02.
Tôi đã không còn nhớ lần cuối mình đau đớn như vậy là lúc nào.
Từ khi tôi phản phác quy anh* trở thành một đứa bé, không có bất luận cảm xúc gì, thế nên tôi vẫn luôn học hỏi những cảm giác cảm xúc của con người.
*Phản phác quy anh dựa trên câu gốc là Phản phác quy chân: Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát. Anh ở đây là trẻ sơ sinh, ý chỉ nữ chính sống lại/đầu thai thành đứa trẻ.
Nhưng khi một dao đó cắt xuống, tôi lại đau đến mức muốn thét lên.
Đau, sẽ kích thích giác quan.
Cặp mắt không làm sao mở ra được của tôi nãy giờ, chợt bừng mở.
Đập vào mắt là hình ảnh chính mình đang bị mổ bụng sống, máu thịt be bét.
Trần Hoài An mặc áo mưa, đội mũ bảo hộ, đeo găng tay, khóc lóc đau khổ nhìn cơ thể tôi trên giường: “Ti Thải, xin lỗi! Anh xin lỗi…”
“Muốn luyện quỷ cổ phải hiến tế máu thịt của người chí thân chí ái. Anh đã không còn người thân, người anh yêu thương nhất cũng chỉ có mình em. Anh xin lỗi…” Miệng hắn vừa nói.
Tay vừa cắt thịt tôi không ngơi nghỉ.
Một dao rồi lại một dao, róc theo xương cắt hết thịt xuống, bỏ vào nuôi đàn cổ.
Theo từng nhát dao của hắn, cơ thể tôi không ngừng co quắp.
Quỷ cổ, là cổ thuật chí âm chí tà.
Phải là lúc còn sống bị ngàn dao róc thịt, đau đớn cùng cực sinh ra oán hận, oán hận chất chồng lại hoá thành lệ khí.
Cổ được nuôi bằng máu thịt chứa đầy lệ khí, tất thành quỷ cổ.
Trần Hoài An rất biết chọn, hắn chọn lúc tôi vui sướng biết mình mang thai, lại bị người yêu thương nhất phản bội, còn sống sờ sờ chịu nổi đau róc thịt, vì yêu sinh hận, lệ khí sẽ càng nặng hơn.
Lúc đó quỷ cổ nuôi ra, tuyệt đối là cực phẩm.
Hắn đúng là rất yêu tôi.
Cơ thể kia của tôi vẫn chưa tắt thở, tình cổ chưa bị phá, vẫn có thể cảm nhận được tình yêu nồng nàn trong lòng hắn.
Yêu càng đậm, hận càng sâu.
Hắn làm hết thảy mọi chuyện, cuối cùng cũng là để báo thù!
Người chí ái kẻ chí thân, cũng không qua nổi mối hận diệt môn kia.
Chỉ tiếc một điều…
Tôi, vốn chẳng phải người.
Càng đáng tiếc hơn là, xém chút nữa tôi đã trở thành người.
Chỉ cần đứa bé kia được sinh ra, tôi sẽ hoàn toàn trở thành người sống.
Khi đó, con tình cổ tôi để lại trong người hắn cũng sẽ có tác dụng, có thể giúp hắn phá giải hết tất cả mọi loại cổ hàng.
Đáng tiếc…
Hắn cho là hắn trúng tử hàng bên hoài, lại vẫn có thể chờ tới lúc cậu hắn đưa về, là do cổ thuật của hắn lợi hại ư?
Là con tình cổ kia, bảo vệ tính mạng của hắn!
Hồn phách tôi phiêu đãng xung quanh, lẳng lặng nhìn Trần Hoài An điên cuồng chém cơ thể tôi đúng ngàn dao, cuối cùng gầm lên như thú, cắm con dao vừa ngực tôi, móc ra một quả tim vẫn còn nguyên nhịp đập, lẩm bẩm niệm thần chú rồi bỏ vào trong vại cổ.
Cổ sư bỏ mạng, cổ trùng cũng vong.
Con cổ duy nhất tôi nuôi từ khi sống lại, được tôi đặt trong cơ thể Trần Hoài An làm tình cổ, cũng tiêu tán.
Tôi không cảm giác được tình yêu nồng nàn của Trần Hoài An nữa.
“Anh xin lỗi, Ti Thải, xin lỗi. Đợi anh luyện thành quỷ cổ, báo được thù, anh sẽ trở về bên em, được không? Anh xin lỗi…” Vẻ mặt Trần Hoài An đã bình tĩnh đến chết lặng.
Hắn chặt xương tôi ra bỏ vào trong vại cổ.
Tôi bay đi, tìm được cha mẹ mình ở nơi tôi đã sống gần hai mươi năm.
Thất khiếu họ chảy máu, nằm ở trên giường.
Trong lòng tôi khẽ động, lại chạm nhẹ lên trán một cái, từng con thi trùng bò ra ngoài, chui vào mũi miệng họ.
Không bao lâu sau, con ngươi họ giật giật, rồi chợt mở ra, lại từ từ khép lại.
Thi trùng chui vào cơ thể, trước tiên sẽ ăn hết những độc cổ Trần Hoài An vừa hạ.
Sau đó còn phải làm kén, mới có thể khiến họ sống lại.
Đại khái cần khoảng bảy ngày…
Từng đó thời gian, chắc cũng đủ cho tôi giải quyết chuyện của Trần Hoài An.
Đang suy nghĩ, thì Trần Hoài An đã đóng kín vại cổ lại, cầm vải bạt bước vào.
Tôi vẫn bay bên cạnh, nhìn hắn bọc kỹ thi thể của cha mẹ tôi.
Kéo ra vườn rau ở sân sau, đào hố chôn xác.
Bên trong vại cổ, có tiếng sâu độc rít gào, tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc, và cả tiếng cắn nuốt lẫn nhau.
Trần Hoài An ôm vại cổ, dịu dàng vuốt ve, nỉ non gọi tên tôi, vừa nói yêu tôi vừa nói xin lỗi, vừa kể về mối hận diệt môn, vừa tả nỗi đau lúc trúng độc tử hàng…
Dáng vẻ đó, giống y đúc lúc chúng tôi nằm ở trên giường, hắn khẽ vuốt mặt tôi nói mấy lời âu yếm, khắp nơi tràn ngập tình yêu.
Tiếc là, không có tình cổ, tôi đã không còn cảm nhận được nỗi ưu tư của hắn.
Sau khi trời sáng, hắn ôm vại cổ lên xe, khoá cửa nhà lại.
Chào hỏi với trại chủ, nói dẫn cả nhà tôi lên thành phố.
Tôi vẫn trôi dạt theo hắn như cũ, dẫu sao thì cơ thể tôi vẫn còn trong vại cổ mà.
Cho dù có biến thành một nắm tro tàn, thì cũng là cơ thể của tôi.
Trần Hoài An chạy xe hai ngày đường, tới một toà đại viện rất lớn.
Trong hai ngày này, máu thịt tôi đã bị ăn hết, chỉ còn lại một nắm xương.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐám cổ trùng trong vại cũng yên tĩnh lại, phảng phất như thể bên trong trống rỗng không có thứ gì.
Trần Hoài An đậu xe, ôm vại cổ xuống một tầng hầm dưới lòng đất.
Bên dưới cực âm, khắp nơi đều là dụng cụ cần thiết để luyện cổ.
Đúng là có tiền sướng thật.
Trần Hoài An đặt vại cổ xuống, dán mặt vào vại cứ như đang âu yếm người yêu.
Cũng giống năm mười mấy tuổi ấy, cách một cách cửa thổ lộ tình ý với tôi: “Ti Thải, em biết anh yêu em mà, đúng không? Em hạ tình cổ cho anh, anh biết. Em sợ anh yêu người khác, mới hạ tình cổ.”
“Nên em cũng yêu anh nhỉ. Nếu không, cha mẹ em sẽ không truyền hết cổ thuật cả đời cho anh. Em sẽ giúp anh luyện thành quỷ cổ, đúng không?”
Hắn vừa nói, vừa khóc.
Vừa ôm chặt vại cổ: “Anh xin lỗi, Ti Thải, xin lỗi. Anh không thể không báo thù, anh xin lỗi…”
Tôi nhìn hắn khóc như đứt cả ruột gan, trong lòng không còn một gợn sóng.
Cho nên, từ khi biết cha mẹ không dạy hết cổ thuật chân chính cho mình, hắn đã chuẩn bị ra tay từ trên người tôi.
Đứa con gái duy nhất không học cổ thuật, thì người con rể tương lai là hắn sẽ học, thế đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng thứ tình yêu có thể lừa được cả tình cổ, có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?
Tôi đã không cách nào truy cứu.
Chỉ lạnh lùng nhìn Trần Hoài An bày xong pháp trận, đặt vại cổ vào trong trận, bắt đầu luyện chế quỷ cổ.
Vây hồn luyện sát, dưỡng phách nuôi lệ (khí).
Đám cổ trùng ẩn núp trong xương cốt tôi lại bắt đầu xao động, cắn nuốt hết phần xương cốt còn sót lại. Sau khi gặm sạch không còn một mảnh xương, lại bắt đầu quay sang chiếm đoạt lẫn nhau.
Trần Hoài An không hổ là người có thể ẩn nhẫn suốt mười mấy năm học cổ thuật, lại còn nhẫn tâm giết chết cả nhà tôi, hiến tế người chí thân chí ái đi luyện cổ.
Vỏn vẹn có ba ngày, đã luyện hoá được toàn bộ cổ trùng trong vại.
Lúc thành công, vại cổ nứt ra, bên trong có một con sâu mập lớn bằng một cánh tay, thân như con tằm, da như da người bò ra.
Thoạt nhìn, con sâu kia mềm nhũn dễ thương, không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Trần Hoài An cắn rách ngón tay, thoa máu lên người con sâu, niệm thần chú, đợi đến khi máu thấm hết vào thân sâu, chợt có một tiếng khóc vang lên.
Hắn đưa tay nâng con sâu kia lên, dán sát vào mặt, điên cuồng nỉ non: “Ti Thải, em vẫn yêu anh, phải không? Em giúp anh luyện thành quỷ cổ rồi. Đợi anh báo được thù, anh sẽ dẫn em về, sau này mình không ra khỏi trại nữa, được không?”
“Anh sẽ bắt gã hàng đầu sư kia ngay, giết gã rồi mình có thể về nhà!”
Hắn cầm con sâu, hôn lấy hôn để, vui vẻ bước ra khỏi hầm.
Tôi khẽ thở dài, phiêu dạt bay theo hắn.
Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt.
Sợ là, hắn sẽ phải thất vọng!
Trần Hoài An rất thông minh, mấy năm nay đã đào hết xương cốt người nhà họ Trần chết vì thuật tử hàng lên, đặt vào một cái vại vàng.
Còn giữ lại máu và độc trùng hắn ói ra lúc trúng phải tử hàng, nuôi dưỡng rất khá.
Hàng đầu thuật đều có dấu vết để truy lùng, chỉ cần có hài cốt của người bị hại, cùng máu và độc trùng lúc trúng tử hàng, thì dù có cách xa ngàn dặm cũng có thể tìm được hàng đầu sư, một kích giết chết.
Trần Hoài An đặt quỷ cổ lên đỉnh đầu, đặt vại vàng chứa hài cốt Trần gia ở đúng vị trí, rồi lấy máu hắn ói ra làm vật dẫn, bắt đầu vẽ bùa.
Lúc bày pháp trận, thỉnh thoảng hắn lại nghiêng đầu nỉ non với quỷ cổ: “Ti Thải, sắp xong rồi. Anh sắp báo được thù, đợi giết hàng đầu sư kia xong, tìm được người đứng sau hại cả nhà bọn mình, là anh có thể trở về với em. Làm món cá nướng em thích nhất, chịu không?”
“Làm bánh đúc đậu đỏ, bánh chiên giòn cho em nữa, được không?”
Hắn vẫn như lúc xẻ từng dao trên người tôi, tay thì không ngừng bày trận, miệng lại vẫn không dứt lời yêu thương, nỉ non dịu dàng, si mê quyến luyến.
Tôi cũng không biết, hắn đây là đang gạt tôi, hay tự gạt chính mình, hoặc đang lấy danh nghĩa tình yêu, che giấu mặc cảm tội lỗi lúc hắn giết cả nhà tôi, róc thịt tôi ngàn mảnh.
Mãi đến khi bày xong pháp trận, Trần Hoài An vẫn cười quỷ dị, oôm quỷ cổ bạch tàm kia hôn mấy cái: “Ti Thải, xong rồi, chờ anh.”
Sau đó vững vàng ngồi trong pháp trận, bắt đầu làm phép.
Có quỷ cổ phụ trợ, hắn chỉ mới bỏ mấy nắm bột thuốc vào chậu lửa, trong ánh lửa bập bùng, quỷ cổ trên đầu hắn bỗng phát ra âm thanh như tiếng cười quỷ dị của trẻ con.
Chỉ trong thoáng chốc, Trần Hoài An đã ngạc nhiên mừng rỡ thốt lên: “Tìm được rồi!”
Rồi vội vàng niệm chú, hài cốt Trần gia trong vại vàng chợt vỡ tan, linh hồn mỗi người hoá thành ác quỷ, bay ra ngoài.
Quỷ cổ có thể phá giải cổ hàng, cũng đuổi được quỷ câu hồn.
Nhưng ngay khi Trần Hoài An đang xua đuổi quỷ câu hồn, quát lên một tiếng “Đi!”, chỉ thấy hồn của người nhà họ Trần đang định xông ra ngoài thì hét thảm một tiếng, chui hết lại vào trong hài cốt.
Trần Hoài An phun ra một búng máu, mặt đột nhiên tím bầm, mạch máu toàn thân bắt đầu di chuyển như giun như rắn.
Hắn không dám tin, quay đầu nhìn ra ngoài: “Đây là…”
“Là huyết hàng!” Cậu của Trần Hoài An bước từ ngoài vào, nhìn hắn, ôn hoà nói, “Hoài An, con nói xem cần gì như vậy?”
“Năm đó con còn sống, cậu cũng rất vui. Dù sao thì nếu con sống, tất cả tài sản của nhà họ Trần sẽ có thể danh chính ngôn thuận chuyển qua cho cậu, cậu cũng tẩy sạch được hiềm nghi.”
“Con nói muốn ở lại học cổ thuật, cậu cũng từng khuyên con đừng nên báo thù, con lại không nghe.” Cậu hắn than thở.
Bất đắc dĩ nói: “Năm con mười tám tuổi, nói muốn ra ngoài học đại học, cậu cứ nghĩ con yêu đương với Ti Thải, nhà nó lại tốt với con như thế, cuối cùng con cũng bỏ được hận thù. Sau này sản nghiệp của Trần gia, cũng trả lại cho con một ít, ít nhất con cũng có tỉ tỉ trong tay. Nhưng con lại chỉ muốn báo thù.”
“Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới yên tâm. Lúc đó tao kêu pháp sư A Thái hạ tử hàng giết mày. Ai ngờ cổ thuật nhà họ Ti lợi hại như vậy, không giết chết được mày, còn dẫn mày về trại.” Cậu hắn thở dài.
Như không còn cách nào khác, nói: “Lòng báo thù của mày quá nặng, tao hết cách. Chỉ đành nghe lời pháp sư A Thái, đưa quyển sách cổ kia cho mày.”
“Nếu mày không luyện, thì chứng minh mày không muốn báo thù, cũng tiêu trừ nỗi lo trong lòng tao.”
“Chỉ cần mày bắt đầu luyện, thì phải giết Ti Thải, giết nhà họ Ti. Nếu không luyện thành, không có nhà họ Ti che chở, thì thuật tử hàng cũng giết được mày.”
“Còn nếu mày luyện thành, thì toà viện này, tất cả mọi thứ của mày, đều là làm sẵn cho tao, con quỷ cổ đó cũng luyện giùm pháp sư A Thái. Vậy cậu cũng cảm ơn mày.”
Cậu hắn vừa nói xong, thì một người thấp gầy quỷ dị, khắp người toàn hình xăm, tay cầm pháp khí làm bằng cành khô, bước từ bụi cây bước vào.
Lão thấy quỷ cổ bạch tàm trắng tinh như tuyết, thì mừng rỡ toét miệng cười để lộ một hàm răng đen: “Quỷ cổ, thật sự là quỷ cổ, là quỷ cổ có thể lột xác sống lại thành người.”
Tôi phiêu dạt giữa không trung, nhìn Trần Hoài An ân hận không biết phải làm sao, khẽ thở dài: “Cái này không phải là làm không công cho người khác hay sao.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.