17
Tôi cắn răng đồng ý.
Để dồn tôi vào đường cùng, Tống Kiều thu hồi căn hộ và xe của tôi.
Cô ta nói đồ đạc ghi tên của công ty, tôi không có quyền mang đi.
Lâm Hãn ngầm đồng ý.
Không biết là muốn cho cô ta chỗ dựa, hay là muốn bức tôi vào đường cùng.
Vô tâm lại đoán tâm tư người khác.
Người có năng lực đi đâu cũng sống được.
Trong công việc, năng lực của Thương Thừa Châu chỉ hơn chứ không kém Lâm Hãn.
Hắn tự mình khống chế phương hướng, đối với chi tiết yêu cầu đạt tới hoàn mỹ.
Làm “nữ chiến sĩ hình lục giác” vài năm, tôi nhanh chóng thích ứng với cường độ mới.
Ngay cả cà phê và trà chiều mà Thương Thừa Châu thích uống, cũng chuẩn bị xong.
Chỉ là, hắn nghiền ngẫm nhìn tôi:
“Thẩm tiểu thư, tôi mời cô về đây, không phải là muốn một thư ký toàn năng.”
Tôi hơi bối rối:
“Thương tổng muốn cái gì?”
“Năng lực bày ra và kỹ xảo đàm phán của cô vượt xa tưởng tượng của tôi.”
“Tôi không hiểu, cô ở công ty trước, sao chỉ lăn lộn thành thư ký của tổng giám đốc?”
Hắn đơn giản một lời, lột xuống màn đậy tôi muốn che giấu nhất.
Nói về năng lực, tôi không thua nhiều người trong tập đoàn Lâm thị.
Nhưng sau khi Lâm Hãn lên ngôi, nâng đỡ rất nhiều thân tín cũ đã ủng hộ hắn lên ngôi.
Ngay cả Phùng tổng chỉ biết nịnh nọt, cũng lăn lộn đến cấp bậc tổng giám thị trường.
Trình độ đãi ngộ và địa vị, vượt xa văn phòng thư ký như tôi.
Hiện thực trước đây không muốn nhìn thẳng vào bị nổi lên mặt nước.
Trong lòng Lâm Hãn, hẳn là nhìn không nổi tôi.
Bằng không, Tống Kiều một người không hề có kinh nghiệm cũng có thể trên danh nghĩa làm phó tổng công ty, mà tôi vất vả làm bạn bốn năm không chiếm được sự đối đãi hợp lý.
18
Thương Thừa Châu đưa ra dự án mà tôi rất hứng thú:
“Nếu lấy được, chuyện cô ngủ với tôi sẽ xóa bỏ.”
“Hoặc là tôi cho cô ngủ một lần nữa cũng được.”
Đường đường là tổng giám đốc, sao có thể nghiêm trang nói lời hạ lưu!
Tôi đỏ mặt bỏ đi.
Thời gian này, Thời An thường hẹn tôi gặp nhau..
Tên nhóc lấy cờ hiệu muốn làm quen với hoàn cảnh trong nước, bảo tôi dẫn nhóc đi xem phim, chơi trốn thoát trong mật thất, đến công viên giải trí.
Thương Thừa Châu không yên tâm cháu ngoại ra ngoài, tự giác làm phụ xe và máy rút tiền.
Lúc chơi tàu lượn siêu tốc, tôi kinh ngạc:
“Tiểu An, tim em chịu được không?”
“Không sao, cậu nhỏ tìm cho em chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật, về sau có thể sống như người bình thường.”
Tôi mừng rỡ:
“Có thể cho chị phương thức liên lạc với bác sĩ không? Chị có một người bạn cần trị liệu tim.”
Thương Thừa Châu truy vấn:
“Bạn nào?”
Tôi đề cập đến cô gái được tài trợ.
Bàn tay thon dài đẹp mắt của hắn đặt trên tay lái.
“Thẩm tiểu thư, cô đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?”
Thời An xen vào:
“Đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như cậu, luôn trưng ra tư thái từ chối gười ngoài ngàn dặm.”
“Nếu không có chị Vũ Đường, cháu đã sớm đi gặp chị gái thân ái của chị ấy rồi.”
Thương Thừa Châu cười khẽ:
“Vâng vâng, Thẩm Vũ Đường tiểu thư có tấm lòng thiện lương, đáng để mọi người yêu thích.”
Thời An đảo mắt:
“Cậu nhỏ, cậu đã nói như vậy, không bằng cân nhắc cưới chị Vũ Đường vào cửa làm thím nhỏ đi.”
“Dù sao bây giờ ông ngoại đối với giàu nghèo cũng không quan tâm.”
Động tác uống nước của tôi dừng một chút, đành phải dựa vào việc ho khan liều mạng che giấu sự xấu hổ.
19
Ngày đấu thầu, Lâm Hãn cũng tới.
Tống Kiều ăn mặc xinh đẹp, kéo tay hắn, cực lực tuyên thệ chủ quyền.
Thấy tôi đi theo sau Thương Thừa Châu, đôi tình nhân này rất giật mình.
Tống Kiều phản ứng trước:
“Thẩm Vũ Đường, cô có tư cách gì xuất hiện ở đây?”
“Là muốn cầu xin anh Hãn tha thứ sao? Nằm mơ đi!”
Ông chủ mới rất khiêm tốn, ngay cả hành tung của nhân vật nhỏ như tôi, cũng trở nên thần bí.
Hoặc có lẽ Lâm Hãn căn bản không để ý, tôi sẽ đi đâu tìm đường khác.
Chỉ chờ ngày nào đó tôi trở về cầu xin như chó chết.
Tôi lạnh nhạt cười:
“Ở đâu ra mảnh thủy tinh ngay cả ánh vàng cũng không sánh bằng.”
“Theo tôi được biết trận đấu này quy cách rất cao, với năng lực của Tống tiểu thư, không giúp được gì thì đừng tới góp vui.”
“Cô dám quở trách tôi?”
Tống Kiều giậm chân.
Lâm Hãn cũng không vui:
“Thẩm Vũ Đường, xin lỗi Kiều Kiều.”
Ha ha!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMột con chim trong lồng ỷ vào gia thế ra nước ngoài, bằng cấp thì là đi mua.
Tôi không kiêu ngạo không nịnh nọt:
“Không! Cái gọi là không để ý cũng nên tranh giành ba phần, tôi để ý vì sao phải nhường.”
Lâm Hãn chỉ gặp qua tôi dịu ngoan nghe lời, trăm phần trăm chấp hành mệnh lệnh, không ngờ tôi cũng có một mặt mạnh mẽ tranh luận.
Nhất định là bị Thương Thừa Châu lây bệnh rồi.
Người này ở bên ngoài lạnh lùng nhạt nhẽo.
Nhưng đối với người một nhà, hay lải nhải nhưng rất bảo vệ người thân.
Sau hôm đó, Thương Thừa Châu vô tình cướp đi mấy hạng mục của Lâm Hãn.
Hắn tranh công lẩm bẩm:
“Cô khinh dễ tôi, dù sao cũng phải trả giá thật lớn.”
“Vũ Đường, cô nói có đúng hay không.”
A đúng đúng đúng đúng.
Ông chủ lớn mà nói, làm sao có thể sai được!
20
Nhưng mà, Lâm Hãn chịu không nổi.
Hắn chặn trước cửa căn hộ mới thuê của tôi, run giọng nói:
“Vũ Đường, sao em có thể giúp người đàn ông khác đối phó với anh.”
Nói ra thì thật buồn cười.
Lâm Hãn cho tới bây giờ chỉ sai khiến tôi làm bảo mẫu, cũng hạn chế công nhận tài năng của tôi.
Tôi không mang khách hàng của Lâm thị đi.
Nhưng với năng lực làm việc mạnh, rất nhanh trở thành cánh tay đắc lực của Thương Thừa Châu.
Ngữ khí của hắn là sự cầu xin hiếm có:
“Trở về giúp anh được không?”
“Kiều Kiều làm ầm ĩ quá, lấy đi vài quản lý đắc lực.”
Không thể không nói, dục vọng chiếm hữu của Tống Kiều rất mạnh.
Nhìn thấy nữ đều muốn thi đua.
Các cô gái trong phòng thư ký cũng đi được bảy tám phần, đều đi tới chỗ tốt hơn.
Tôi có một trái tim xấu xa nói:
“Đã như vậy, đưa Tống tiểu thư đi không phải là tốt rồi sao.”
“Không được! Còn chưa phải lúc.”
Trong lời nói của Lâm Hãn, dường như có ẩn ý khó nói.
Cùng quá, không có quan hệ với tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn:
“Lâm tổng, không phải tất cả mọi người đều quay đầu lại.”
“Giống như một người, không thể bước vào cùng một dòng sông hai lần.”
“Sẽ không đâu, Vũ Đường, cuối cùng có một ngày em sẽ hiểu anh.”
21
Tôi không có thời gian suy nghĩ lời nói của Lâm Hãn.
Thương Thừa Châu mượn danh nghĩa đi công tác, dẫn tôi đi trượt tuyết.
Tên này tệ quá.
Ỷ vào kỹ thuật cao siêu, lừa gạt một tay mơ như tôi đến sườn núi tuyết “Ngự kiếm phi hành”.
Trên đỉnh núi cao, tuyết trắng, một đường cong xinh đẹp đến chân núi.
Tôi tận tình hưởng thụ sự tự do như gió, dùng sức ôm lấy cổ hắn, để bảo trì cái mạng nhỏ.
Đến chân núi, tôi vẫn chưa hết đã, la hét một lần nữa.
Nụ hôn nóng bỏng của hắn vùi ở cổ tôi:
“Đó là giá cả khác.”
“Cái gì!”
Tôi trừng to mắt nhìn hắn:
“Mới giúp anh lấy được danh sách của Quốc Tế Phong Hoa, làm người phải biết thỏa mãn.”
Vai kề vai chiến đấu cùng chủ đề chung, khiến quan hệ giữa tôi và Thương Thừa Châu tăng vọt.
Cộng thêm sự trợ giúp của Thời An, làm cho tôi lúc nào cũng quên hắn là cá sấu lớn khó có thể thân cận.
Thương Thừa Châu chỉ cười không nói, lại ôm tôi trượt ba lần.
Lúc rời đi, áo khoác nặng trịch khoác trên người tôi.
“Khoai tây nhỏ phía Nam, hưng phấn qua đi liền biết lạnh.”
Tôi cắn kẹo hồ lô, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Anh mới là khoai tây nhỏ á, cả nhà anh đều là khoai tây nhỏ.”
Hắn xoa xoa đầu tôi:
“Tốt lắm! Thẩm tiểu thư rốt cuộc cũng học được buông bỏ sự nghiêm trang, làm một tiểu cô nương đáng yêu bình thường.”
Vậy sao?
Suốt thời gian đó đầu óc tôi căng thẳng.
Chỉ muốn đọc sách kiếm tiền.
Đi theo Lâm Hãn, lúc nào cũng đấu tranh anh dũng cho hắn, *trầm luân trong thương mại.
*Là chìm đắm trong cảnh khổ.
Đã sớm không còn bộ dáng hoạt bát tươi đẹp của thiếu nữ.
Cho đến khi Thời An về nước.
Thương Thừa Châu dẫn chúng tôi cùng đi xem phim, cùng đi KTV, cùng đi chơi biển, cùng đi công viên trò chơi…
Thậm chí cả hoa viên của ông nội Thương.
Trước kia, tôi rất muốn trồng rau thơm ở chung cư, nhưng Lâm Hãn ghét bùn quá bẩn.
Ngày nay xem như tự do chấm lẩu.
Tôi rất vui.
Chính mình hiện tại, rốt cuộc dám dừng lại, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.