1.
Ta sống lại vào năm thứ hai làm Hoàng hậu, chính là thời điểm Chu Ninh Tấn yêu ta nhất. Kiếp trước, ta rất nhanh đã có thai.
Ta nhìn khuôn mặt mềm mại như phù dung của mình trong gương, kiếp trước bởi vì có thai mà phát ban. Thắt lưng mềm mại sẽ bởi vì sinh con mà không còn thon gọn, còn có vết rạn.
Ta nhìn cũng cảm thấy xấu xí khó nhịn. Thậm chí có một lần bởi vì sự thay đổi của mình mà phát đ//iên, bảo thái y trong cung nghĩ cách.
Nhưng Chu Ninh Tấn lại không biểu hiện ra chút chán ghét nào, thậm chí sau khi ta có thai càng thêm thích đến cung của ta. Thường thường vỗ về cái bụng nhô lên của ta cười, nói ta có một vẻ đẹp rất khác.
Khi đó, ta cho rằng hắn thật sự yêu ta, mới có thể ngay cả bộ dáng như vậy cũng thích. Cho đến khi ta liên tiếp sinh ba đứa, thể hư mệt mỏi, thái y nói ta hao tổn quá nhiều khí huyết, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không khí huyết sẽ bị thiếu hụt, nội tạng suy yếu, rất có thể sẽ mất m//ạng.
Dù vậy, Chu Ninh Tấn vẫn như cũ hàng đêm lưu luyến, hắn nói hắn thích nhìn bụng dưới tròn trịa của ta… Hắn chỉ thích ta như vậy.
Ta cũng bởi vì hắn thích như vậy, lại sợ người khác c//ướp đi phần sủng ái này, cứ mãi trầm luân. Cho đến khi……chet.
Ta sinh cho hắn năm đứa con, nhưng không có đứa nào được nuôi bên cạnh ta. Đứa bé tuổi nhỏ, cần có người chăm sóc, nhưng ta lại luôn bận rộn sinh con, huống hồ sau đó thân thể ta ngày càng sa sút, lại càng không rảnh để chăm sóc đứa nhỏ.
Chu Ninh Tấn liền lấy lý do này ôm đứa nhỏ đi. Bây giờ nghĩ lại, hắn ngoại trừ ham muốn cá nhân của mình, sợ là ngay từ đầu đã có tính toán.
Hắn ôm đứa nhỏ đến cho Trân phi, muốn mượn hậu cung để cân bằng tiền triều. Khiến cha ta không dễ dàng làm khó phe cánh của cha Trân phi, thậm chí khi bọn họ trả đũa cũng phải nén giận.
Cho đến cuối cùng, khi bệnh tình của ta đã không còn sức xoay chuyển, cha ta bị bọn họ gán tội danh mưu phản.
Cha ta cả đời liêm chính, cuối cùng lại vì ta mà bị bêu xấu, chet trên đường đi lưu đày. Quân cờ Trân phi này càng tận chức tận trách.
Lúc sắp chet, ta chỉ muốn nhìn bọn nhỏ một chút, Trân phi mang theo bọn nhỏ đến, năm đứa nhỏ lại nhìn ta giống như nhìn kẻ thù.
Tứ nha đầu vừa mới hai tuổi đánh đổ thuốc của ta, nói là ta c//ướp đi sủng ái của phụ hoàng với Trân mẫu phi. Nói ta là nữ nhân á//c đ//ộc nên sớm chet đi.
Nàng nhận Trân phi là mẫu phi, lại coi ta là kẻ thù. Đứa nhỏ hai tuổi thì biết gì? Chỉ là do người dạy mà thôi.
Ta đến chet cũng không thể nhắm mắt.
Kiếp này, ta không muốn sinh con nữa.
Đời này, đến lượt ta nổi đ//iên rồi.
2.
“Nương nương, hôm nay Hoàng thượng lại muốn nghỉ ngơi ở chỗ chúng ta.”
Thúy Hạ vui vẻ rạo rực từ ngoài cửa đi vào. Ta ôm ngực rầu rĩ hừ một tiếng: “Đi mời Nhâm thái y đến, bổn cung có chút khó chịu.”
Nhâm thái y vốn là y sư trong phủ ta, bởi vì y thuật cao minh lại chăm sóc ta từ nhỏ, sau khi ta vào cung đã năn nỉ phụ thân đưa hắn vào.
Mấy năm đó cũng may có hắn chăm sóc, mới kéo dài m//ạng sống của ta thêm vài năm, cũng chỉ có hắn dám nói thẳng ta là bởi vì sinh con mới khiến thân thể suy yếu.
Nhâm thái y tới rất nhanh, còn chưa vào cửa đã nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Ngươi xác định nương nương ôm ngực nói khó chịu sao? Đau ngực chính là dấu hiệu bệnh cấp tính, ngươi nên ở lại bên cạnh nương nương, lần sau cứ sai người khác đến Thái y viện gọi ta.”
Thúy Hạ tuy rằng trung thành với ta, nhưng dù sao nàng vẫn còn trẻ, không thể giữ kín miệng.
Đợi Thúy Hạ rời đi, Nhâm thái y mới bắt mạch cho ta, cẩn thận chẩn đoán một hồi, lúc này mới cau mày hỏi: “Nương nương…”
“Nhâm thái y, ngực ta đau nhức, nghe nói ngươi có một loại thuốc gọi là Bảo Tâm Hoàn gì đó, rất có hiệu quả khi bị đau ngực.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mạch của nương nương hơi rối loạn, mạch hành xao động, có thể là do hay lo lắng, sao ngực lại đau? Hơn nữa trong Bảo Tâm Hoàn có xạ hương, không thể dùng một cách tuỳ tiện.” Nhâm thái y nói.
“Nhâm thái y, cha ta hiện giờ là Tể tướng đương triều, chỉ dưới một người, quyền thế ngập trời. Nếu lúc này ta có thai, không chỉ khiến cho phụ thân bị nghi kỵ, còn có thể trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích ở hậu cung.”
Nhâm thái y cúi đầu, khom người không thấy rõ thần sắc. Ta lại nói: “Trước đó vài ngày nghe nói mẹ của ngươi nhiễm bệnh nan y, hai con vẫn còn nhỏ cần chăm sóc, ngươi yên tâm, ta đã viết thư cho cha rồi.”
Nói đến đây, Nhâm thái y cúi người càng sâu hơn một chút: “Nương nương ưu ái, hiện giờ thân thể nương nương không khỏe, thần nhất định sẽ dốc hết khả năng của mình phân ưu cùng nương nương. Trong nhà thần có chút việc nhỏ, không dám quấy nhiễu nương nương.”
Ta thở dài, lấy già trẻ trong nhà bức bách Nhâm thái y cũng không phải là điều ta mong muốn, nhưng phẩm tính trung chính của hắn như vậy cũng chỉ có cách này là ổn thỏa nhất.
“Nhâm thái y, ngươi đã chăm sóc ta từ nhỏ, biết rõ tính tình của ta. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, nếu ngươi không chịu, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Nói xong, Thúy Hạ cầm một hộp bánh ngọt trở về.
“Thúy Hạ, tiễn Nhâm thái y.”
Nhâm thái y khom người: “Nương nương thân thể yếu, thần trở về sẽ điều chế phương thuốc.”
Ta gật gật đầu, không nói gì nữa. Nói đến đây, tất cả đều không nói gì.
3.
Đã là bệnh nan y, Thái y viện tất nhiên là phải bẩm báo cho Chu Ninh Tấn. Cũng may Nhâm thái y đã sớm châm cứu cho ta, bất kể là ai bắt mạch cũng sẽ không phát hiện sai lầm.
Sau khi biết ta phải dùng Bảo Tâm Hoàn lâu dài, Chu Ninh Tấn vô cùng tức giận. Nhưng cũng chỉ là nổi giận một trận mà thôi.
Sau đó, hắn tượng trưng đưa chút vàng bạc châu báu vào trong cung ta, nhưng không có một câu an ủi nào. Thậm chí, hắn cũng không còn nghỉ ngơi trong cung điện của ta nữa.
Chu Ninh Tấn bắt đầu lưu luyến hậu cung, ta biết hắn đang tìm một nữ tử khác đúng khẩu vị của hắn. Bởi vì khẩu vị của hắn đặc biệt, nữ tử trong hậu cung vốn không nhiều lắm, có thể để hắn tùy ý hái lượm lại càng ít ỏi.
Nhớ tới ánh mắt thù hận của bọn nhỏ với ta ở kiếp trước, ta bảo Thúy Hạ mời Trân phi tới. Kiếp trước, nàng ta lấy con của ta đi. Ta làm vậy cũng không quá đáng chứ.
Một lát sau, Thúy Hạ đã quay trở lại: “Trân phi nương nương nói thân thể mình không khỏe, không tới được.”
Nói xong, Thúy Hạ đỏ mắt quỳ gối dưới chân ta: “Nương nương, theo nô tỳ thấy, bọn họ vì nương nương không còn được sủng ái mới cố ý như vậy! Nhưng dù sao người cũng là Hoàng hậu, bọn họ sao dám khinh thường người như thế!”
“Khinh thường?” Ta nở nụ cười, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi.
Hoàng hậu không thể sinh con, trong lòng các nàng làm sao chỉ có mỗi khinh thường ta, từng người bọn họ đều nhìn chằm chằm vị trí Hoàng hậu này.
“Ngươi đi thêm một chuyến nữa, đến khố phòng chọn chút dược liệu nhân sâm, nói bổn cung có một chuyện quan trọng, nếu nàng ta không đến, bổn cung sẽ phó thác việc này cho Lâm Tần.”
Thúy Hạ cắn môi: “Nương nương có chuyện gì quan trọng cứ dặn dò nô tỳ, nô tỳ sẽ làm cho nương nương! Nếu nô tỳ không làm được, sẽ đi cầu lão gia, dù sao cũng không thể hạ thấp mình cầu xin nàng ta như vậy được!”
Lòng ta trầm xuống, Thúy Hạ rốt cuộc vẫn còn trẻ, chưa từng trải đời: “Thúy Hạ, cha ta đã hết lòng lo lắng cho đất nước, sao có thể để ông ấy lao lực vì chút chuyện nhỏ này, lời như vậy sau này chớ nói nữa.”
Thúy Hạ nghẹn ngào: “Nương nương, như vậy thật thiệt thòi cho người.”
“Thúy Hạ, nếu bổn cung vì chuyện này mà sụp đổ, vậy vị trí Hoàng hậu này nhường cho người khác chỉ là sớm muộn.”
Ta cười thản nhiên, Thúy Hạ như hiểu ra: “Là nô tỳ ngu dốt.”
Thúy Hạ lần này trở về rất nhanh, Trân phi quả thật cũng tới. Ta đoán không sai, Trân phi vừa nghe ta nhắc tới Lâm Tần, hẳn là có thể đoán được ta tìm nàng ta là vì chuyện gì.
Dù sao chuyện quan trọng của hậu cung cũng không nhiều lắm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.