng đũng cơ mà.
Lục Yến từ nhỏ đã là hình mẫu lý tưởng của người khác, bên cạnh anh ta có biết bao cô gái xuất sắc, sao anh ta có thể thích tôi.
Nếu thích, anh ta phải tỏ tình từ lâu rồi, đâu đợi đến bây giờ.
Anh ta cắt đứt đường tình của tôi chắc chắn chỉ là cố tình chơi đùa với cảm xúc của tôi thôi.
Tôi tự nói với bản thân như vậy.
Nhưng không hiểu sao trong đầu tôi cứ vang lên lời của Trần Hạo nói chiều nay:
“Thích một người, có thể giấu trong lòng nhiều năm. Càng lâu ngày, tình cảm càng sâu đậm, nhưng con người cũng càng trở nên nhút nhát hơn, sợ rằng sự chủ động của bản thân sẽ đẩy đối phương ra xa hơn.”
13
Bây giờ tôi thật sự không biết phải đối mặt với Lục Yến như thế nào.
Tôi không ngừng trốn tránh.
Tôi sợ rằng tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Có một điều mà ngay cả bạn thân cũng không biết.
Thực ra, hồi cấp ba, tôi từng thích thầm Lục Yến.
Từ khi vào trung học, hắn càng ngày càng cao, các đường nét trên khuôn mặt cũng càng thêm sắc nét.
Đi đến đâu, hắn cũng là tâm điểm của đám đông.
Bất kể là ở lớp học, trên sân bóng hay trên đường đi đến căng teen.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMỗi năm trong hội nghị toàn khối, hắn đều đại diện học sinh lên phát biểu.
Tôi có thể cảm nhận khoảng cách giữa tôi và hắn ngày càng lớn.
Theo bản năng, tôi muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng hắn lại không cho tôi cơ hội đó.
Gặp tôi trên đường, hắn sẽ tách khỏi đám bạn, bước đến bên cạnh tôi, vô tư đưa cho tôi một gói bánh quy: “Mua nhiều quá.”
Nhưng đó lại là vị tôi thích nhất.
Khi điểm số của tôi xuống dốc, hắn còn tận tình kèm cặp, giảng giải chi tiết hơn cả giáo viên.
“Nghe kỹ vào, nếu không mẹ cậu lại không cho cậu xem hoạt hình buổi tối nữa đâu.”
Nghe thấy lời trêu tức đó, tôi cấu mạnh vào hông hắn một cái.
Hắn rên lên: “Đau lắm đấy, nhưng nếu cậu đặt tâm sức vào việc học, chắc chắn cậu sẽ tiến bộ rất nhanh.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên đôi mắt hắn, dáng vẻ thanh xuân phơi phới đó đủ để tôi nhớ suốt bao năm.
Hắn chính là ánh sáng soi rọi những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi nhất.
Tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản thân bằng thứ thuốc “bùa yêu” đó nữa.
Nếu Lục Yến đang trả thù tôi.
Vậy thì tôi chấp nhận, nếu hắn không vạch trần, tôi cũng sẽ chủ động xin lỗi.
Để mọi chuyện trở về quỹ đạo thực sự của nó.
…
Lục Yến chắc cũng nhận ra bầu không khí giữa chúng tôi đang chầm chậm thay đổi.
Cuối tuần hắn hẹn tôi đi chơi.
Trước đây chúng tôi đã hẹn hò không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên cùng đi vào nhà ma.
Nếu tôi không nhớ nhầm.
Lục Yến sợ ma.
Tôi có thể cảm nhận lưng hắn căng cứng khi bước vào nhà ma.
Nhưng hắn vẫn che chắn cho tôi ở phía sau.
Nhà ma được thiết kế rất tốt, các tình tiết đều vô cùng chân thực, thậm chí, ngay khi vừa bước vào, tôi đã có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi vào mặt.
Bầu không khí thực sự rất đáng sợ.
Những NPC bên trong đều là người thật.
Ngay cả tôi – một người bình thường không sợ phim kinh dị – cũng bị hù dọa mấy lần.
Huống chi là Lục Yến.
Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, lúc nãy nắm tay tôi chạy vội, tóc hắn cũng rối loạn hết cả.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, tôi không nhịn được cười.
“Lục Yến, anh sợ ma như vậy, sao còn dẫn em đến đây chơi?”
Dù còn đang hoảng hốt, giọng nói của hắn vẫn điềm tĩnh như cũ.
“Sau này nếu thật sự gặp phải, anh sẽ bảo vệ em.”
Gặp phải cái gì? Ma sao?
Tôi mím môi cười, nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, trong lòng như có con nai nhỏ đang nhảy nhót không ngừng.
Tôi chủ động nắm lấy tay hắn.
“Không cần anh bảo vệ, nếu thật sự có ma, chúng ta sẽ cùng nhau xử lý nó.”
Hắn ngẩn người, sau đó đôi mắt khẽ cong lên, như dải ngân hà lấp lánh.
“Được.”
—
Trải nghiệm ở nhà ma lần này đã giúp khoảng cách giữa tôi và Lục Yến rút ngắn đi rất nhiều.
Rào cản vô hình giữa chúng tôi dường như đang dần bị vượt qua.
Tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ Lục Yến thực sự thích tôi.
Tôi không muốn tiếp tục đoán già đoán non nữa.
Tôi muốn trực tiếp hỏi hắn, không muốn tiếp tục giả vờ như không biết nữa.
Nếu mọi thứ hắn làm bây giờ thực sự chỉ là tác động từ thuốc chứ không phải vì hắn thích tôi, cho dù có buồn đến đâu, tôi cũng sẽ dần buông bỏ. Dù sao thì như vậy còn tốt hơn việc suốt ngày tự suy đoán.
Tôi mở WeChat, định rủ hắn ra ngoài nói chuyện.
Nhưng rồi tôi, thấy một dòng trạng thái trên vòng bạn bè.
Là của đàn chị Tần Thi Thi, lớn hơn tôi một khóa. Sau khi tốt nghiệp trung học, chị ấy đã ra nước ngoài du học.
Chị ấy vừa đăng lên dòng thời gian: “Về nước rồi, cảm ơn các bạn yêu đã tổ chức tiệc cho tui~”
Bên dưới là một bức ảnh.
Trong ảnh có rất nhiều nam nữ, đang tụ tập trong phòng riêng, trông vô cùng náo nhiệt.
Bạn trai tôi, Lục Yến, cũng có mặt ở đó.
Hắn đứng ngay cạnh Tần Thi Thi, tương tác cùng chị ấy, khóe miệng nở một nụ cười, vẻ mặt thoải mái, trông rất vui vẻ.
Tim tôi như rơi vào vũng nước, rồi lại bị vớt lên, nặng trĩu đến không tưởng.
Mắt tôi dần mờ đi.
Tôi lau nước mắt.
Ký ức bất giác quay ngược về quá khứ.
Sau kỳ thi đại học, tôi từng nghĩ sẽ tỏ tình với Lục Yến.
Nhưng rồi tôi lại nghe được cuộc trò chuyện của hắn với bạn.
“Chẳng phải cậu nói là muốn theo đuổi chị ấy sao? Chị Tần sắp đi du học rồi, còn không nhanh mà tỏ tình đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.