Đủ để tôi từ ban đầu không thích nghi.
Đến giờ dần dần bắt đầu tận hưởng sự thay đổi não yêu đương của Lục Yến.
Bây giờ hắn dễ nhìn hơn trước nhiều.
Biết dỗ dành người khác, không làm tôi tức giận, tôi nói gì là nghe nấy.
Đưa đón tôi đi học, mua đồ ăn vặt cho tôi, cùng ăn cơm, giúp lấy hàng…
Hắn cần cù chịu khó, không oán không hận.
Đúng là người hầu trung thành nhất của tôi.
Chỉ trừ đôi khi người hầu này sẽ lấn quyền, ôm tôi hôn tới hôn lui.
Nhưng đẹp trai như vậy, cũng đành tha thứ cho hắn vậy.
Đây có lẽ chính là quả báo của Lục Yến.
Luôn quản tôi, khiến tôi lớn như vậy mà chưa từng yêu đương.
Cuối cùng phải đền nụ hôn đầu của chính mình.
Bây giờ cứ đến cuối tuần nghỉ, tôi liền đến nhà Lục Yến chơi.
Bố mẹ hắn vì làm ăn, quanh năm không có nhà, trong nhà chỉ có một mình Lục Yến.
Trước đây tôi đến nhà hắn, cái này không cho đụng, cái kia không cho đụng, phòng ngủ càng không cho vào.
Bây giờ tôi trực tiếp nằm trên giường hắn chơi game.
Hắn còn phải đứng bên cạnh phục vụ chu đáo, xoa vai bóp chân, gọt hoa quả đút cho tôi ăn.
“Bé cưng, em thích giường của tôi không?”
Tôi gác chân lên: “Cũng được.”
Hắn hôn nhẹ lên môi tôi: “Tối nay ngủ lại đây nhé.”
Tôi hơi nghẹn.
Hắn sau khi uống thuốc yêu đương, không chỉ dính người, thực sự còn rất ham muốn.
Khi chúng tôi hôn nhau, có rất nhiều lần đều suýt vượt quá giới hạn.
Cuối cùng thở dốc không nỡ tách ra.
Nhưng đều không đến bước cuối cùng.
Thấy tôi do dự, hắn trực tiếp cầm tay tôi, luồn vào trong áo hắn, di chuyển lên xuống.
Chạm vào đường nét cơ bụng của hắn, cổ họng tôi hơi khô.
Hắn cố tình thở dốc bên tai tôi, quyến rũ khàn đặc.
“Được không? Hả?”
Ai chịu nổi chứ.
“Tốt lắm!”
6
Tối nay chúng tôi ăn cơm xong sớm.
Lục Yến đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tôi nằm trên giường trở mình, vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Điện thoại đột nhiên kêu một tiếng, nhận được một tin nhắn.
Lại là chủ shop bán thuốc yêu đương.
“Khách ơi, có đó không?”
“Bên này kiểm tra thấy hai tháng trước bạn đã đặt hàng thuốc bùa yêu đương ở shop chúng tôi, quên nhắc bạn, loại thuốc này có hạn sử dụng.”
Tim tôi đập thót, gõ chữ trả lời.
“Thuốc có tác dụng được bao lâu?”
“Thời hạn bình thường là hai tháng, theo thời gian thì tối nay sẽ hết hạn~”
Cái gì!
Nghĩa là tối nay Lục Yến sẽ trở lại thành tên đáng ghét trước kia.
Và những chuyện xảy ra trong hai tháng này, khi hắn tỉnh táo chắc chắn sẽ tìm tôi tính sổ.
Tôi hoảng loạn.
Tại sao không nói trước, tôi không còn thời gian để đặt mua thêm một viên thuốc bùa yêu đương nữa.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa nãy còn đặc biệt tuyệt vời, giờ nghe như tiếng đếm ngược giẫm lên trái tim.
Tôi muốn chuồn.
Chỉ là chưa đi đến cửa, đã bị Lục Yến từ phòng tắm ra chặn lại.
Hắn tưởng tôi đang ngại ngùng, an ủi hôn lên gáy tôi.
“Bé cưng, đừng sợ.”
Không sợ mới lạ.
Tôi đang nghĩ lấy cớ gì để trốn.
Hắn đã bế ngang tôi đặt lên giường.
Rồi cả người đè xuống.
7
“Lục Yến, dừng lại đã!”
Lục Yến đè xuống, như sợ tôi đổi ý, hôn vội vàng và gấp gáp đến nỗi tôi không mở được miệng.
Tôi chỉ có thể dùng tay đẩy hắn ra.
Hắn thuận thế hôn lên mu bài tay tôi.
“Em thơm quá.”
Thơm cái quỷ gì!
“Đứng dậy khỏi người tôi đã!”
Nếu lát nữa hắn đột nhiên lấy lại ký ức, tôi không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào.
Lục Yến cúi đầu nhìn tôi.
Đôi mắt lạnh lùng lúc này đã nhuốm màu dục vọng.
Hắn cắn nhẹ môi tôi, khẽ nói: “Không muốn, em đã hứa với anh rồi.”
Vừa nói, hắn vừa nắm tay tôi, đặt lên cơ bụng của hắn mà vuốt ve.
Hắn biết cách nắm bắt tôi.
Tay hắn dẫn tay tôi không ngừng đi xuống, xuống nữa.
Mắt thấy sắp tới vùng cấm không thể miêu tả.
Tim tôi đập nhanh.
Không được, không được!
Không thể bị sắc đẹp quyến rũ!
“Tôi… tôi đang đến tháng, hôm nay thật sự không được!”
Hắn khựng lại.
Sau đó như bị tôi chọc cười.
“Em yêu, em có đến tháng hay không, làm sao anh không biết được?”
Nói câu này, hắn ghé sát tai tôi, giọng khàn đặc và mập mờ: “Tuần trước đã kết thúc rồi.”
Tôi không dám nhìn vào mắt hắn, cảm thấy bực bội.
Quên mất, quên mất, hai tháng nay băng vệ sinh đều do Lục Yến giúp mua.
Có lẽ hắn còn rõ chu kỳ sinh lý của tôi hơn cả bản thân tôi.
Tôi hiểu tối nay là không thoát được rồi.
Đám mây bên ngoài cửa sổ che kín mặt trăng.
Tôi cũng lười vùng vẫy, dần dần chìm đắm vào khoái cảm chết người mà Lục Yến mang lại.
“Thả lỏng.”
“Cắn nhẹ thôi, xì~”
“Mặt đỏ trông dễ thương quá, chúng ta vào phòng tắm đi, ở đó có gương… được rồi được rồi, chúng ta không đi.”
Bản chất Lục Yến vốn xấu xa, uống thuốc não yêu đương, khiến hắn bình thường tỏ ra rất thuận theo ý tôi.
Nhưng đến lúc này, dù tôi có nói dừng thế nào, hắn cũng không chịu.
Thấy tôi ngại ngùng, hắn lại càng phấn khích.
Còn cố tình nói những lời tình tứ bên tai tôi để trêu chọc.
Đến nửa đêm về sáng, tôi thực sự tê liệt.
Mặc hắn làm đủ kiểu với tôi.
Hắn cũng chẳng khá hơn, lưng toàn vết cào của tôi.
Trong cơn mơ màng, tôi không nhịn được nhớ đến cô bạn thân đã qua mấy mối tình, cô ấy từng than phiền với tôi:
“Con trai tuổi này thể lực vô hạn, không mệt đến kiệt sức thì không chịu dừng.”
Bây giờ tôi hiểu sâu sắc.
Mệt đến lờ đờ sắp ngủ thiếp đi.
Không nhận ra người trước mặt đột nhiên biến sắc, động tác khựng lại.
Tôi chỉ thấy quá mệt mỏi, hắn cứ không xong không nghỉ, cuối cùng không nhịn được đá hắn ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRồi kéo chăn ngủ thiếp đi.
8
Có lẽ là vì đêm đó tôi đá hắn một cái.
Hắn biết mình quá đáng, thấy tôi lạnh nhạt với hắn, hắn ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn dính người quá đáng như trước.
Thực ra tôi hơi áy náy, tưởng thuốc não yêu đương sẽ hết tác dụng vào đêm đó.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy với người đau nhức.
Lo lắng nhìn qua.
Người đàn ông nằm bên cạnh tôi cũng tỉnh giấc.
Không như tưởng tượng, hắn không lộ vẻ lạnh lùng giận dữ để chất vấn tôi.
Như thường lệ, hắn vươn tay ôm tôi vào lòng, tiếp tục ngủ.
Vẫn là Lục Yến uống thuốc não yêu đương, đặc biệt dính người đó.
Tôi liên hệ với người bán thuốc não yêu đương.
“Thuốc thật sự chỉ có tác dụng trong hai tháng sao, tại sao anh ấy vẫn chưa trở lại như cũ?”
Người bán: “Chị ơi, tác dụng thuốc tùy người, thông thường là hai tháng, nhưng theo ghi chép trước đây, cũng có trường hợp duy trì tác dụng đến một năm sau khi uống thuốc.”
“Nếu thấy không yên tâm, có thể mua thêm một viên nữa, tuy nhiên quá trình làm thuốc phức tạp, cần một thời gian, nếu thấy ổn thì chị giúp đánh giá năm sao nhé~”
Tôi lập tức đặt hàng thêm.
Chỉ có thể cầu nguyện trước khi thuốc não yêu đương được giao, Lục Yến đừng trở lại bình thường.
……
“Em đang tránh anh phải không?”
Hôm nay tan học, tôi bị Lục Yến chặn ở góc hành lang.
Vẻ mặt hắn trông không vui lắm.
Không biết có phải vì áy náy, tôi thấy ở hắn vài phần bóng dáng của ngày xưa.
Tôi nuốt nước bọt: “Đâu có.”
Tôi sợ hắn đột nhiên trở lại bình thường, hoàn toàn không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Hắn nhìn tôi, giọng điệu mang theo sự ủy khuất khó nhận ra.
“Mỗi lần tan học chúng ta đều cùng nhau đi ăn, nhưng tuần này, em lén trốn ba lần rồi.”
“Tôi…”
Hắn không cho tôi cơ hội tìm lý do, cúi người chặn lấy môi tôi.
Mùi hương the mát truyền vào mũi tôi.
Tê dại.
Nói thật, từ sau đêm đó, tôi cố ý tránh hắn, hắn cũng không dính người quá đáng.
Hai đứa không thân mật như thế này đã lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày mới hôn nhau lại.
Lần này hắn đặc biệt ngây thơ.
Tai đỏ bừng.
Tôi dùng ngón tay chọc một cái, càng đỏ hơn.
Hắn thở không ổn định đứng thẳng người, ánh mắt u tối nhìn tôi.
Tôi vội vàng chủ động nắm tay hắn.
“Không phải muốn đi ăn sao, đi thôi, tôi sắp đói chết rồi.”
9
Không biết có phải ảo giác hay không.
Tôi cứ cảm thấy gần đây Lục Yến có gì đó rất lạ.
Có những lúc biểu hiện của hắn đối với tôi rất lạ, nhưng lại cứ dính lấy tôi.
Tôi chắc chắn không tin rằng hắn đã trở lại bình thường.
Với tính cách của Lục Yến, một khi thuốc “bùa yêu” hết tác dụng, hắn chắc chắn sẽ bắt lấy tôi mà tra hỏi. Làm sao có thể giả vờ bản thân vẫn chưa hồi phục như thế được.
May mắn là cảm giác kỳ lạ đó cũng dần biến mất theo thời gian.
Những điều khiến tôi cảm thấy Lục Yến kỳ quặc cũng không còn nữa, hắn lại quay về trạng thái dính chặt lấy tôi.
Chỉ có điều, lần này còn ngây thơ hơn trước.
Tôi chỉ cần trêu chọc vài câu, mặt hắn đã đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức phải cúi đầu chặn miệng tôi lại.
Rõ ràng những lời đó trước đây đều là do hắn nói ra.
Trong khoảng thời gian đó, cửa hàng bán thuốc “bùa yêu” nhắn tin cho tôi.
Nói rằng có quá nhiều người đặt hàng, tôi phải đợi thêm chút nữa.
Tôi thật sự rất bối rối.
Bây giờ tôi không thể né tránh Lục Yến, chỉ có thể vừa đi vừa tính tiếp.
Thời gian này chắc là hắn vẫn sẽ giữ trạng thái này thôi… đúng không?
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Ngón tay tôi bị nắm lấy, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông giữ lấy tay tôi, hắn nhìn tôi: “Dạo này em cứ lơ đễnh mãi.”
Tôi thuận thế ôm lấy cánh tay hắn, đầu dựa vào:
“Dạo gần đây em ăn vặt nhiều, chắc là béo lên nhiều rồi.”
Tôi cảm giác, tôi vừa nói xong câu này, vẻ mặt của hắn đã thả lỏng đi rất nhiều.
Lục Yến bóp nhẹ má tôi: “Không mập, vừa đẹp.”
“Nếu em tăng đến 95kg thì sao?”
Hắn nghiêm túc nghĩ ngợi: “Em như thế nào anh cũng thích, nếu là em, 95kg cũng đáng yêu, nhưng mà như vậy không tốt cho sức khỏe. Sau này anh sẽ chăm lo chuyện ăn uống của em, để em vừa ăn ngon lại vừa giữ được mức cân nặng khỏe mạnh. Cả đời này, em sẽ không phải lo vì tăng cân mà không được ăn đồ ngon nữa.”
Tôi ngớ người.
Mặc dù trước đây hắn cũng hay nói lời ngọt ngào, nhưng chỉ là kiểu đùa giỡn.
Đây là lần đầu tiên hắn hứa hẹn một cách nghiêm túc như vậy.
Còn nói đến cả đời.
Gương mặt tôi nóng bừng.
Tai của Lục Yến cũng đỏ bừng lên như ánh hoàng hôn đang cháy rực giữa bầu trời.
Tôi chợt nhận ra, có lẽ bản thân thật sự đã thích Lục Yến rồi.
Nhưng mới chỉ hai tháng trước, chúng tôi còn là kẻ thù không đội trời chung, chẳng ưa nhau chút nào.
Lần đầu tiên tôi không kiềm được suy nghĩ, nếu Lục Yến tỉnh táo lại, tình cảnh của chúng tôi sẽ như thế nào.
Không thể nào để hắn uống thuốc “bùa yêu” cả đời được.
Đó không phải là điều tôi muốn.
Đó không phải là tình yêu.
10
Tối thứ Sáu, WeChat đột nhiên hiện ra một yêu cầu kết bạn.
Là một bạn học hồi cấp hai, Trần Hạo.
Trùng hợp đây chính là cậu nhóc từng nắm tay tôi trên sân trường hồi đó.
Lúc đó, chúng tôi đã chuẩn bị đi đến bước hẹn hò rồi, nhưng lại tan vỡ vì Lục Yến đi mách lẻo.
Không ngờ thứ mà tôi coi là một kỷ niệm nhỏ nhỏ, lại là điều mà Trần Hạo mãi không quên.
Bao nhiêu năm qua, cậu ấy luôn nhớ đến tôi.
Suốt những năm qua, cậu ấy phải tìm rất nhiều cách mới có được WeChat của tôi, lấy hết can đảm để liên lạc.
Trần Hạo: “Cuối tuần có rảnh không, lâu lắm rồi không gặp, ra ngoài uống cà phê nhé?”
Tôi muốn từ chối.
Cậu ấy lại nhắn tới: “Lá thư tình cậu viết cho tôi vẫn còn, tôi đã giữ rất kỹ.”
Tôi: “?!”
Thư tình? Thư tình nào chứ?
Hoàn toàn không có chút ký ức gì, chuyện này là sao?
“Tôi từng viết thư tình cho cậu à?”
“Lúc đó bạn của cậu đưa cho tôi, nói cậu đang đợi tôi ở sân trường.”
“…”
Tôi bất chợt nhớ ra, lúc đó tôi rất tò mò về chuyện hẹn hò, nên nhỏ bạn thân đã giới thiệu cho tôi một người.
Nhưng tôi hoàn toàn không biết nhỏ lại viết một lá thư tình dưới danh nghĩa của tôi rồi đưa cho người khác.
Tôi giải thích: “Thật ra đó không phải do tôi viết.”
Cậu ta đáp: “Tôi biết việc bất ngờ thêm bạn bè thế này là hơi đường đột, chúng ta gặp nhau nói chuyện trực tiếp được không?”
Tôi nói gì cậu ấy cũng không tin, đành phải đồng ý, hẹn chiều mai gặp nhau ở một quán cà phê.
Để đến lúc đó tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm này.
Một lát sau, Lục Yến nhắn tin cho tôi.
“Dự án kết thúc, mai anh có buổi team building phải tham gia, không thể đi cùng em được, đừng quên ăn uống nhé.”
Thật là may quá.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.