01.
Cái năm tôi năm tuổi, tôi và cha mẹ gặp Trần Hoài An gần sáu tuổi, trúng thuật tử hàng ở cửa trại.
Toàn thân hắn thối rữa, thi trùng từ trong mũi miệng cứ òng ọc bò ra.
Bên cạnh là hai khối thi thể đã không nhìn ra hình người, chỉ còn trơ lại hai bộ hài cốt đầy sâu trùng chui rúc.
Đôi mắt đó tràn ngập ý chí cầu sinh, hắn giơ cánh tay đã bị gặm trơ xương ra trước, khoang miệng đã bị thi trùng bu đầy, nói không thành lời, dường như hắn đang dùng hết sức lực để lết về phía bọn tôi.
Lúc cận kề cái chết, cặp mắt đó vẫn không đục ngầu mà sáng ngời đến lạ.
Chết do tử hàng tổn hại âm phúc, thứ hắn trúng phải còn là ngũ độc cổ lợi hại nhất của hàng đầu thuật, cha mẹ tôi vốn không muốn cứu.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cùng cánh tay cố chấp vươn ra đó, tôi lại nghĩ tới một số chuyện vốn nên quên, nên kêu cha mẹ cứu hắn.
Tử hàng khó giải, nhưng vào tay nhà tôi thì không có vấn đề gì.
Vì trúng hàng đầu thuật, nên Trần Hoài An rất hứng thú với vu cổ thuật, độc còn chưa khỏi hẳn đã xúm xít lấy cha mẹ tôi hỏi tới hỏi lui.
Năm đó ông nội hắn là thanh niên trí thức về quê giúp đỡ, có đến trại chúng tôi. Có người tặng ông ấy một lá bùa hộ mạng, ông nội dựa vào lá bùa này đưa Trần Hoài An qua đây, định cầu cứu.
Nhưng không ngờ, còn chưa vào trại, đã chết.
Sau khi giải hết tử hàng, a ba dẫn hắn lên trấn trên gọi điện thoại cho người nhà.
Tuy Trần gia chết hết, nhưng hắn vẫn còn nhà cậu.
Chưa tới hai ngày, cậu hắn đã cho một đoàn xe tới đón, còn tặng cho nhà tôi không ít thứ, và cả một rương tiền mặt.
Nhưng Trần Hoài An không chịu về nhà, hắn ký tên lên giấy tờ luật sư nhà họ Trần mang tới, uỷ quyền cho cậu hắn xử lý toàn bộ sản nghiệp nhà họ Trần. Còn hắn thì đòi ở lại nhà tôi, theo cha mẹ tôi học vu cổ.
Cha mẹ vốn không định nhận hắn, nhưng hắn cứ quỳ mãi không chịu đứng dậy.
Hắn nói từng trúng phải tử hàng, biết nỗi đau khổ khi hàng độc phát tác. Nếu không tìm ra người hạ cổ, cả đời này của hắn sẽ không được yên, dù có ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết.
Hắn nói đứa em gái ba tuổi kia của hắn, dễ thương biết chừng nào, cả ngày quấn quít gọi anh ơi anh à, trước khi ngủ lúc nào cũng đòi hôn hắn.
Cuối cùng, hắn phải trơ mắt nhìn từng con sâu độc chui từ người em gái ra.
Mới đầu con bé vẫn không ngừng khóc la thảm thiết, sau đó đến khóc cũng khóc không nổi nữa, chỉ còn đôi mắt không ngừng co giật, không ai làm gì được.
Mẹ hắn không chết vì hàng đầu thuật, mà là trơ mắt nhìn em gái hắn đau đến chết đi sống lại, phải tự tay giết con bé, rồi tự sát.
Trên lưng hắn cõng mối huyết hải thâm thù, vai hắn gánh nỗi hận diệt môn, thề phải báo thù.
Cha mẹ nhìn tôi, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Sau đó, tháng nào cậu hắn cũng cho người tới thăm hắn, đưa tiền đưa quà, đưa sách, đưa ghi âm của giáo viên nổi tiếng.
Đến cả nhà tôi cũng được quan tâm đầy đủ.
Sửa lại đường sá cho cả trại, kéo điện, kéo internet.
Thậm chí, còn có quà đặc biệt cho tôi, nào quần áo bé gái, rồi đồ chơi, quà vặt, không thiếu một thứ gì.
Trần Hoài An nói, em hắn chết rồi, sau này tôi chính là em gái hắn.
Từng chết một lần, ý chỉ của Trần Hoài An rất kinh người, hắn học cái gì cũng nghiêm túc, chịu được cực cũng chịu được khổ.
Mỗi lần hắn giã thuốc nuôi sâu, lấy máu luyện cổ, đều khó hiểu nhìn tôi: “Ti Thải, em không học hả? Vu cổ thuật này con gái học giỏi hơn mà đúng không?”
“Em không muốn học.” Tôi chỉ lo mân mê đống đồ chơi tinh xảo kia, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Em có cha mẹ mà, anh học là được rồi.”
Trần Hoài An sẽ vừa lấy giọng anh hai ra trách tôi không có chí tiến thủ.
Vừa đảm bảo với cha mẹ sau này sẽ dốc hết sức lực bảo vệ tôi.
Mười hai tuổi năm ấy, cổ thuật của Trần Hoài An đã có chút thành tựu.
Nhưng hắn đã mấy lần hỏi cha mẹ, rằng cổ thuật nào có thể giải được tử hàng.
Còn hỏi cổ lợi hại nhất có phải chỉ có kim tàm cổ, hay còn cổ nào khác không.
A ba chỉ nói với hắn, cổ thuật không phải một sớm một chiều là có thể học xong, nói hắn đừng chỉ tâm niệm việc báo thù, phải sống cho thật tốt, nếu không báo được thù rồi, thì cái gì cũng không còn.
Có lẽ Trần Hoài An nghe thấm, sau đó hắn không chỉ chăm chăm nuôi cổ nữa, mà sẽ cùng tôi đi hái hoa hái thuốc, sẽ giảng bài cho tôi, sẽ xuống sông bắt cá với tôi, sẽ hát cho tôi nghe.
Giữa đêm hè khi tôi mười lăm tuổi ấy, bọn tôi đang ngồi cạnh bờ sông, ngâm chân trần xuống dòng nước mát lạnh, ngắm đom đóm bay khắp trời.
Tự nhiên hắn lại nắm lấy tay tôi: “Ti Thải, hình như anh thích em.”
Lúc ấy mặt tôi nóng bừng, mắc cỡ tới mức không kịp mang giày mà chạy luôn về nhà, ai ngờ lại bị miếng miểng ghim vào chân.
Hắn đau lòng ôm tôi, rửa sạch vết thương cho tôi, còn mút chỗ vết thương để ngưng chảy máu, cõng tôi trên vai bước về nhà.
Đêm đó, hắn nói chuyện với cha mẹ tôi rất lâu.
A mẹ vào phòng, hỏi tôi: “Hoài An nói nó thích con, muốn lấy con, con có thích nó không?”
Chỉ một câu của hắn, mà tôi đã đỏ hết mặt mày, chân còn chảy máu, tuy là không cảm giác được đau…
Hẳn là thích nhỉ.
Hai ngày sau, đích thân cậu Trần Hoài An đến đây, tặng rất nhiều đồ, trong đó còn có một chiếc vòng tay phỉ thuý đặt trong hộp gỗ đàn hương.
Nói đó là quà bà ngoại Trần Hoài An tặng, xem như nhận đứa cháu dâu là tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ lúc đó, cha mẹ không giữ lại gì với Trần Hoài An nữa, đem vu cổ thuật cả đời truyền cho hắn.
Tình yêu của hắn đối với tôi vẫn mãnh liệt rực lửa như thế, không che giấu chút nào.
Con gái trong trại, ai mà không hâm mộ tôi.
Trần Hoài An đẹp trai, cổ thuật mạnh, tuy trên lưng mang huyết hải thâm thù, nhưng tính tình dịu dàng hoà nhã, lại còn thích cười.
Huống chi, nhà hắn lại giàu, nhờ hắn mà cả trại đều được hưởng phúc.
Năm Trần Hoài An mười tám tuổi, cậu hắn lại tới, nói là thế giới bên ngoài thay đổi rất nhanh. Nếu sau này Trần Hoài An muốn tiếp nhận sản nghiệp khổng lồ nhà họ Trần để lại, thì phải đi học đại học đàng hoàng, muốn dẫn Trần Hoài An về.
Năm đó, cổ thuật của Trần Hoài An đã đại thành, cũng sắp vượt qua cha mẹ tôi.
Bản chất của cổ thuật, vốn là không ngừng chiếm đoạt lẫn nhau, chết đi rồi sống lại sẽ càng mạnh hơn.
Trần Hoài An đã chết qua một lần, có ý chí cầu sinh cực mạnh, và cả thù hận trong người.
Cổ mà hắn luyện, đương nhiên mạnh hơn đôi cha mẹ tâm tính hoà nhã của tôi.
Nhưng hắn lại muốn tôi ra ngoài với hắn, tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Tôi chưa bao giờ rời khỏi trại, cũng không muốn xa cách cha mẹ.
Đêm trước khi đi, hắn ôm chặt lấy tôi: “Ti Thải, em đừng để ai ca hát dưới lầu nhà em hết, nhất định phải chờ anh về.”
Trường vừa cho nghỉ học, Trần Hoài An sẽ lập tức quay về.
Có khi chỉ được nghỉ năm ngày, đi đi về về hai nơi đã tốn mất bốn ngày, chỉ được ngủ lại nhà một đêm, hắn cũng bắt tài xế đưa về.
Hắn chỉ ước đêm không cần ngủ, cứ kéo lấy tôi nói huyên thuyên cả đêm.
Nói thế giới bên ngoài là như thế nào.
Nói hắn đã bắt đầu tìm kiếm hàng đầu sư hạ tử hàng cả nhà hắn năm đó.
Nói đợi khi hắn trả được đại thù, sẽ trở về với tôi, hoặc đón cả nhà tôi ra ngoài.
Nhưng một năm dần trôi qua, hắn càng ngày càng ít về nhà, có về cũng không nói nhiều như trước nữa, chỉ lo mân mê đám cổ trùng tẻ nhạt kia.
Số lần trò chuyện giữa bọn tôi, cứ nhạt dần.
A mẹ hỏi tôi: “Bên ngoài phồn hoa đô hội, hay là nó thay lòng rồi.”
Nhưng tôi đã hạ tình cổ cho hắn, tôi có thể cảm nhận được hắn không hề thay lòng.
Năm Trần Hoài An hai mươi tuổi ấy, hắn cậu mình lái xe đưa về, lần nữa trúng tử hàng, và cả vết thương phản phệ vì bị phá cổ thuật, chỉ còn dựa vào ý chí mới về được đến nhà.
Gặp phải đối thủ quá lợi hại, hắn vẫn không thể nào địch lại.
Cả nhà tôi dốc hết toàn lực, dùng ròng rã một tháng trời cứu hắn trở về.
Cái đêm khỏi hẳn, hắn làm rất nhiều thức ăn, còn đem rượu a ba ủ ra kính cả nhà bọn tôi, cảm ơn cả nhà lại cứu hắn một mạng.
Đêm đó, cả nhà đều say.
Tình cổ xao động, tôi không biết Trần Hoài An ôm mình về phòng lúc nào, càng không biết tứ chi hai đứa quấn quít lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại ra sao.
Chỉ biết sau khi tỉnh lại, Trần Hoài An ôm tôi, âu yếm hôn lên trán tôi: “Ti Thải, anh vì báo thù, lại chết thêm một lần. Sau này, anh sẽ ở lại trại với em.”
Hắn có thể buông bỏ thù hận, đương nhiên là tốt nhất.
Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt…
Hắn không bỏ đi, cũng không luyện cổ nữa, chỉ ngày ngày xuống ruộng làm việc với a ba, chọn món nấu cơm với a mẹ.
Dẫn tôi đi tản bộ loanh quanh trong trại, bị mấy người trong trại trêu ghẹo, hỏi khi nào mới mời họ uống rượu.
Ngày phát hiện mình mang thai, tôi vui lắm.
Đối với tôi mà nói, mang thai là một chuyện cực lớn.
Tôi vui sướng báo cho cha mẹ, Trần Hoài An cũng kích động ôm tôi khóc lóc: “Ti Thải, anh có con rồi… Nó là máu thịt của anh.”
Tình cổ trong cơ thể tôi có thể cảm nhận được nỗi ưu tư kích động của hắn, tình yêu ngập tràn của hắn.
Đêm đó, hắn xuống bếp với cha mẹ, làm một bàn đồ ăn phong phú, uống rượu a ba ủ, lúc hắn nhìn tôi, khoé mi đáy mắt đều là ý cười.
Tôi lại say, lúc tỉnh lại, thì đã bị cột trên giường sắt, cả người cứng ngắc.
Trừ đầu óc còn đang mơ hồ ra, thì đến cả mí mắt cũng không nhấc lên được.
Trần Hoài An ôm một vại lớn chứa đầy sâu rắn đứng bên mép giường, dịu dàng sờ mặt tôi: “Ti Thải, anh xin lỗi. Gã rất lợi hại, chỉ dựa vào cổ thuật của cha mẹ em thì không đối phó được. Cậu có tìm cho anh một quyển cổ thuật xa xưa, chỉ cần hiến tế máu thịt của người chí ái, xương máu của người chí thân, là có thể luyện ra quỷ cổ, phá giải được mọi loại cổ hàng.”
Lúc tôi đang mơ màng nghe hắn nói, thì bụng lại đột nhiên quặn đau kịch liệt.
Bào thai còn chưa thành hình trong bụng tôi, bị hắn moi ra nhét vào vại nuôi cả, đến cả nhau thai cũng không chừa lại.
Tôi đau đến mức ý thức gần như tan rã, chỉ còn nghe Trần Hoài An vừa khóc lóc vừa xin lỗi, rất xin lỗi…
Nhưng con dao trên tay, thì cứ một nhát lại một nhát cắt lên người tôi.
Từng miếng thịt một, bị hắn ném vào trong vại cổ!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.