1.
“Muội muội, lần này chúng ta gả vào Cố phủ là để báo mối huyết hải thâm thù của cha mẹ.
“Muội còn nhỏ, khó tránh khỏi lòng dạ không kiên định, ta muốn muội thề trước linh hồn của cha mẹ.
“Kiếp này muội tuyệt đối không được yêu Cố thiếu gia, nếu vi phạm lời thề, sẽ không được chết tử tế, dù có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ.”
Khi kiệu hoa sắp đến Giang phủ, Sầm Tâm Nguyệt cũng giống như kiếp trước, đột nhiên lấy bài vị của cha mẹ ra, bắt ta thề.
Trưởng tỷ chỉ hơn ta hai tuổi nhưng lúc này đứng bên cạnh bài vị, thần sắc nghiêm trang, ánh mắt kiên định, lại giống như một nhất gia chi chủ.
Phu thê Giang thị nuôi chúng ta khôn lớn không khỏi động lòng rơi lệ, khen ngợi nhìn trưởng tỷ:
“Nếu Sầm huynh và Sầm phu nhân ở dưới suối vàng biết được, biết con một lòng báo thù cho họ, họ cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Thấy ta vẻ mặt ngơ ngác, mãi không hành động, Sầm Tâm Nguyệt nổi giận:
“Muội đã quên cha mẹ chết như thế nào rồi sao? Chẳng lẽ trong lòng muội còn do dự? Muội đối xử với cha mẹ và Giang bá phụ, Giang bá mẫu nuôi dưỡng chúng ta như vậy sao?”
Ta không quên.
Ta nhớ rất rõ.
Mười năm trước, Sầm gia chúng ta là thương gia giàu nhất Giang Nam nhưng lại bị đối thủ cạnh tranh là Cố gia vu oan giá họa, vu khống chúng ta thông đồng với giặc bán nước, cuối cùng bị tru di tam tộc.
May mắn thay, cố hữu của cha ta là Giang bá phụ đã hối lộ ngục tốt, cứu ta và tỷ tỷ ra ngoài, dùng hai thi thể trẻ em chết vì bệnh để lừa quan giám trảm.
Ngày cha mẹ bị chém đầu, gió lớn nổi lên, ta và tỷ tỷ cứ thế nhìn từ xa, nhìn đầu của họ rơi xuống, bị gió thổi lăn khỏi đài hành hình, máu chảy lênh láng.
Ta tưởng rằng cảnh tượng thảm khốc như vậy, mối thù sâu sắc như thế, tỷ tỷ và ta đều giống nhau, mãi mãi không thể quên.
Nhưng ta đã sai.
Mối thù sâu như biển máu cũng không bằng nụ cười của người nam nhân đó dành cho tỷ.
Kiếp này, trong lòng ta không còn chút tình thân nào, chỉ còn thù hận.
2.
Ta ngẩng đầu nhìn Sầm Tâm Nguyệt, cười lạnh:
“Tỷ sợ ta yêu kẻ thù, ta thì lại lo tỷ tham lam phú quý của Cố gia.
“Đã là con gái của cha mẹ, nếu muốn thề, chúng ta nên cùng thề mới đúng.
“Như vậy, cũng không phụ lòng Giang bá phụ đã nhiều năm vạch đường cho chúng ta.”
Sầm Tâm Nguyệt không ngờ ta lại nghi ngờ quyết tâm báo thù của tỷ, lập tức nổi trận lôi đình.
“Sầm Tâm Ninh, ngươi có ý gì? Ta có giống loại người đó không?
“Lòng hiếu thảo của ta đối với cha mẹ, trời đất chứng giám, căn bản không cần phải thề thốt để chứng minh.
“Kiếp này không giết được kẻ thù, ta tuyệt không bỏ qua.”
Ta nhếch mép: “Vậy, tỷ dám thề không?”
Sầm Tâm Nguyệt sửng sốt, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe, như thể sắp khóc đến nơi.
Giang bá phụ thấy vậy, vội vàng ra mặt hòa giải: “Được rồi, được rồi, hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, sao hôm qua còn đồng lòng báo thù, hôm nay lại giận dỗi với người nhà thế?”
Ta nhìn Giang bá phụ:
“Không phải con cố tình làm khó tỷ tỷ, thực ra tỷ tỷ nói đúng, chúng con đến Cố phủ, từ nay phải ngủ bên cạnh nhi tử của kẻ thù, nếu ý chí không kiên định, không báo được thù, ngược lại còn mất mạng.
“Trước linh hồn của cha mẹ thề, một là ghi nhớ mối thù của mình, hai là ràng buộc bản thân.
“Quan trọng nhất là, chúng con cùng nhau xuất giá, nếu một trong hai phản bội, chẳng phải là sẽ hại đến người kia sao?”
Giang bá phụ nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quay sang khuyên Sầm Tâm Nguyệt thề.
Sầm Tâm Nguyệt chỉ có thể đè nén sự không vui, quỳ xuống trước bài vị của cha mẹ.
Tỷ vừa giơ ba ngón tay phải lên, ta đã vội vàng nói trước:
“Đã thề thì đừng thề những lời viển vông, sau này bản thân cũng dễ dàng tìm kẽ hở. Lời thề này, phải càng độc càng tốt.”
Sầm Tâm Nguyệt bị nói trúng tim đen, sắc mặt tức giận đỏ bừng, vì cha mẹ nuôi ở đây, tỷ không muốn tỏ ra yếu thế nên lớn tiếng thề:
“Ta, Sầm Tâm Nguyệt sau này nếu yêu nhi tử của kẻ thù, quên đi mối thù sâu như biển máu của cha mẹ thì hãy để ta mặt mày nát bét, tay chân cụt đứt, ruột gan lòi ra, giống như một bãi bùn nhão bị người đời chửi rủa sỉ nhục, chết không có chỗ chôn.”
Tỷ nói một hơi, hận hận trừng mắt nhìn ta: “Như vậy được chưa?”
Ta hài lòng: “Tỷ tỷ quả nhiên có lòng báo thù kiên định.”
Sau đó cũng theo đó thề một lời thề như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRất nhanh, người đón dâu đã đến cổng lớn Giang phủ.
Giang bá phụ, Giang bá mẫu thay chúng ta phủ khăn che mặt, đưa chúng ta lên kiệu hoa.
3.
Đội đón dâu kéo dài mười dặm, khí thế hùng hậu, khắp nơi đều thể hiện sự giàu có của Cố gia.
Sau khi Sầm gia bị diệt, Cố Chấn Thanh đã nuốt trọn toàn bộ sinh ý của cha ta, trong nháy mắt trở thành thương gia giàu có nhất Giang Nam, lại dựa vào quyền quý, tài lực hùng hậu, không ai dám trêu chọc.
Giang bá phụ khổ tâm kinh doanh mười năm, mới đưa được việc kinh doanh đến Giang Nam, quen biết Cố Chấn Thanh.
Biết Cố Chấn Thanh mê tín số mệnh, nhi tử lại là người đọc sách nên đã giả tạo ngày tháng năm sinh của chúng ta thành mệnh vượng phu đỗ đạt.
Quả nhiên Cố Chấn Thanh rất nhanh đã đến cửa cầu hôn cho nhi tử.
Ta và Sầm Tâm Nguyệt vốn chỉ cần một người gả qua đó là được, vì công bằng, Giang bá phụ đã cho chúng ta bốc thăm.
Người trúng thăm là Sầm Tâm Nguyệt. Nhưng tỷ lại hết sức thuyết phục ta cùng tỷ gả qua đó.
“Chúng ta đã là tỷ muội thì phải cùng tiến cùng lui. Hôm nay nếu Cố gia cầu hôn muội, ta cũng nhất định phải đi theo, ta tuyệt đối không để muội một mình lâm vào hiểm cảnh.”
Nghe Sầm Tâm Nguyệt nói vậy, trong lòng ta cảm động không kịp, còn đâu do dự, tự nhiên là đồng ý.
Giờ nghĩ lại, Sầm Tâm Nguyệt đâu có muốn cùng ta cùng tiến cùng lui.
Chỉ là không muốn thấy bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, còn ta ở lại Giang gia có người che chở mà thôi.
Huống hồ gả vào Cố gia, rõ ràng là lấy thân làm mồi, sau này cho dù báo thù thành công, cũng mất đi sự trong sạch, không tìm được nhà nào tốt.
Tự nhiên phải kéo ta xuống nước cùng.
“Tỷ tỷ, tỷ nói nếu Cố thiếu gia thật sự là người giống như lời đồn, ngọc thụ lâm phong thì liệu tỷ có hối hận vì để ta cùng gả qua đó không?”
Kiệu hoa đi đến giữa đường nghỉ ngơi, ta giả vờ vô tình hỏi Sầm Tâm Nguyệt một câu.
Tỷ tỷ như pháo nổ bị châm cháy, bùng nổ ngay lập tức.
“Đủ rồi, Sầm Tâm Ninh, hôm nay ngươi khắp nơi nghi ngờ ta, thử thách ta, rốt cuộc muốn làm gì?
“Ngươi cho rằng ta gả qua đó là để làm thiếu phu nhân, cùng nhi tử của kẻ thù đàn sắt hòa ca sao?
“Ta là lấy thân nuôi sói! Đừng nói gì đến Cố thiếu gia ngọc thụ lâm phong, cho dù là Thiên Tiên hạ phàm, ta cũng không thèm nhìn một cái!”
Lời này quả thực hùng hồn hữu lực, ý chí kiên định.
Nếu không phải đã trải qua kiếp trước, ta suýt chút nữa đã tin.
4.
Một canh giờ sau, khi khăn che mặt bị vén lên, Sầm Tâm Nguyệt như bị sét đánh, hồn bay phách lạc, chỉ còn đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt.
Tỷ tỷ không ngờ, phu thê Cố gia tàn nhẫn độc ác, lại có thể sinh ra một nhi tử nho nhã như vậy.
Khí chất của Cố Tử Uyên quả thực khác với Cố Chấn Thanh, hắn chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia đình, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, lập chí thi khoa cử, làm một vị quan tốt vì dân làm chủ.
Cố Tử Uyên thấy tỷ tỷ ngây người thì không khỏi bật cười, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Khách khứa đầy sảnh cũng hùa theo trêu chọc tân nương tử.
Cố Tử Uyên lập tức che chở Sầm Tâm Nguyệt ra sau, cầu xin khách khứa nể tình, sau đó để nha hoàn nhanh chóng dìu thiếu phu nhân về phòng.
Lúc rời đi, Sầm Tâm Nguyệt vấp ngã, cả người mềm nhũn, đứng cũng không đứng vững.
Đêm đó, Cố Tử Uyên tự nhiên ngủ lại phòng Sầm Tâm Nguyệt.
Hắn vốn không muốn cưới thiếp, chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ khó trái, sau khi bái đường thành thân liền không nói thêm với ta một câu nào nữa.
Nhưng nghĩ đến ta và Sầm Tâm Nguyệt là tỷ muội ruột, vẫn sai người đến báo một tiếng.
Lại điều hai nha hoàn đến hầu hạ ta, bị ta sắp xếp ra ngoài viện làm việc vặt.
Trong phòng ta chỉ giữ lại Trúc Ảnh đi theo từ Giang gia.
Ta đưa cho Trúc Ảnh một gói thuốc, bảo nàng sáng sớm mai trời chưa sáng hãy đi sắc thuốc, ta tỉnh dậy là có thể dùng.
Trúc Ảnh là người Giang bá mẫu cố ý chỉ định cho ta, biết rõ gốc gác.
Nàng nhìn vào gói thuốc tránh thai trong tay, không hiểu ra sao: “Đây là để sắc cho đại tiểu thư uống sao? Nhưng đại tiểu thư không phải cũng mang theo thuốc tránh thai sao?”
Đúng vậy, chính vì ta và Sầm Tâm Nguyệt đều mang theo thuốc, thêm vào đó hai năm đầu tỷ không có thai nên kiếp trước ta mới cho rằng tỷ vẫn luôn uống thuốc tránh thai.
Vạn sự không có gì là tuyệt đối, ai biết được kiếp này tỷ có nhanh chóng có thai hay không?
Vẫn nên phòng ngừa từ sớm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.