22
Ban đêm, Thương Thừa Châu giống như bóc hành tây, cởi từng bộ quần áo vừa dày vừa nặng của tôi ra.
Đây không phải là lần thứ hai chúng tôi ngủ cùng nhau.
Hắn tìm đủ mọi lý do, ngủ lại căn hộ mới mua cho tôi.
Luôn miệng nói, đàn ông keo kiệt mới có thể lấy danh nghĩa công ty cung cấp chỗ ở cho nhân viên, một lời không hợp lại thu hồi.
Ông chủ hào phóng, sẽ trực tiếp đưa nhà cho tướng có năng lực nghiệp vụ mạnh.
Lời này mỉa mai ai, tôi không nói.
Chuyện vớ vẩn giữa tôi và Lâm Hãn, người trong giới không biết nhiều lắm.
Lâm tổng tự xưng là xuất thân danh môn, trong lòng đại khái không muốn liên quan quá nhiều đến cô gái nghèo khó được giúp đỡ mà lớn lên.
Thương Thừa Châu nói cha hắn trước đây cũng giống như vậy.
Coi trọng gia thế.
Cho đến khi mẹ Thời An yêu một họa sĩ nghèo, ông nội Thương cực lực phản đối.
Hại con gái ở bên ngoài chịu rất nhiều đau khổ.
Tim của Thời An cũng không thể kịp thời trị liệu.
Về sau phóng viên muốn viết về những chuyện tai tiếng của giới hào môn, châm chọc cha của Thời An ăn bám, mỗi ngày lấy ống kính theo dõi.
Cha Thời An vì né tránh, không may bị xe đâm chết.
Mẹ Thời An đi chết theo.
Chỉ để lại đứa con đáng thương, giao phó cho em trai Thương Thừa Châu nuôi nấng.
Từ đó về sau, Thương Thừa Châu không thích xuất hiện ở nơi đông người.
Ông nội Thương cũng từ bỏ quan niệm môn đăng hộ đối.
Thấy tôi còn nhịn không được nhắc nhở con trai nắm lấy cơ hội, để cho ông ấy mau chóng ôm cháu.
23
Thương Thừa Châu hôn lên trán tôi:
“Lúc em trao đổi thư từ với Thời An, anh đã nảy sinh hứng thú với em rồi.”
“Sinh viên tài cao của trường đại học danh tiếng, không chỉ biết cấp cứu tim, còn không ngại tốn thời gian trò chuyện với những đứa trẻ xa lạ trời Nam đất Bắc.”
“Trong cuộc sống, nhất định là người dịu dàng và kiên nhẫn.”
Sau khi về nước, hắn nghe nói tôi vì báo ân vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Hãn.
Cho dù không chiếm được đãi ngộ nên có cũng không oán hận.
Khách sạn Bán Sơn mới gặp nhau, Thương Thừa Châu liếc mắt một cái nhìn ra tôi bị người ta bỏ thuốc.
Vốn định đưa tôi đến bệnh viện.
Nhưng ngày đó, hắn và ông nội Thương cãi nhau vài câu, tâm tình không tốt cũng uống không ít.
Rượu tới đầu.
Thương Thừa Châu ma xui quỷ khiến tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, sợ Thời An khoe khoang với tôi.
Không nghĩ tới, tôi so với tưởng tượng của hắn càng lớn mật hơn.
Lại có ý định tiêu tiền ngủ với trai.
Thương Thừa Châu cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, dứt khoát làm theo ý mình một phen.
Tôi nằm trong vòng tay anh ấy và phàn nàn:
“Khi đó anh cũng quá xấu xa, há mồm muốn một trăm triệu tệ.”
“Nếu anh không phô trương một chút, lần sau em lại uống say, lại tìm người lung tung thì làm sao bây giờ?”
Có lý.
Sau mấy hiệp, Thương Thừa Châu không biết mệt mỏi.
Nhưng tôi mệt mỏi nặng nề muốn ngủ.
Tiếng điện thoại đều nghe mơ hồ.
Như là Lâm Hãn gọi tới.
Bởi vì Thương Thừa Châu vừa dỗ tôi đừng ngủ, vừa vô tình cảnh cáo:
“Còn quấy rầy vợ tôi nữa, đừng nghĩ tới việc đặt chân được ở thành phố Tứ Cửu.”
24
Trở về không lâu, Thương Thừa Châu cầu hôn tôi.
Tôi không ngờ mình đã trở thành bà Thương.
Thời An cười vui vẻ nhất:
“Vậy có nghĩa là mợ nhỏ sẽ sinh em bé, cháu không phải là đứa nhỏ nhất trong nhà rồi.”
??
Thúc giục chuyện kết hôn chẳng khác nào với thúc giục việc sinh con?
Thương Thừa Châu lườm nhóc con một cái:
“Thế giới của hai người chúng ta còn chưa đủ đâu, chậm vài năm rồi hãy nói.”
Ông nội Thương không vui:
“Vũ Đường, sinh một đứa thưởng một trăm triệu tệ, hai đứa một tỷ, sinh nhiều thưởng nhiều.”
Wao!
Chính sách khích lệ sinh con của gia đình hào môn, thật sự là giản dị tự nhiên.
Cùng quá nếu có thể giúp càng nhiều cô gái đi ra khỏi núi sâu, hình như đáng giá suy nghĩ vài giây.
Thương Thừa Châu không vui:
“Nói cái gì vậy! Tử cung của vợ con thì vợ con tự mình làm chủ, muốn sinh mấy đứa do cô ấy quyết định.”
Trong lòng tôi cảm động.
Trước đó, chúng tôi đã thảo luận về cách phụ nữ có thể cân bằng giữa công việc và gia đình.
Thương Thừa Châu đồng ý, cho dù tôi sinh con, vẫn có thể làm việc.
Anh ấy có thể thuê người trông trẻ, người chăm sóc trẻ sơ sinh, đầu bếp hàng đầu để chia sẻ công việc và để cho tôi tiếp tục phát triển trong lĩnh vực mà tôi giỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông cần giữ kẽ làm người vợ sau lưng người đàn ông thành công.
Thật lòng yêu một người, là sẽ không cắt đi đôi cánh của vợ, để cho cô một lòng bận rộn vào gia đình, quên đi mục đích ban đầu.
Tôi nghĩ, đây mới là bộ dáng tốt nhất của hôn nhân!
25
Thiệp mời hôn lễ không gửi cho Lâm Hãn.
Gần đây hắn không được khỏe lắm.
Sau khi quản lý cấp cao trốn đi hết, Tống Kiều tính sai vài số liệu lớn, hại công ty lỗ nặng.
Lâm Hãn chia tay với cô ta.
Lúc trước duy trì quan hệ chỉ là vì ông nội hắn muốn mượn lực lượng Tống gia triệt để hủy diệt cha đẻ và mẹ kế.
Đáng tiếc Tống Kiều tự thân khó bảo toàn.
Tống gia trong miệng cô ta lăn lộn ở nước ngoài rất khá, kỳ thật còn lại cái vỏ rỗng.
Nếu không làm sao có thể quay trở về.
Chỉ có thể nói Lâm Hãn đối với cô ta có quá nhiều ký ức thời thơ ấu.
Dễ dàng tin vào lời nói dối của cô ta.
Tôi không thích ném đá xuống giếng.
Trừ những người đã làm tổn thương chính mình.
Đêm đó, nếu không phải gặp Thương Thừa Châu, tôi khẳng định là thân bại danh liệt.
Sai lầm của Tống Kiều rất dễ tìm.
Đại tiểu thư kiêu căng say rượu lái xe đả thương người khác, nhiều lần bỏ thuốc cho người khác, tôi tự mình đưa chứng cứ đến cục cảnh sát.
Về phần Lâm Hãn.
Nhiều lần lấy cờ hiệu của mẹ Lâm, muốn tôi để Thương Thừa Châu ra tay, cứu vãn công ty tràn ngập nguy cơ của hắn ta.
Tôi từ chối.
Bốn năm qua, hiệu quả và lợi ích tôi tạo ra cho tập đoàn Lâm thị, đủ để cứu vãn ngàn vạn cô gái.
Tôi hỏi Thương Thừa Châu:
“Anh có cảm thấy em quá nhẫn tâm không?”
“Sẽ không đâu!”
Anh ấy đáp như đinh đóng cột.
“Báo ơn không nên trở thành gông xiềng, khi Lâm phu nhân còn sống, hàng năm em đều đi thăm.”
“Sau khi bà ấy đi, em chẳng những giúp Lâm Hãn, còn truyền ngọn lửa thiện lương, giúp càng nhiều cô gái thoát khỏi cực khổ.”
“Nói cách khác, những cô gái em nguyện giúp đỡ kia, cả đời đều phải nhớ trả ơn em sao?”
Tôi lắc đầu:
“Giúp người là em tự nguyện, chỉ cần các cô ấy sống tốt, so với cái gì cũng vui vẻ hơn.”
“Vậy không phải được rồi sao!”
“Em còn cứu mạng Thời An, chẳng lẽ chỉ đợi anh lấy thân báo đáp?”
Cậu nhỏ lại bắt đầu miệng đầy khói xe lửa.
Tôi gấp đến độ lấy tay chặn lại, lại bị Thương Thừa Châu ấn vào trong ngực hôn rồi hôn.
26
Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi sinh một đôi long phượng.
Thương Thừa Châu rất vui mừng, tìm một đội bảo mẫu chăm sóc ăn uống hàng ngày của ba chúng tôi.
Thời An trêu chọc:
“Thím nhỏ quá trâu bò, một tỷ tới tay.”
Không!
Tôi đều quên mất chuyện này.
Ở cữ không lâu, tôi trở lại công việc.
Ngoài ra, còn thành lập Quỹ từ thiện, giúp càng nhiều cô gái nghèo khó thực hiện ước mơ đi học.
Tiểu Lan đến bên cạnh tôi, trở thành trợ thủ đắc lực nhất.
Trong bữa tiệc tròn một tuổi của các em bé, tôi nhận được một vòng đu quay khảm đầy kim cương.
Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Chính là năm đó Lâm Hãn bảo tôi tháo xuống đưa cho Tống Kiều.
Tiểu Lan bĩu môi:
“Giờ giả bộ tình thâm làm gì cơ chứ!”
Nghe nói Tống Kiều ở ngục giam không thay đổi được đức hạnh của đại tiểu thư, đắc tội với một đàn chị. Kết quả bị người ta đánh cho nội tạng vỡ tan, túi mật đều bị cắt bỏ.
Còn nữa trong tiểu thuyết có mười tổng giám đốc, chín người bị đau dạ dày thật sự không sai.
Không có tôi hết lòng chăm sóc, Lâm Hãn liên tiếp mắc bệnh dạ dày, năm trước cắt bỏ một phần ba dạ dày.
Nhân sinh dài như vậy, rất nhiều đồ ăn ngon chỉ sợ không có duyên với hắn.
Tôi không biết nói gì.
Hai người này một người mất mật, một người thiếu dạ dày.
Lại nói tiếp xem như không trọn vẹn.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi chứ!
Con người phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.
Tôi quay lại.
Cách đó không xa, Thương Thừa Châu một trái một phải ôm con gái và con trai, dùng đồ chơi chọc lũ nhóc cười không ngừng.
Gió nhẹ ấm áp, ánh mặt trời buổi chiều đặc biệt đẹp.
Tôi đi về phía họ một cách hạnh phúc.
Hết
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.