5.
Chưa kịp điều tra rõ ràng, làng Thượng Liên đã xảy ra chuyện.
Cậu của Lý Hà chết.
Thi thể được các phụ nữ lên núi hái chè vào sáng sớm phát hiện. Họ nói khi tìm thấy gã thì gã đã treo lủng lẳng trên một cây hòe cổ thụ, cơ thể đã lạnh ngắt. Cái chết rất thảm khốc.
Người đàn ông độc thân ấy bị người ta khiêng xuống núi, có rất nhiều người trong làng đến xem. Tôi đi ngang qua cổng làng, tình cờ gặp họ. Tôi còn thấy Lý Hà và Trương Tiểu Long, những đứa trẻ đã xin nghỉ học mấy ngày nay. Sắc mặt chúng tái nhợt, bần thần đi theo sau người lớn, trông như đang sợ hãi điều gì đó.
Tôi đứng trên bờ ruộng, từ xa nhìn về phía chiếc chiếu đang được khiêng đi. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng luồng yêu khí dày đặc tỏa ra từ đó. Người đàn ông đó đã bị yêu quái hại chết.
Tôi cau mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Tưởng Thiếu Thiên.
“Mau tới đây, tôi cần cậu giúp tôi điều tra một việc.”
Tưởng Thiếu Thiên là con cháu của Tưởng gia, một trong mười đại linh môn. Cậu ta bị ông nội mình đẩy tới, theo tôi học hỏi kinh nghiệm bắt yêu. Lần này tôi đến làng Thượng Liên trước, tính thời gian thì cậu ta cũng sắp đến rồi.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, tôi cúp máy. Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Lý Hà và Trương Tiểu Long đang nhìn mình. Chúng nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước, rồi vì mặt đất trơn trượt nên ngã ngồi xuống đất.
“Là cô ta! Cô ta trở lại báo thù rồi!”
“Cậu tôi là bị cô ta giết!”
Chúng chỉ vào tôi, lắp bắp hét lên.
“Hét cái gì? Câm miệng lại!”
Trưởng thôn gõ vào đầu chúng bằng cây điếu cày, hai đứa trẻ ngay lập tức im bặt. Nhưng ánh mắt của chúng vẫn không rời khỏi tôi.
Tôi nhảy xuống khỏi bờ ruộng, bước đến trước mặt nhóm người đó.
Nhìn xuống Lý Hà, tôi hỏi: “Tại sao em nói cậu của em là do tôi giết?”
Nó nhặt một viên đá trên mặt đất lên và ném thẳng vào tôi.
“Chính là cô! Tối qua cậu tôi định đi tìm cô để xả giận thay cho tôi! Nhưng sáng nay ông ấy đã chết! Nếu không phải cô thì là ai?”
Nó vừa dứt lời, cả đám đông lập tức xôn xao.
Trưởng thôn quay đôi mắt mờ đục về phía tôi, ánh mắt tập trung vào tôi.
Tôi giả vờ không quan tâm, chỉ ngạc nhiên nói: “Giữa đêm khuya, cậu của em đến tìm tôi để xả giận sao?”
“Nếu ông ta không chết, thì có phải người chết sẽ là tôi không?”
6.
Tôi bị đưa đến nhà trưởng thôn.
Họ nhốt tôi trong một căn phòng, sau đó một đám người ngồi trong gian chính bàn bạc điều gì đó.
Âm thanh không nhỏ, tôi có thể nghe rõ.
“Có thật là cô ta đã giết ông ta không?”
“Cô ta trông làm gì có bản lĩnh đó, có lẽ là ngẫu nhiên thôi!”
“Không chắc đâu…”
Giọng nói này tôi đã từng nghe qua. Là cha của Trương Tiểu Long.
Hắn ho khan một tiếng, giọng hơi trầm: “Con trai tôi bây giờ có đánh chết cũng không chịu đi học nữa, nó nói rằng, cô giáo Vân là ma, cô ta trở về báo thù.”
“Nó còn nói rằng, Vân Như Ý chính là Tống Lan Chi.”
Khi cái tên Tống Lan Chi vừa được nhắc đến, cả gian chính lập tức im bặt.
Sau một lúc lâu, mới có người run rẩy hỏi: “Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ta…”
Cha của Trương Tiểu Long tên là Trương Quân, rõ ràng là người có tiếng nói trong làng Thượng Liên.
Hắn trả lời lấp lửng: “Từ khi cô giáo Vân đến dạy học ở làng chúng ta, làng có được yên bình ngày nào không?”
“Đầu tiên là vợ của Trương Húc ở đầu làng gặp khó khăn khi sinh nở, đứa trẻ không giữ được, rồi lại đến Tiểu Hà bị ngã gãy chân khi lên núi, sau đó thì mấy đứa trẻ khác khóc lóc không chịu đi học nữa.”
“Tôi luôn cảm thấy, cô giáo Vân này có gì đó không ổn.”
Nghe hắn nói vậy, những người khác bắt đầu cảm thấy hoang mang.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Chẳng lẽ thật sự là Tống Lan Chi trở về báo thù sao…”
“Hừ! Người chết thì làm gì được chứ!”
Gian chính càng lúc càng ồn ào.
Lúc này, trưởng thôn gõ lên bàn.
“Đủ rồi!”
Giọng ông ta khàn khàn, nghe rất khó chịu.
“Một cô gái không rõ lai lịch mà đã khiến các người sợ đến thế này?”
“Dù sao đi nữa, nếu cô ta có liên quan đến Tống Lan Chi, thì không thể để cô ta rời khỏi làng Thượng Liên.”
Trương Quân dò hỏi: “Ý ông là…”
Trưởng thôn thở dài một hơi: “Làng chúng ta đã nhiều năm không cúng tế Sơn Thần, năm nay đúng lúc có sẵn một lễ vật…”
7.
Tôi không ngờ họ lại gan dạ đến mức này, định giết người diệt khẩu mà không có một chút chứng cứ nào.
Họ trói chặt tôi rồi đưa lên núi.
Vừa mới mưa xong, đường núi rất khó đi, chúng tôi đi lảo đảo gần ba tiếng mới đến trước một ngôi miếu hoang phế. Đây chính là miếu thờ Sơn Thần của làng Thượng Liên. Nhưng không biết đã bao nhiêu năm họ không đến đây, nơi này gần như đã sụp đổ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi ngẩng đầu nhìn lên, ngôi miếu này hoàn toàn không có chút linh khí nào, giống như chỉ để trưng bày.
Trương Quân đẩy tôi đến trước miếu Sơn Thần, lạnh lùng nhìn tôi, rồi đột nhiên cười nói: “Cô giáo Vân, đừng trách chúng tôi.”
Tôi không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Không biết có phải sắp mưa không, nhưng bầu trời lúc này mờ mịt, không một tia nắng.
Âm năm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, tứ âm chi khắc, yêu ma xuất hành.
Trưởng thôn dẫn theo vài người dân đang đào gì đó dưới đất.
Tôi đột nhiên nói: “Nghe đi, có thứ gì đó đang tới.”
Trương Quân ngẩn người: “Cô lại giở trò gì nữa đây?”
Hắn tiện tay nhặt một cục đất bên cạnh lên định nhét vào miệng tôi.
Đúng lúc này, gió nổi lên dữ dội, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
“Chuyện gì thế này?”
“Có phải sắp mưa rồi không?”
“Chết tiệt! Xui xẻo thật!”
Mọi người xung quanh nhìn quanh bốn phía, thần sắc bồn chồn không yên.
“Cộc cộc cộc…”
Âm thanh kỳ quái phát ra từ trong miếu Sơn Thần.
Tiếng động càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Trưởng thôn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, đôi mắt đục ngầu căng thẳng nhìn về phía miếu Sơn Thần.
Tôi cũng nhìn về phía đó.
Họ không thể thấy gì, nhưng tôi lại thấy rất rõ ràng.
Bên trong có một con quái vật đang tiến lại gần…
8.
“A a a!”
Người đàn ông gần miếu Sơn Thần nhất bị quật ngã xuống đất, mọi người có mặt đều chưa kịp phản ứng.
“Nhị Hổ!” Giữa tiếng hét thảm của người đàn ông, cuối cùng cũng có người hoàn hồn lại, gã nhặt cái xẻng trên mặt đất lên và lao đến cứu người.
Nhưng khi gã đến gần, cả người như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Thứ nằm úp trên người đàn ông đó quay đầu lại.
Đó là một con quái vật đáng sợ, đầu người thân nhện.
Mái tóc rất dài, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lè. Từ cổ trở xuống là thân hình của một con nhện, tám chân dài mảnh nâng đỡ cơ thể, máu của người đàn ông nhỏ từng giọt từ trên xuống.
Người đàn ông tên Nhị Hổ đã không còn hơi thở.
Con quái vật quay đầu nhìn người đàn ông cầm cái xẻng, miệng phát ra một tiếng gầm gừ khàn đục, rồi lao tới.
“A a a!”
Tất cả mọi người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Ngoại trừ tôi.
Tôi bị trói vào một cái cây, lặng lẽ nhìn cuộc tàn sát này.
Nhưng con quái vật dường như không hứng thú với tôi.
“Chị Như Ý!” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi quay đầu nhìn, thấy một thanh niên bụi bặm đang vội vàng chạy đến.
Không nói một lời, cậu ta bắt đầu tháo dây trói cho tôi.
Ồ, là Tưởng Thiếu Thiên, người đến muộn.
Tôi hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Cậu ta chỉ tay ra sau: “Tôi gặp cô ấy ở làng, cô ấy dẫn tôi đến đây.”
Tôi nhìn lại, thấy một gương mặt quen thuộc.
Là mẹ của Lý Hà, Hứa Thúy.
Cô ấy liếc nhìn tôi có chút bối rối, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
“Cứu tôi với!” Trương Quân bị con quái vật cào một phát từ phía sau, lưng hắn lập tức bị rách toạc, máu thịt lẫn lộn.
Hắn hét lên đau đớn, đứng dậy chạy về phía chúng tôi.
Con quái vật dường như đã nhắm trúng hắn, đuổi sát theo sau.
Thấy Trương Quân sắp bị bắt kịp, trong cơn hoảng loạn, hắn bất ngờ chạy đến bên cạnh Hứa Thúy, túm lấy cánh tay cô ấy kéo ra trước mặt mình.
Định dùng cô ấy làm bia đỡ đạn!
“A!” Hứa Thúy hét lên, sắc mặt tái nhợt.
Tôi cau mày, bước nhanh lên, kéo cô ấy lại, đồng thời tát mạnh vào mặt Trương Quân.
Trương Quân bị tát đến choáng váng, ngồi phịch xuống đất.
Khi hắn hoàn hồn lại, con quái vật đã gần kề ngay trước mặt.
Nhìn khuôn mặt càng lúc càng lớn của nó, Trương Quân càng thêm kinh hoàng: “Tống Lan Chi… Thật sự là Tống Lan Chi!”
“Tống Lan Chi quay về báo thù rồi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.