05.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc nhưng lạ lẫm, lần đầu tiên tôi mơ về quá khứ.
Năm tôi mười tám tuổi, Giang Kỳ bị gãy chân, tôi đến thăm cô ấy.
Trong phòng bệnh, tôi gặp Phó Ngôn.
Anh ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, ánh nắng ban trưa chiếu qua cửa sổ, phủ lên anh một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Khung cảnh đó đẹp như một bức tranh minh họa.
Khi tôi bấm máy, anh vừa vặn quay đầu lại.
Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc đó, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Quả thực tôi là người yêu bằng mắt, chỉ nhìn thôi mà đã rung động.
Giang Kỳ quen biết nhiều người, tôi nhờ cô ấy tìm hiểu về Phó Ngôn.
Vậy là tôi biết được câu chuyện tình rối rắm giữa anh và cô ta.
Khi còn trẻ, tôi vừa giận dữ vì Phó Ngôn yêu phải kẻ không ra gì, vừa cảm thấy đau lòng cho sự si tình của anh.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, tất cả những điều đó đều là lựa chọn của anh.
Ngay cả khi cô ta quay lại, dù Phó Ngôn tức giận và đau khổ đến đâu, anh vẫn mềm lòng trước nước mắt của cô ta.
Yêu thầm là nỗi đau lặng lẽ, không dễ nói ra, nhưng lại chẳng thể ngừng đắm chìm, mỗi lúc một sâu hơn.
Tôi đã cùng anh vượt qua những lúc khó khăn nhất, giống như câu chuyện cổ tích với cái kết viên mãn.
Phó Ngôn buông bỏ quá khứ, và chân thành tỏ tình với tôi.
Bạn bè anh trêu chọc:
“Trông có giống một vị hoàng tử đầy thương tích cuối cùng cũng gặp được nàng công chúa trong sáng và dịu dàng không?”
Mãi sau này, tôi mới hiểu ra.
Yêu một người có thể làm họ thay đổi vì bạn.
Phó Ngôn thích tôi, vì chính tôi đã là một người tốt.
Ngay cả khi anh đứng yên, ánh mặt trời cũng sẽ chiếu đến anh.
Nhưng tình yêu của anh dành cho cô ta vẫn không thay đổi, dù Hạ Đề là một người sai lầm.
Cô ta giống như bông hồng nở rực rỡ đầy gai nhọn, chạm vào sẽ bị thương nhưng lại khiến anh say đắm.
Đáng tiếc là tôi tỉnh ngộ quá muộn.
06.
“Không còn sớm nữa đâu, Hứa Thanh Dạng, dậy đi, chúng ta phải ra sân bay rồi!”
Giang Kỳ tràn đầy năng lượng nhảy xuống giường, nhanh tay kéo rèm.
Ánh mặt trời lập tức tràn ngập căn phòng.
Cô ấy đứng ngược sáng, kéo tôi dậy.
“Đi nào, chúng ta đi Malaysia lặn biển, phải chụp một bộ ảnh ly hôn thật đẹp cho cậu!”
Tôi sực tỉnh khỏi mơ màng, không nhịn được bật cười.
Tôi và Giang Kỳ cùng nhau mở một studio nhiếp ảnh từ thời đại học, làm ăn rất phát đạt.
Bấy lâu nay, tôi đều lưu giữ khoảnh khắc đẹp nhất của người khác.
Giờ đây, đã đến lúc tôi ngắm nhìn chính mình.
07.
Phó Ngôn mệt mỏi bóp trán.
Từ khi Hứa Thanh Dạng dọn đi, trong lòng anh có một khối u uất, khiến anh không sao yên lòng được.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với cô, dù gì thì anh và Hạ Đề cũng đã không còn khả năng nào nữa.
Phó Ngôn vốn định dỗ dành cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cô, anh đột nhiên cảm thấy như bị kim đâm đau đớn.
Tại sao khuôn mặt của Hứa Thanh Dạng lại không có một chút cảm xúc nào?
Làm sao có thể? Rõ ràng cô đã từng yêu anh đến như vậy.
Ly hôn ư, chắc chỉ là cô làm quá lên thôi?
Không rõ là do phẫn nộ hay là tự tin mù quáng, anh đã ký tên.
Anh tin chắc rằng cô sẽ không rời đi.
Phó Ngôn vô thức mở trang cá nhân của Hứa Thanh Dạng, nhưng khi lướt đến, đầu ngón tay lại hơi run rẩy như bị phỏng.
Anh ngây người rất lâu.
Hình ảnh của một Hứa Thanh Dạng rạng rỡ trong ảnh, anh cảm thấy đã từ lâu không được thấy nữa.
“Tàn thuốc nơi đầu ngón tay cháy hết, rơi xuống trên ống quần.”
Ký ức quay lại, nhắc nhở anh về khoảng thời gian cô mới mang thai, cô sẽ tức giận khi thấy anh hút thuốc rồi ngăn cản ngay lập tức.
“Phó Ngôn, anh muốn để em và con hít khói thuốc thụ động sao!”
Anh miễn cưỡng hứa với cô sẽ cai thuốc.
Quả thực, anh đã cai một thời gian, cho đến khi Hạ Đề ra tù.
Sau đó, khi anh bị cô bắt gặp đang hút thuốc, anh ngay lập tức dập tắt đi, sợ cô lại tức giận cằn nhằn.
Nhưng lần đó, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi im lặng rời đi.
Khi đó, anh nhẹ nhõm thở phào, nhưng giờ đây, cái cảm giác đó lại nghẹn lại trong lồng ngực, lan ra khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, không cách nào giải tỏa.
Anh như chợt nhận ra một khả năng đáng sợ, toàn thân cứng đờ, lạnh buốt đến tận xương.
Phó Ngôn lao nhanh về nhà.
Căn nhà trống trải, không còn chút dấu vết nào của cô.
Lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng anh tìm thấy một cuốn album ảnh.
Anh nhớ lại, Hứa Thanh Dạng đã từng cười rạng rỡ nói với anh:
“Cuốn album này, em muốn dùng để lưu giữ mọi khoảnh khắc hạnh phúc của gia đình mình.”
Anh bất giác dịu lại, nhưng khi mở đến một phần ba cuốn album, nụ cười trên môi anh đột ngột tắt lịm.
Anh như nhìn thấy ma, cuống cuồng lật tiếp các trang sau, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, đôi tay bắt đầu run rẩy.
Những bức ảnh được sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Lúc mới cưới, gương mặt cô ngập tràn hạnh phúc của một người đang yêu.
Không lâu sau, cô mang thai, cả hai đều vừa ngạc nhiên vừa lúng túng trong vai trò mới làm bố mẹ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi Hằng Trí chào đời, cô dịu dàng dỗ dành đứa bé đang khóc trong vòng tay, ánh mắt cô thêm phần ấm áp và tĩnh lặng của một người mẹ.
Tiếp theo là những bức ảnh gia đình ba người.
Hứa Thanh Dạng luôn có ý thức tạo nên những kỷ niệm. Sinh nhật, ngày kỷ niệm, thậm chí là lần đầu Hằng Trí được tặng một bông hoa đỏ ở nhà trẻ, cô đều muốn ghi lại.
Bề ngoài, Phó Ngôn có vẻ miễn cưỡng làm theo, nhưng từ sâu thẳm, anh thực sự cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Thế nhưng từ năm thứ hai sau khi cưới, ánh mắt cô dần mang theo nét u sầu.
Ngay cả khi cô cười, vẫn có một vẻ gì đó vỡ vụn khó tả.
Về sau, cô đưa Hằng Trí đi chơi công viên, đến phòng làm việc của cô, chụp rất nhiều ảnh về hoa, chim, cá.
Đến năm thứ ba, nụ cười trở lại trên khuôn mặt cô.
Nhưng từ đó, trong album không còn xuất hiện bóng dáng Phó Ngôn nữa.
Khi lật đến trang cuối, tay anh bất giác dừng lại.
Đó là bức ảnh nồi canh sườn hầm khoai mỡ.
Hứa Thanh Dạng là cô con gái được nuông chiều từ nhỏ, đây là món ăn duy nhất cô biết nấu.
Lúc mới tiếp quản công ty, anh phải đi xã giao nhiều, thường về nhà trong tình trạng đầy mùi rượu.
Cô giận dỗi, nhưng vẫn học cách hầm canh cho anh, vụng về và đầy tình cảm.
Mùi vị không có gì đặc biệt, nhưng bát canh nóng hổi đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Phó Ngôn gần như đã quên mất hương vị ấy.
Vì đã nhiều năm rồi, anh chưa từng được cô nấu cho ăn nữa.
Anh khẽ nhếch miệng, chợt nhận ra điều gì đó.
Không phải cô không nấu, mà là cô không còn nấu cho anh nữa.
08.
Phó Ngôn gập cuốn album lại, ngồi lặng trên ghế sofa suốt nửa giờ.
Anh nhớ lại hôm sinh nhật của Hằng Trí, khi Hứa Thanh Dạng bắt gặp anh và Hạ Đề.
Cô không nổi giận, không buồn bã, chỉ lạnh lùng.
Nhưng khi thấy Hằng Trí bị thương, cô ngay lập tức bảo vệ con như gà mẹ bảo vệ con.
Ánh mắt cô nhìn anh và Hạ Đề như nhìn bọn buôn người.
Có phải trong tiềm thức, cô nghĩ rằng anh sẽ làm hại con trai mình không?
Khi nhận ra điều đó, anh đã gọi điện cho Hứa Thanh Dạng.
Rõ ràng là trong lòng có trăm ngàn điều muốn hỏi.
Nhưng ngay khoảnh khắc nghe giọng cô, anh lại không thể thốt ra lời nào.
Giọng cô vẫn bình tĩnh như thường:
“Là Hằng Trí muốn tìm tôi à?”
Phó Ngôn cười khổ: “Chẳng lẽ giữa chúng ta, giờ chỉ còn lại mỗi chuyện về Hằng Trí thôi sao?”
Cô im lặng, chỉ lắng nghe.
Trong lòng anh dâng lên nỗi buồn khó tả, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Phó Ngôn cố tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Khi nào em về?”
Hứa Thanh Dạng dường như cười khẽ:
“Yên tâm, ngày lấy giấy ly hôn, tôi sẽ về, không chậm trễ đâu.”
“Anh không phải—”
Anh định giải thích, nhưng tiếng ồn từ đầu dây bên kia đã ngắt lời anh.
Một giọng nam trẻ trung vang lên:
“Chị Dạng, đến ăn BBQ nào!”
Giọng cô êm ái: “Ừ, tôi đến ngay.”
Phó Ngôn nắm chặt điện thoại, giọng nghẹn ngào, nhưng lại không kìm được mà chọc tức cô:
“Không tệ nhỉ, nhanh chóng tìm được người mới rồi.”
Ngay khi nói xong, anh đã hối hận.
Hứa Thanh Dạng không cho anh cơ hội xin lỗi.
“Phó Ngôn, tôi không giống anh.”
Rồi cô dứt khoát cúp máy.
Dù đã nghe được câu trả lời mình muốn, nhưng trong lòng anh lại như bị dội một khối bê tông nặng nề.
Cảm giác khó chịu và bí bách, không có cách nào giải tỏa.
Anh xoa đôi mắt cay xè.
Cuối cùng, anh không thể không thừa nhận một sự thật.
Hứa Thanh Dạng đã không còn yêu anh nữa, từ rất lâu rồi.
Anh phải ngu ngốc đến mức nào mới không nhận ra điều đó?
Không, có lẽ anh đã nhận ra từ lâu.
Chỉ là tự lừa dối bản thân mà thôi.
09.
Cúp máy xong, tôi đứng dậy bước về phía Giang Kỳ.
Cô ấy đưa tôi một đĩa xiên nướng.
“Ai gọi vậy?”
Tôi mỉm cười: “Phó Ngôn.”
Giang Kỳ lắc đầu với vẻ khinh bỉ.
“Tên khốn ấy không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, ly hôn rồi lại nhận ra không thể thiếu cậu sao? Đúng là đê tiện.”
Tôi bật cười: “Cậu nói gì vậy, còn ăn nữa không?”
“Chỉ là một người chẳng có liên quan gì, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.”
Giang Kỳ gật đầu, rồi gọi mọi người trong studio lại.
“Mọi người cứ thoải mái ăn đi nhé, tối nay do chị Hứa bao hết!”
“Hoan hô!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.