5.
Sáng hôm sau, ta đến viện của Sầm Tâm Nguyệt chờ.
Cố Tử Uyên mỗi ngày chưa kịp sáng đã phải dậy đọc sách nhưng đêm qua là đêm tân hôn, tự nhiên phải ân cần với thê tử một chút nên muộn hơn nửa canh giờ.
Khi hắn dậy, ta đã đứng trong viện một lúc rồi.
“Gặp qua phu quân.”
Hắn có vẻ hơi ngượng ngùng, ngẩn người ra, vẫn đi về phía ta.
“Sao nàng lại qua đây?”
“Tân nương tử ngày đầu gả đến, phải đến thỉnh an và dâng trà cho công bà, thiếp đợi tỷ tỷ cùng đi.”
“Ta quên mất, sao nàng không sai người vào báo một tiếng?”
“Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc, tỷ tỷ hẳn là không ngủ ngon, thiếp nghĩ công công bà bà cũng sẽ thông cảm nên không thúc giục.”
Cố Tử Uyên mỉm cười: “Ta không nói đến cha mẹ, ta nói đến nàng, đợi lâu không mệt sao?”
Nói xong, liền sai nha hoàn đi gọi Sầm Tâm Nguyệt dậy, còn mình thì đến thư phòng.
Đợi hắn đi xa, ta mới nhận lấy chén thuốc từ tay Trúc Ảnh, đi thẳng vào phòng.
Sầm Tâm Nguyệt đang ngồi trước gương chải đầu, nụ cười trên mặt không giấu được, tươi tắn rạng rỡ.
Nhưng người hầu hạ bên cạnh tỷ không phải Lan Hương mà Giang gia mang đến, mà là Xuân Đào do Cố phu nhân chỉ định.
Không biết Xuân Đào nói gì, Sầm Tâm Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, giả vờ đánh nàng.
Thấy ta đột nhiên đi vào, Sầm Tâm Nguyệt giật mình, lập tức nghiêm mặt, bảo Xuân Đào ra ngoài trước, sau đó mới đứng dậy đón ta.
Câu đầu tiên là than khổ: “Tâm Ninh, hóa ra cùng kẻ thù chung chăn gối là mùi vị này, ta đêm qua không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến cha mẹ.”
Ta hờ hững nhìn tỷ: “Tỷ tỷ thật là khổ.”
Sầm Tâm Nguyệt lấy khăn tay lau nước mắt: “Ta khổ có gì đáng ngại, chỉ là không ngờ cảm giác này lại khó chịu đến vậy, sớm biết thế, ta đúng là không nên cũng để muội gả đến đây.”
“Nếu muội hối hận, nhân còn chưa động phòng, có lẽ ta có thể cầu xin phu quân thả muội đi.”
“Dù sao hắn vốn cũng không muốn nạp thiếp.”
Kiếp trước nghe lời này, ta còn tưởng Sầm Tâm Nguyệt thật sự chịu giày vò, trong lòng đau khổ không thôi.
Nghĩ đến sự trong sạch của tỷ tỷ đã mất, ta sao có thể chỉ nghĩ cho thân mình, sao có thể để tỷ tỷ một mình gánh chịu tất cả?
Vì vậy liền chủ động tiếp cận Cố Tử Uyên, không lâu sau, Cố Tử Uyên thuận lý thành chương ở lại phòng ta qua đêm.
Sầm Tâm Nguyệt biết được liền tát ta một cái thật mạnh, mắng ta không biết tự trọng, lại còn trèo lên giường của Cố Tử Uyên.
Nhưng ta lại cho rằng tỷ đau lòng vì ta mất đi sự trong sạch, sau này càng nghe theo tỷ.
Ta sớm nên nhìn ra, từ đầu đến cuối, tỷ tỷ chỉ sợ ta cướp mất Cố Tử Uyên mà thôi.
“Tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối không hối hận, kiên quyết không đi.”
Ta tiến lại gần Sầm Tâm Nguyệt, từng câu từng chữ nói, sắc mặt tỷ lập tức tối sầm nhưng vẫn không cam lòng, bày ra bộ dạng của trưởng tỷ mà nói:
“Ta cũng là vì muốn tốt cho muội, muội còn nhỏ, cũng không giúp được ta việc gì, ở lại đây, ngoài việc vô ích mất đi thân mình, còn có tác dụng gì?”
Đương nhiên ta có tác dụng.
Hơn nữa còn là tác dụng lớn.
Ta không chút biểu lộ gì đẩy chén thuốc tránh thai đến trước mặt Sầm Tâm Nguyệt.
“Tỷ tỷ tự uống chén thuốc này, hay là muội muội giúp tỷ đổ vào?”
6.
Sắc mặt Sầm Tâm Nguyệt lập tức thay đổi, mắt trừng trừng nhìn ta: “Ngươi có ý gì?”
Ta không vội không vàng giải thích: “Sợ tỷ tỷ thấy đắng, không chịu uống, muốn giúp tỷ một tay.”
Sầm Tâm Nguyệt sao có thể tin lời ta nói, chắc chắn là nghĩ ta không tin tỷ, lập tức khóc lóc kể lể, lớn tiếng kêu oan.
“Đêm qua là đêm đau khổ nhất trong cuộc đời ta, trời biết ta đã trải qua sự giày vò như thế nào.
“Ta tưởng gặp được người thân duy nhất, sẽ được an ủi đôi chút, kết quả ngươi lại nghi ngờ ta như vậy?
“Uổng công ta còn luôn mong mỏi cứu ngươi ra khỏi địa ngục trần gian này, ta thật sự là một lòng tốt nuôi cẩu rồi.”
Tỷ càng nói càng tức, nức nở, hình như đến bản thân tỷ cũng tin vào lời nói của mình, vô cùng ấm ức.
Nhưng ta từ đầu đến cuối vẫn mặt không biểu cảm, đợi tỷ khóc xong mới mở miệng:
“Thuốc tránh thai phải uống trong vòng sáu canh giờ sau khi hành phòng, mới có thể đảm bảo không sai sót, điểm này tỷ rất rõ ràng chứ? Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy ta không hề lay động, Sầm Tâm Nguyệt tức giận quay mặt đi: “Ta đã uống từ lâu rồi.”
Ta cũng không tranh cãi với tỷ, há miệng gọi Lan Hương đến đối chất.
Sầm Tâm Nguyệt đột nhiên phát điên, hất mạnh chén thuốc xuống đất, mắng to: “Ngươi dựa vào đâu mà quản ta? Ta mới là tỷ tỷ của ngươi, ta làm gì tự ta có chừng mực, đến lượt ngươi giám sát sao?”
“Là ta dặn Lan Hương không cần sắc thuốc này, tránh ngày đầu tiên đã đánh rắn động cỏ, hỏng mất đại kế sau này của chúng ta.
“Huống hồ, mang thai nào có dễ dàng như vậy, một hai lần không uống thì có gì to tát, cần gì phải chấp nhất như vậy?”
Nói xong, tỷ đứng dậy gọi to Xuân Đào, sau đó nhanh chân bước ra cửa đi thỉnh an công bà.
Nhìn theo bóng lưng tỷ, lòng ta như rơi xuống hầm băng, lạnh đến cực điểm.
Ta sớm biết tỷ sẽ thoái thác, không chịu uống thuốc nhưng không ngờ, tỷ thà đập vỡ chén thuốc, trở mặt với ta, cũng phải tránh uống chén thuốc này.
Chỉ ngủ với Cố Tử Uyên một đêm, mà tỷ đã thay đổi đến chóng mặt.
Trúc Ảnh đi vào, thấy đầy đất là mảnh vỡ của chén thuốc, nhíu mày: “Nhị tiểu thư, có cần sắc lại một chén không?”
Ta lắc đầu: “Không cần.”
Tỷ tỷ đã muốn mang thai con của Cố Tử Uyên, vậy thì cứ để tỷ mang.
Dù sao thì cho dù có mang thai, kiếp này tỷ cũng đừng hòng sinh ra được.
7.
Sau khi vào cửa, liên tiếp một tháng, Cố Tử Uyên đều chỉ ngủ lại phòng của Sầm Tâm Nguyệt.
Không phải hắn cố ý lạnh nhạt với thiếp thất như ta, mà là Sầm Tâm Nguyệt lấy cớ ta còn nhỏ, cầu xin Cố Tử Uyên hoãn hai năm nữa mới động phòng với ta.
Cố Tử Uyên nghe xong, cũng thấy như vậy là nên, liền đồng ý.
Sầm Tâm Nguyệt thấy ta tạm thời không uy hiếp được mình, lại bắt đầu đóng vai tỷ tỷ tốt:
“Cho dù muội có vô lễ với ta thế nào, không tin tưởng ta ra sao thì cũng vẫn là muội muội của ta.
“Chỉ cần ta còn ở Cố gia một ngày, ta sẽ bảo vệ, không để muội phải chịu thiệt.
“Đến ngày chúng ta báo thù thành công, muội vẫn là cô nương trong sạch, đến lúc đó, tỷ tỷ nhất định sẽ tìm cho muội một nhà tốt.”
Nhưng báo thù thế nào, tiếp theo nên làm gì, tỷ lại không nói ra được.
Chỉ bảo ta kiên nhẫn chờ đợi: “Mới vào cửa chưa được bao lâu, vội gì chứ? Đợi chúng ta nắm rõ tình hình của Cố gia rồi hãy nói.”
Cái gọi là nắm rõ tình hình Cố gia của Sầm Tâm Nguyệt, chính là mỗi ngày đến thư phòng châm trà cho Cố Tử Uyên, ban đêm nấu đồ bổ cho hắn.
Ngày nào tỷ cũng dậy sớm hầu hạ bà bà Tần thị rửa mặt, rót trà, ngay cả việc đổ bô cũng giành làm.
“Là con dâu, hầu hạ bà mẫu chẳng phải là bổn phận sao?”
Nếu không phải vì khác giới với Cố Chấn Thanh thì có lẽ tỷ còn đổ bô cho cả công công.
Tỷ tỷ tận tâm hầu hạ cả nhà họ Cố như vậy, đương nhiên càng ngày càng được sủng ái, ngay cả người hầu cũng vì có thể vì được bớt việc mà cảm kích tỷ tỷ.
Ngược lại, thiếp thất như ta thì chẳng khác gì người chết, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Trúc Ảnh lo lắng nói: “Sao đại tiểu thư lại càng ngày càng giống người nhà họ Cố vậy?”
Kiếp trước Trúc Ảnh cũng đã nói với ta câu này nhưng lúc đó ta toàn tâm toàn ý tin tưởng Sầm Tâm Nguyệt, còn tưởng tỷ muốn lấy lòng địch nhân rồi nhân cơ hội thu thập chứng cứ về Cố Chấn Thanh nên không để ý.
Sau đó có một đêm, Lan Hương vô tình chết đuối ở ao nhà họ Cố.
Sầm Tâm Nguyệt đau buồn khôn xiết, ta lại để Trúc Ảnh đến hầu hạ.
Kết quả không lâu sau, Trúc Ảnh cũng chết một cách kỳ lạ.
Sầm Tâm Nguyệt thề thốt chắc chắn là do Trúc Ảnh không cẩn thận, nhìn thấy chứng cứ gì đó của phu thê Cố Chấn Thanh nên mới bị giết hại.
Ta tin tỷ tỷ, từ đó càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta dặn Trúc Ảnh: “Ngươi đến dặn dò Lan Hương một tiếng, bảo nàng đừng nóng vội, làm tốt bổn phận của mình là được, ngàn vạn lần đừng đắc tội với tỷ tỷ ta.”
May là Sầm Tâm Nguyệt để che mắt ta, mỗi lần sau khi động phòng với Cố Tử Uyên, đều bảo Lan Hương đi sắc thuốc tránh thai, sau đó đổ thuốc vào chậu hoa bên cửa sổ của tỷ.
Mỗi lần ta đến gần đều có thể ngửi thấy nhưng chỉ giả vờ không biết.
Tỷ tỷ ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ có tạm thời giả vờ thuận theo mới là thượng sách.
Trúc Ảnh đi rồi, ta thu xếp tâm trạng, đến tìm Sầm Tâm Nguyệt.
Hôm nay hiếm khi Cố Tử Uyên ra ngoài gặp bạn thơ, tỷ được nhàn rỗi nên bảo ta đến bầu bạn.
Ta vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa kịp uống, Sầm Tâm Nguyệt đã không kìm được mà mở lời:
“Muội muội, thời gian này ta quan sát kỹ rồi, phu thê Cố Chấn Thanh đều rất dễ gần, cả nhà họ Cố cũng đều là người lương thiện.
“Muội nói xem, chuyện năm đó phụ thân thông đồng với giặc bán nước, có phải là bị oan không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.