1.
“Cô Vân, Trương Tiểu Long đã rơi xuống đó!”
Thằng bé Lý Hà chỉ vào hang động phía trước, nhìn tôi với vẻ mặt vô hại.
Chiều nay sau khi tan học, thằng nhóc vội vàng tìm tôi, nói rằng bạn của mình là Trương Tiểu Long đã rơi vào hang động và mất tích.
Tôi chưa kịp hỏi rõ tình hình thì đã bị thằng nhóc kéo đi đến đây, nói rằng nhờ tôi giúp tìm kiếm.
“Cô Vân, cô mau xem đi! Liệu Trương Tiểu Long có gặp chuyện gì không?”
Thằng nhóc lo lắng nắm lấy áo tôi, đẩy tôi về phía cửa hang.
Tôi bước đến cửa hang và nhìn vào trong.
Bỗng nhiên, một lực mạnh từ phía sau đẩy tới khiến tôi mất thăng bằng và ngã thẳng xuống hang động.
“Ha ha ha, đồ đàn bà thối!”
Mấy cái đầu nhỏ nhô lên ngay lập tức từ miệng hang.
Tôi tránh được bẫy thú trong hang, đứng vững rồi ngẩng đầu lên nhìn.
“May cho cô đấy! Không bị bẫy thú kẹp chết!” Lý Hà nhổ nước bọt xuống hang.
Trương Tiểu Long đứng bên cạnh làm mặt xấu: “Ai bảo cô mắng tôi? Tôi đến lớp là nể mặt cô rồi, ngủ một chút thì đã sao?”
“Cô nghĩ cô từ thành phố lớn tới là ghê gớm lắm à?”
“Tôi biết thừa cô coi thường chúng tôi, dám lên mặt với tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
Bên cạnh còn có hai đứa trẻ khác hùa theo.
Chúng không có ý định kéo tôi lên, thậm chí còn ném đá xuống.
Tôi nhìn quanh một lượt, bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống.
Tôi hỏi chúng: “Mỗi sáng có xác động vật trước cửa phòng cô là do các em làm, đúng không?”
Trương Tiểu Long cười lớn: “Đồ ngốc! Giờ mới biết à?”
“Ha ha ha!”
Tôi liếc nhìn thằng nhóc, rồi hỏi tiếp: “Đêm qua, tên lưu manh ở đầu làng chạy đến ký túc xá giáo viên, tôi còn nghe thấy ai đó gọi mở cửa, cũng là các em làm?”
Lý Hà vừa nghe thấy liền nắm lấy cục đá và ném mạnh xuống.
Viên đá sắc nhọn đập vào trán tôi, máu nóng từ từ chảy ra.
Tôi không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn lên.
Khuôn mặt còn non nớt của Lý Hà trông thật dữ tợn: “Mẹ kiếp! Đó là cậu của tôi, cậu ấy muốn vui vẻ với cô mà cô còn không chịu à?”
“Cao ngạo cái gì chứ? Cô coi thường nông thôn chúng tôi đấy à?”
“Tôi chỉ sờ vào đùi cô một chút mà cô lại đánh sưng tay tôi!”
“Cô đợi đấy! Tôi sẽ xuống núi gọi cậu tôi lên đây!”
Mấy đứa trẻ liếc nhìn nhau, cười hả hê, đầy ác ý.
Thực ra, tôi rất ít khi dùng từ “hả hê” để miêu tả trẻ con.
Trừ khi thật sự không thể nhịn được.
Máu chảy đầy mắt, tôi chậm rãi giơ tay lên lau đi.
Tiếng thì thầm vang lên từ cửa hang.
“Đi thôi, để cô ta ở đây chịu khổ!”
“Nếu cô ta chết thì sao?”
“Chết thì chết, đâu liên quan đến chúng ta, với lại, chúng ta đều chưa thành niên.”
“Ha ha ha ha! Đáng đời cô ta!”
“Lý Hà, cậu thật sự định dẫn cậu mình lên đấy à?”
“Dẫn chứ, nếu cô ta mang thai con của cậu tôi, tôi không tin cô ta còn dám cao ngạo như vậy…”
Chúng quay đầu định rời đi.
Tôi rút từ túi ra chiếc điện thoại đã quay từ lâu, hướng ống kính lên trên.
“Này! Quay lại!”
Mấy đứa trẻ nghe vậy lập tức ngoảnh đầu lại.
Tôi nở một nụ cười, máu đã che kín mặt: “Nào, cười lên nào! Cười tươi nhé.”
2.
Tôi tên là Vân Như Ý, là vợ của Long Vương, cũng là một Phục Yêu Sư. Những lúc không trừ yêu diệt quái, tôi là một sinh viên đại học chính hiệu.
Nửa tháng trước, trường có tổ chức một chuyến đi tình nguyện giảng dạy ở vùng nông thôn, và làng Thượng Liên là một trong những điểm đến. Có rất nhiều bạn học, nhưng không ai muốn đến làng Thượng Liên. Chỉ vì ở đó có một truyền thuyết về những đứa trẻ ác độc. Những đứa trẻ ở làng này sinh ra đã là kẻ xấu, sinh ra đã là ác nhân. Bây giờ, nhiều kẻ sát nhân và cướp bóc bị bắt đều xuất thân từ ngôi làng đó.
Cũng nghe nói từ rất lâu rồi có một nữ sinh viên đến dạy học ở làng Thượng Liên, nhưng từ khi cô ấy đến đó, cô ấy đã không bao giờ trở về…
Tôi đã nhờ người của mười đại linh môn điều tra, và kết quả cho thấy nơi này quả thực có điều không ổn. Yêu khí ở đây quá nặng, và vị Sơn Thần trấn giữ dãy núi này cũng đã đột nhiên biến mất. Không ai biết vị thần này đã biến mất bao nhiêu năm.
Để điều tra lời nguyền về những đứa trẻ ác độc ở làng Thượng Liên, tôi đã tình nguyện nhận nhiệm vụ giảng dạy ở đó.
Giờ đây, nhìn lại, những đứa trẻ ác độc ở nông thôn này quả thực không phụ danh tiếng của chúng.
Tôi cất điện thoại vào túi, rồi nắm lấy rễ cây già cắm sâu trong đất, nhẹ nhàng nhảy lên. Mấy đứa trẻ kinh hãi nhìn tôi.
Trương Tiểu Long, đứa to nhất, tức tối lao vào cướp lấy điện thoại của tôi. Tôi đá nó ngã xuống đất, đạp chân lên đầu nó: “Sao? Sợ gì chứ?”
“Lúc nãy còn đắc ý lắm mà?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrương Tiểu Long khóc lóc như quỷ, không ngừng giãy giụa dưới chân tôi, vừa giãy vừa chửi rủa tôi bằng những lời lẽ thô tục.
Tôi nhìn vào điện thoại: “Trương Tiểu Long, Lý Hà, Lý Nhã, Vương Thắng Nam… Không tệ, mặt các em đều được quay rõ ràng.”
Tôi cười lạnh lùng: “Lũ nhãi con, chờ chết đi.”
Những đứa trẻ đó chưa bao giờ thấy tôi có bộ dạng như thế này, chúng sững sờ tại chỗ, mãi không phản ứng được.
Tôi đá Trương Tiểu Long ra, tát mỗi đứa một cái, rồi xé dài một sợi dây leo, trói tất cả chúng lại.
Lũ trẻ vùng vẫy dữ dội, thật khó kiểm soát. Tôi phải đánh cho chúng một trận no đòn, chúng mới chịu ngoan ngoãn lại.
Tôi bước đến bên dòng suối, rửa sạch vết máu trên mặt. Trương Tiểu Long sợ hãi nhìn tôi: “Trán của cô… cô… cô rốt cuộc là cái gì?”
Vết thương trên trán lúc này đã không còn dấu vết. Không có gì lạ khi nó lại sợ hãi như vậy.
Tôi sờ lên trán, mỉm cười với nó: “Cô là gì à?”
“Tôi là quỷ trở về để báo thù đấy~”
Câu nói này vừa dứt, mấy đứa trẻ đồng loạt im bặt, biểu cảm trên khuôn mặt chúng thay đổi liên tục.
Chúng áp sát nhau, tiếng thì thầm lọt vào tai tôi.
“Là cô ta, cô ta trở về báo thù rồi…”
“Im đi! Không thể là cô ta, cô ta không thể trở về!”
“Chắc chắn là cô ta… Chúng ta chết chắc rồi…”
Tôi nhướng mày. Người mà bọn chúng nhắc đến khiến tôi cảm thấy hứng thú.
Nhưng dù tôi có cố gắng dò hỏi thêm, chúng cũng không nói thêm một lời nào nữa.
3.
Tôi đưa bọn trẻ trở về làng, dùng loa phóng thanh phát lại đoạn ghi âm trước đó cho cả làng nghe. Sau đó, tôi cầm micro, hắng giọng: “Các phụ huynh của những học sinh mà tôi vừa đọc tên, nhanh chóng đến nhận con em mình, quá hạn thì không chờ đâu nhé.”
Tôi muốn xem nguồn gốc của lời nguyền ác đồng này rốt cuộc là từ đâu mà ra…
Không lâu sau, các phụ huynh của những đứa trẻ lần lượt kéo đến. Phần lớn là các bà mẹ.
Họ tỏ ra rất lịch sự, không ngừng xin lỗi tôi, gần như chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống lạy tạ.
Tôi nhìn thấy Lý Hà bước ra ngoài, giơ tay tát mẹ của nó một cái.
Thằng nhóc chửi: “Đến trễ thế này! Muốn chết à!”
Sau khi đánh xong, Lý Hà quay đầu lại, nhìn tôi qua cửa sổ và lè lưỡi. Một hành động khiêu khích, cũng như thể hiện quyền lực.
Tôi định bước ra ngoài thì thấy một người đứng ở cửa.
“Cô Vân, tôi là phụ huynh của Trương Tiểu Long, đến đón nó về nhà.”
Đó là một người đàn ông trông có vẻ giản dị, mặc một bộ đồ lao động màu xanh lá, quần áo dính đầy bụi đất.
Tôi nghĩ rằng Trương Tiểu Long sẽ cư xử giống như Lý Hà, tỏ thái độ không tốt với cha mình, nhưng không ngờ rằng, thằng nhóc lại rất ngoan ngoãn đi theo người đàn ông đó.
Nó đứng bên cạnh hắn, không nói một lời, vô cùng lễ phép.
Tôi ngạc nhiên nhướng mày.
“Cô Vân, tôi sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc sau khi về nhà!” Người đàn ông cười như muốn lấy lòng.
“Cô có thể cho phép tôi đưa nó về nhà không?”
4.
Người đàn ông đạp Trương Tiểu Long xuống bờ ruộng, rút thắt lưng ra và bắt đầu đánh thằng nhóc.
“Mẹ kiếp! Cái thằng ranh con, suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho tao!”
Hắn nhổ một bãi nước bọt, đánh rất mạnh: “Một đứa con gái ở thành phố mà mày còn không xử lý được, tao còn trông mong gì vào mày?”
“Đồ vô tích sự! Lần sau muốn xử lý ai thì phải làm cho đến chết!”
“Nhút nhát, tao thấy mày chẳng làm nên trò trống gì đâu!”
…
Tôi đứng dưới gốc cây hòe gần đó, nhìn cảnh tượng này, chợt hiểu ra một chút.
Hóa ra cha của Trương Tiểu Long mới thực sự là kẻ ác.
Không lạ gì khi trước mặt hắn, Trương Tiểu Long không dám nói một tiếng nào.
Trương Tiểu Long ôm đầu, co người lại thành một cục.
“Bố, cô ta không phải người, cô ta là quỷ… cô ta trở về để báo thù!”
Nó nói lắp bắp.
Người đàn ông chửi: “Ma quỷ cái gì, tao thấy mày là đứa đáng ăn đòn!”
Trương Tiểu Long tránh những cú đấm đá của hắn, loạng choạng đứng dậy từ dưới đất.
“Vân Như Ý! Cô ta là hồn ma của Tống Lan Chi! Tống Lan Chi trở về báo thù rồi!”
Người đàn ông đột nhiên khựng lại, trừng mắt nhìn thằng nhóc: “Mày vừa nói cái gì?”
Tống Lan Chi, chính là nữ sinh viên từng đến dạy học ở làng Thượng Liên rồi biến mất.
Tôi chợt nhận ra, mình đã nhầm một chuyện.
Tống Lan Chi không phải vì lời nguyền ác đồng mà mất tích.
Ngược lại, là sau khi Tống Lan Chi mất tích, ngôi làng này mới bị dính lời nguyền ác đồng.
Tống Lan Chi là nguyên nhân, lời nguyền mới là kết quả.
Vậy rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy ở làng Thượng Liên?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.