12.
Mười mấy phút sau, tôi bị cái đuôi lớn của hắn hất văng ra, rồi rơi tự do xuống đất.
Hắn… rất mạnh.
Có vẻ như tôi không thể đánh thắng hắn.
Minh Uyên chạy đến định đỡ tôi dậy, tôi đưa tay ra hiệu ngăn anh ta lại.
“Em ổn.”
Bị đánh thê thảm như vậy trước mặt Minh Uyên, chẳng phải tôi sẽ mất mặt lắm sao?
Tôi phủi bụi trên người, rút pháp khí ra và chuẩn bị lao lên một lần nữa.
Chưa chạy được mấy bước thì bị Minh Uyên nắm lấy cánh tay: “Như Ý, chờ đã, đừng liều mạng.”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiên đang bị chọc giận, vẻ mặt vốn điềm đạm nay đã có chút nghiêm trọng: “Đưa Phục Yêu Kính cho anh.”
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn anh ấy: “Anh định làm gì?”
Minh Uyên cười với tôi: “Lâu rồi không chiến đấu cùng em, có lẽ hơi lạ lẫm, mong đại sư Như Ý thông cảm.”
Hiện tại, anh ấy chỉ còn lại một luồng yêu phách trú trong thân thể Lâm Nguyện. Yêu lực có thể phát huy được cũng rất ít.
Trước đó để anh ấy đối phó với mấy hình nhân thì còn được, nhưng giờ sao tôi có thể yên tâm để anh ấy cùng tôi đánh với Hoàng Tiên.
Lỡ xảy ra chuyện gì, tôi biết phải làm sao?
Vì vậy tôi định từ chối: “Không được, anh ở đây đợi. Xem em đánh hắn!”
Nói xong tôi lại chuẩn bị lao lên, nhưng Minh Uyên vẫn nắm chặt cánh tay tôi không buông.
Tôi quay đầu nhìn anh ấy.
Minh Uyên mỉm cười: “Sao? Xem thường anh à?”
Giọng điệu và thái độ của anh ấy giống hệt như tôi trước khi vào căn nhà này. Đã đến lúc này rồi mà anh ấy còn có tâm trí đùa giỡn với tôi.
Hoàng Tiên rõ ràng cũng bị thái độ của chúng tôi chọc giận.
“Đấu pháp với ta mà còn dám tình tứ?”
Tôi: “…”
Tôi muốn giải thích, nhưng rõ ràng hắn không nghe. Bàn tay khổng lồ trực tiếp vỗ mạnh về phía chúng tôi.
Tôi kéo Trần Linh lùi lại để tránh, Minh Uyên cũng vội tránh sang một bên.
Qua lớp bụi đất mù mịt, tôi và anh ấy nhìn nhau, sau đó rút Phục Yêu Kính ra và ném qua: “Đón lấy!”
Phục Yêu Kính vốn là pháp khí của anh ấy, ở trong tay anh ấy sẽ hiệu quả hơn trong tay tôi.
Tôi đưa Trần Linh, người sắp hồn phi phách tán, vào chỗ ẩn nấp: “Tự mình trốn kỹ vào!”
Nói xong, tôi gật đầu với Minh Uyên, cùng anh ấy lao về phía Hoàng Tiên.
13.
Tôi thật sự đã đánh giá thấp Minh Uyên, mặc dù chỉ còn lại một phần yêu phách, nhưng sức mạnh của anh ấy vẫn rất đáng sợ.
Có sự trợ giúp của anh ấy, cuối cùng tôi cũng có thể ngang tài ngang sức với Hoàng Tiên.
Chỉ là tạm thời vẫn chưa phân thắng bại.
Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện ra điểm yếu của hắn… chính là con chồn nhỏ kia.
Lần nào tôi cũng tấn công vào chân hắn, Hoàng Tiên vì bảo vệ con trai mình nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng thương tổn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bị thương.
“Hèn hạ!”
Tôi cười lớn: “Cảm ơn.”
Hắn có lẽ không biết, Vân Như Ý đánh nhau chưa bao giờ biết đến võ đức.
Mạng của con trai nó là mạng, còn mạng của tôi thì không phải mạng sao?
Hắn lần nào cũng định giết tôi cơ mà!
Minh Uyên giáng xuống một đòn, rồi nói: “Nhanh chóng kết thúc trận chiến!”
Sau vài hiệp đấu, Hoàng Tiên hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Tôi dùng dây trói yêu trói chặt tay phải của hắn, còn Minh Uyên thì kiềm chế tay trái.
Lúc này Hoàng Tiên đã bị khống chế, chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng.
“Để tớ giúp cậu!”
Giọng của Trần Linh vang lên từ dưới.
Tôi hoảng hốt nhìn xuống. Chỉ thấy cô ấy tháo vòng trong tay, ném mạnh về phía Hoàng Tiên.
Ném cũng khá chuẩn, trúng ngay giữa trán.
Thân hình to lớn của Hoàng Tiên đột nhiên dừng lại, vài giây sau, hắn ngã xuống đất với tiếng ầm lớn.
…
Minh Uyên đi kiểm tra tình hình của lão chồn vàng và con chồn nhỏ.
Tôi đứng trước Trần Linh, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát cô ấy.
Trần Linh rụt cổ lại: “Cậu nhìn gì vậy?”
Tôi hỏi cô ấy: “Tại sao đột nhiên cậu nghĩ đến việc ném vòng vào hắn?”
Trần Linh gãi đầu: “Tớ cũng không biết, chỉ là cảm giác các cậu có thể cần đến sự giúp đỡ, trong tay lại không có thứ gì vừa tay, nên đành giật vòng ném qua. Tớ nghe con chồn nhỏ nói rằng chiếc vòng đó cũng khá lợi hại.”
Tôi cười nhếch miệng: “Vận may của cậu cũng tốt thật đấy, đúng là ném trúng rồi.”
Trần Linh cười ngượng ngùng: “Giúp được các cậu là tốt rồi.”
Tôi nhìn cổ tay trống trơn của cô ấy: “Không có vòng tay, sau này cậu tính sao?”
Trần Linh: “Tớ không biết, đến đâu hay đến đó thôi.”
Nhìn bộ dạng thẫn thờ của cô ấy, tôi không thể không vỗ nhẹ vào đầu cô ấy.
“Được rồi, tớ không để cậu thiệt thòi đâu. Sau này sẽ tặng cậu một cái xịn hơn!”
Trong lúc nói chuyện, Minh Uyên đã quay lại.
Anh ấy chỉ về phía không xa, nơi hai con chồn vàng bị trói chặt: “Xong rồi, tu vi của bọn chúng đều đã bị tổn hao, giờ đã không thể gây hại cho chúng ta nữa.”
Tôi hỏi anh ấy: “Định xử lý thế nào?”
Minh Uyên: “Đưa chúng đến Đông Sơn Đại Trạch đi, có chân thân của anh uy hiếp, chắc chắn sẽ không gây sóng gió nữa.”
Tôi gật đầu: “Là một ý tưởng không tồi.”
14.
Hoàng Tiên tuy đã bị bắt, nhưng Yêu Vực của hắn tạm thời chưa thể tan biến ngay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrừ khi lúc này có ai đó từ bên ngoài phá vỡ sự cân bằng của Yêu Vực, nếu không chúng tôi sẽ phải ở đây thêm một ngày một đêm nữa.
Trước đó đã để Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài chuẩn bị ứng cứu, nhưng giờ không thể liên lạc với cậu ấy.
Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng cậu ta sẽ như Trần Linh, đột nhiên nảy ra ý tưởng và thử mở cửa vào xem.
Chờ đợi một giờ đồng hồ, cuối cùng cửa cũng có động tĩnh.
“Tưởng Thiếu Thiên có vẻ đáng tin trong thời điểm quan trọng!” Tôi không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Khi tôi còn chưa kịp thể hiện sự vui mừng, nét mặt của tôi đã đông cứng lại. Chỉ thấy cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài, một cái đầu lén lút thò ra.
Là Vương Nhiễm.
Cô ta vừa thò đầu ra vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng đã thấy họ đi về phía này, không biết khi nào căn nhà này lại xuất hiện, mình đi qua đi lại nhiều lần mà không thấy…”
Khi cánh cửa được mở ra, Yêu Vực của Hoàng Tiên bị phá vỡ.
Vương Nhiễm ngẩng đầu lên và nhìn thấy chúng tôi trong tình trạng lộn xộn. Trong sự ngạc nhiên, ánh mắt của cô ta dừng lại ở hai con chồn vàng.
“Tốt quá!” Cô ta gần như chạy vào, chỉ vào tôi và Trần Linh, nói lắp bắp.
“Tôi đã nói các cậu đang làm những việc không đứng đắn mà!”
“Buôn bán động vật hoang dã là phạm pháp!”
Giọng điệu của cô ta đầy vẻ kiêu ngạo: “Xem tôi có tố cáo mấy người nè!”
Tôi: “…”
“Có lý do gì để bí mật và kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Cô ta vừa nói vừa chạy tới trước, ôm con chồn vàng trên đất: “Đây là bằng chứng! Tôi xem các người còn nói gì nữa!”
Tôi hoảng hốt: “Nhanh thả nó xuống!”
Vương Nhiễm hừ một tiếng: “Bây giờ biết hối hận rồi à? Muộn rồi!”
Khi cô ta chưa nói xong, con chồn vàng nhỏ trên tay đột ngột quay đầu nhìn cô ta: “Lại thêm một nương tử nữa, he he!”
Vương Nhiễm: “…”
“Đến đây đi! Nương tử, hôn một cái!” Con chồn vàng nhỏ cắn vào cổ tay cô ta.
Vương Nhiễm hét lên, ném con chồn vàng nhỏ ra ngoài.
“Quái… quái vật!
“Chồn vàng biết nói! Cứu mạng!”
Vương Nhiễm chạy quanh sân như phát điên.
Tôi thở dài, giơ chân đá cô ta một cái ngã sõng soài.
Trước khi cô ta đứng dậy, tôi giơ tay niệm một câu chú đập vào sau gáy cô ta: “Một lần quên hết.”
Vương Nhiễm ngơ ngác vài giây, rồi nằm xuống ngủ.
Trần Linh cẩn thận đi đến gần: “Như Ý, cô ta không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi.”
Tôi giải thích: “Khi cô ta tỉnh dậy sẽ quên đi những gì đã xảy ra tối nay.”
Trần Linh nhìn Vương Nhiễm một cách ngạc nhiên, rồi nắm tay tôi: “Như Ý, tớ cũng muốn.”
Tôi nghi ngờ: “Hả?”
Trần Linh: “Tôi nghĩ ký ức này không tốt cho tớ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tớ. Nếu có thể, cậu có thể giúp tớ quên đi không?”
Cô ấy khá thoải mái. Thấy tôi gật đầu, cô ấy vui vẻ, đưa cổ ra.
Tôi hơi buồn cười xoa đầu cô ấy.
“Bây giờ làm cho cậu ngất xỉu, cậu định để tớ cõng cậu về à? Tự mình đi, đợi về ký túc xá rồi tính.”
Trần Linh nhận ra: “Đúng he.”
Cô ấy chỉ vào Vương Nhiễm nằm trên đất: “Vậy cô ta thì sao?”
“Chị Như Ý! Tôi đến đây!”
Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
Ba giây sau, Tưởng Thiếu Thiên khí thế hừng hực xông vào: “Quái vật ở đâu? Tôi đến giúp đây!”
Tôi và Trần Linh nhìn nhau và không nhịn nổi cười.
Đúng là, lực lượng hỗ trợ đã đến.
15.
Vì tiêu hao quá nhiều, nên yêu phách của Minh Uyên không lâu sau đã rơi vào trạng thái ngủ say, ý thức của Lâm Nguyện tỉnh dậy trước.
Lâm Nguyện theo sau chúng tôi với vẻ mặt mơ màng.
Thực ra, Lâm Nguyện vẫn nhớ quá trình bắt yêu ma vừa rồi.
Tôi nhận thấy sự bất thường của cậu ta, cố ý đi chậm lại để đi cạnh: “Sao vậy, bị dọa rồi à?”
Lâm Nguyện lắc đầu, lấy lại tinh thần.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy… rất kỳ diệu. Ở những nơi chúng ta không biết, lại có yêu ma, còn có Phục Yêu Sư, cuộc sống của các bạn hoàn toàn khác với chúng tôi. Thú vị hơn nhiều!”
Tôi hơi buồn cười vỗ vai chàng trai trẻ: “Cậu trai, tầm nhìn của cậu còn hạn hẹp quá. Chỉ cần sống hết mình, cuộc đời của mỗi người đều đầy thú vị. Hơn nữa, cậu không cần phải ghen tị với chúng tôi, vì bây giờ cậu cũng là một thành viên trong chúng tôi.”
Tôi chớp mắt với Lâm Nguyện, nhanh chóng đi vài bước để đuổi kịp Trần Linh.
…
Một tuần sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lại đến bệnh viện.
Sau khi Hoàng Tiên bị bắt, chúng tôi đã trả lại hai hồn cho Trịnh An Kỳ.
Sau một tuần nghỉ ngơi, linh hồn đã hoàn toàn trở về đúng vị trí.
Chỉ cần một thời gian nữa, An Kỳ sẽ hồi phục hoàn toàn.
Mẹ của Trần Linh bị ngã và phải nhập viện, may mắn là vết thương không nghiêm trọng.
Tưởng Thiếu Thiên đã giới thiệu cho cô ấy một công việc gia sư, lương khá cao và công việc không mệt mỏi.
Trần Linh hiện nay phải chạy giữa trường học và nhà, cuộc sống của cô ấy khá bận rộn.
Cuộc sống của mỗi người dần dần ổn định trở lại… ngoại trừ Vương Nhiễm.
Kể từ khi bị chồn vàng cắn, cô ta đã bị ốm nặng, còn bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ và phải thi lại khi học kỳ bắt đầu.
Đối với sinh viên đại học, đây quả là một hình phạt tồi tệ.
Lúc trước tôi đã từng nói…
Gieo khẩu nghiệp, sẽ nhận báo ứng.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.