4.
“Thân thể Hoàng hậu nương nương có bệnh, sao còn có tinh thần như thế?”
Trân phi một thân chàm lam, thanh lệ chói mắt, sau khi hành lễ có lệ, liền tự mình ngồi ở một bên: “Trên người thần thiếp cũng có chút khó chịu, không biết nương nương có chuyện gì quan trọng cần dặn dò?”
“Luận dung mạo, bổn cung không bằng ngươi, luận dáng người, bổn cung không sánh bằng Lâm Tần, nhưng có một số việc, các ngươi quả thật không bằng bổn cung.”
Tấm lưng của Trân phi vốn dựa vào ghế đã thẳng hơn rất nhiều.
“Bổn cung hôm nay đã khó sinh con nối dõi, nếu ngươi có thể để cho bản cung hưởng phúc phần này, với bản lĩnh của ngươi, về sau mọi chuyện hẳn sẽ theo đúng ý nguyện của ngươi.”
Trân phi che mặt cười khẽ: “Hoàng hậu nương nương nói thật nhẹ nhàng, tâm tư của Hoàng thượng nào có dễ đoán.”
“Ngươi có thể thử một lần.” Ta phất tay ý bảo nàng ta kề sát lại, dặn dò nàng ta vài câu: “Nếu không được thì thôi.”
Mắt hạnh của Trân phi khẽ nhếch lên, hiển nhiên có chút nghi ngờ với cách của ta. Nhưng số lần ta ở bên Hoàng thượng thật sự quá nhiều, tâm tư của hắn, trên đời này không có ai rõ ràng hơn ta.
Cách có thể khiến hắn muốn ngừng mà không được, ta có thể viết được thành mấy quyển sách. Chu Ninh Tấn lúc vui vẻ cùng nữ nhân, có mấy bí mật không thể nói.
Lúc trước hắn chọn ta, ngoại trừ bởi vì cha ta quyền cao chức trọng, sủng ái ta để ổn định cha ta, thì còn điều quan trọng hơn là, hắn phát hiện ta rất thích nói không.
Ta được cha chiều chuộng lớn lên, mọi chuyện thuận lợi, chưa bao giờ sợ nói không. Chu Ninh Tấn có dục vọng chinh phục gần như vặn vẹo.
Mỗi khi ta nói không, hắn sẽ tìm mọi cách để khiến ta gật đầu. Đặc biệt là khi trên giường. Ta càng nhăn nhó từ chối, hắn càng si mê đ//iên cuồng.
Tình thú như vậy, phi tử bình thường ai có gan có thể thỏa mãn hắn? Đại khái qua mấy ngày, Chu Ninh Tấn triệu Trân phi đến.
Từ ngày đó trở đi, Trân phi gần như được sủng ái hàng đêm. Thúy Hạ tức giận đến mức thất lễ ở trước mặt ta: “Nương nương vì sao phải trợ giúp Trân phi? Trước kia ngoại trừ nương nương, Hoàng thượng chưa từng liên tục ba đêm nghỉ ngơi trong cùng một cung!”
Ta khép hờ khăn, ho nhẹ hai tiếng: “Thúy Hạ, hôm nay thân thể ta đã không còn như xưa, nếu ngươi muốn trèo cành cao khác, ta cũng sẽ không ngăn cản.”
“Nô tỳ đã phụng dưỡng nương nương từ nhỏ, chưa bao giờ hai lòng! Nô tỳ chỉ là tức giận thay nương nương, nô tỳ không dám nữa.”
Thúy Hạ bị ta làm cho giật nảy mình, quỳ trên mặt đất gần như khóc thành tiếng.
“Tình cảnh của chúng ta đã không giống ngày xưa, nếu ngươi không thu liễm lại một chút, gây ra phiền toái, cho dù là ta cũng sẽ bị liên lụy.”
Ta tận tình khuyên bảo nàng. Thúy Hạ đi theo ta đã lâu, từ nhỏ đã quen tính ngay thẳng, nhưng hôm nay ta đã phải trả giá bằng tính m//ạng mới chọn con đường như vậy, nàng cũng phải trưởng thành mới được.
“Vâng, nương nương. Nô tỳ xin nhớ kỹ.” Thúy Hạ cúi đầu, thấp giọng nói.
Nhìn Thúy Hạ đã biết sai rồi, ta cũng không nói gì nữa.
Trân phi từ sau khi được sủng ái, những phi tử khác trong hậu cung tự nhiên đều bị lạnh nhạt. Hoàng thượng đã hai tháng không bước vào tẩm điện của ta.
Hắn không đến, ta ngược lại rất vui vẻ tự tại. Lấy bình hoa lúc trước vì nịnh nọt Chu Ninh Tấn mà cố ý trang trí trong điện, thưởng hết cho thái giám cung nữ, dọn chỗ trống để xếp những quyển sách cổ cha đưa tới lên kệ.
Trước khi vào cung, ta thích nhất là xem sách cổ, cha ta vơ vét khắp nơi, nhưng kiếp trước ta lại chất đống những sách cổ này ở nhà kho, không rảnh lật xem.
Lại hái những đóa hoa quý kiều diễm trong sân làm túi hương, sai người đưa cho các phi tần trong cung, đổi nơi đó thành giàn nho.
Lại bảo hạ nhân dời hết những hòn non bộ đi, Chu Ninh Tấn thỉnh thoảng sẽ có chút dã thú, sau khi đuổi hết người trong cung ra ngoài sẽ bắt ta chơi trò mèo vờn chuột cùng hắn trong những hòn non bộ này.
Chỉ đợi hắn bắt được ta rồi sẽ dùng thủ đoạn vô cùng xấu hổ trừng trị ta. Ta không để ý thân phận mà hùa theo, hiện tại nghĩ lại, bản thân mình tựa như một con búp bê bị hắn đùa giỡn chà đạp.
Bây giờ những mảnh đất trống này, ta dự định biến nơi đây thành một thiên đường. Tương lai đứa nhỏ được Trân phi ôm tới không thể thiếu chỗ chơi đùa.
Trong cung thiếu nhất là những thú vui dân gian hương dã, bọn họ không ra cung được, có thể đến chỗ ta chơi một chút cũng tốt.
5.
Khoảng thời gian bận rộn và thanh thản như vậy cũng không quá ba tháng, trong cung truyền ra tin tức Trân phi có thai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐây là hài tử đầu tiên trong hậu cung, tất cả mọi người vô cùng coi trọng. Nhất là Chu Ninh Tấn, chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến Tú Nguyệt cung của Trân phi.
Ta cũng chuẩn bị không ít thuốc bổ tự mình đi thăm. Trân phi hôm nay được nuôi dưỡng đến khuôn mặt hồng hào, thân thể đẫy đà, thấy ta đến, cũng chỉ miễn cưỡng nâng người trên ghế ngồi một chút: “Hoàng hậu nương nương, hiện giờ thân thể ta nặng nề, Hoàng thượng đã miễn cho ta hành lễ, nương nương chắc hẳn cũng sẽ không trách ta nhỉ.”
Dứt lời, nàng thu hàm dưới, liếc mắt nhìn ta một cái. Ta nhìn bụng dưới chưa nhô lên của nàng, cười cười ngồi xuống: “Trân muội muội nói gì vậy chứ, hài tử của muội cũng giống như hài tử của ta, ta sao nỡ để cho muội chịu chút vất vả nào được.”
Nói đến đây, sắc mặt Trân phi khẽ biến: “Đứa nhỏ này là hài tử đầu tiên của Hoàng thượng, khẳng định sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh ta! Lời lúc trước tỷ tỷ nói cũng không có tác dụng gì, là Hoàng thượng cảm thấy ta hiền thục dịu hiền, lúc này mới sủng ái ta.”
“Phải không?”
Ý cười của ta càng sâu: “Cặp vòng tay Kim Mệt Ti Điểm Thúy này, là lúc trước Thái hậu thưởng, ngươi thử xem kích thước có vừa vặn không, nếu không thích hợp thì cứ tìm người sửa lại.”
Thúy Hạ mở hộp gấm ta đã sớm chuẩn bị ra, lấy ra một cái vòng tay.
“Hôm khác ta sẽ mang thử.” Trân phi nhìn thấy vòng tay, theo bản năng khép tay áo lại.
“Thúy Hạ, đi, hầu hạ nàng đeo lên.” Ta không cho nàng ta từ chối.
Thúy Hạ lên tiếng, đẩy cung nhân bên cạnh Trân phi ra phía sau, vững vàng nắm lấy bàn tay Trân phi: “Trân phi nương nương, vòng tay này chỉ có một cặp, vô cùng trân quý, người thử xem.”
Khi vòng tay đeo vào cổ tay Trân phi, nàng ta khẽ rít một tiếng. Ta lập tức đứng dậy trách mắng: “Thúy Hạ, sao lại vụng về như thế, nếu làm Trân muội muội bị thương, bổn cung nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài đ//ánh gậy!”
Nói xong, không đợi Trân phi phản ứng, ta đã xắn tay áo nàng ta lên, làm lộ ra vết bầm tím phía trên cổ tay Trân phi.
Trân phi vội vàng kéo tay áo xuống, hốt hoảng nói: “Vòng tay này thật vừa vặn, đa tạ tỷ tỷ.”
“Hoàng thượng cưng chiều ngươi như thế, ngươi tự nhiên sẽ có đứa con thứ hai, thứ ba, bổn cung sao có thể lấy đứa con đầu tiên của ngươi.”
Tay ta xoa lên cổ tay nàng: “Vết thương ở cổ tay ngươi, không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại.” Trân phi bối rối, nhẹ giọng nói.
“Ngươi hiện giờ đang mang thai, Hoàng thượng vẫn luôn qua đêm ở Tú Nguyệt cung, thân thể ngươi có thể chịu đựng được không?”
Trân phi xoa tay lên bụng, một lúc lâu sau mới nói: “Có chút đau bụng, thái y đã kê thuốc an thai.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Bổn cung còn mang theo chút dược liệu bổ dưỡng, đã sai người đưa đến thái y viện, đợi bọn họ xem xong lại đưa tới. Về sau đồ ăn đồ uống cũng phải cẩn thận hơn, không thể xảy ra một chút sai lầm nào.”
Trân phi lộ vẻ chần chừ: “Hoàng hậu nương nương, nói thật sao?”
Ta cười: “Bổn cung, không vội.”
Chỉ cần không tới gần Chu Ninh Tấn, thời gian của ta rất nhiều. Hơn nữa xem ra, nàng ta không chỉ học được sở thích của Chu Ninh Tấn, hơn nữa thích ứng cũng rất khá.
Sức lực của Chu Ninh Tấn rất lớn, Trân phi ngoài cổ tay ra, chỉ sợ cổ chân, vai và cổ đều có vết bầm tím.
“Nhâm thái y tự chế một loại cao, bôi lên vết thương vài ngày là lành, bổn cung sẽ bảo hắn chế cho ngươi một hộp.” Ta lại nói.
Đóng vai Hoàng hậu tỷ tỷ săn sóc ấm lòng xong, ta lại ghé sát vào tai Trân phi thấp giọng nói: “Ngươi cứ ăn nhiều một chút, Hoàng thượng thích nhất là nữ tử đẫy đà, nếu có gì khó chịu, cứ việc nói với Nhâm thái y, hắn có rất nhiều cách.”
Nàng càng được sủng ái, ta lại càng phải che chở để thân thể nàng không xảy ra sai sót. Bây giờ là cơ hội tốt để cho Nhâm thái y lấy được lòng tin của nàng ta, với y thuật của hắn, bảo vệ nàng ta vài năm không thành vấn đề.
Trân phi gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn ta càng thêm hoang mang. Nàng ta có nghĩ như thế nào cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao ta lại hết lòng giúp nàng ta như thế.
Ta có thể chọn một nữ tử mình tín nhiệm đưa đến bên cạnh Chu Ninh Tấn, sinh cho ta một đứa con. Nhưng ta lại chọn nàng ta.
Hôm nay Trân phi ở hậu cung độc hưởng thánh sủng, tất cả mọi người suy đoán đợi nàng ta sinh hạ hoàng tử, rất nhanh sẽ được tấn phong làm Quý phi, qua vài năm nữa, Hoàng thượng sẽ lấy lý do ta bất tài vô dụng, phế hậu rồi nâng Trân phi lên.
Chỉ mình ta hiểu.
Mạng của Trân phi, sẽ giống như ta kiếp trước, không thể đi đến cùng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.