9.
Khi tôi dẫn Trần Linh chạy ra ngoài, trời đã thay đổi.
Bầu trời lúc đầu còn khá trong xanh, giờ đã trở nên âm u, như thể sắp mưa bất cứ lúc nào.
Trong Yêu Vực, tình huống này chỉ có thể cho thấy chủ nhân của Yêu Vực đang rất tức giận.
Chúng tôi chạy ra khỏi sân này, liền gặp ngay Minh Uyên. Anh ấy mặc bộ đồ tân lang, trông rất đẹp trai.
Anh ấy đang cầm hai hình nhân giấy mềm oặt trong tay, nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh tôi: “Cẩn thận, hình nhân giấy bắt đầu tấn công người rồi.”
Lời vừa dứt, lại có vài hình nhân giấy từ bốn phía lao ra, móng tay nhọn hoắt, miệng nhếch lên, chen chúc lao về phía chúng tôi.
Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh phía sau, tay kết ấn, thi triển thần thông.
“Vạn vật kính Hỏa Thần, xung quanh yêu quỷ hóa tro bụi!”
Vô số lá bùa vàng lập tức bùng cháy, lao nhanh về phía những hình nhân giấy.
Lá bùa dán lên trán hình nhân, ngọn lửa ngay lập tức nuốt chửng cơ thể chúng. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hình nhân giấy hóa thành tro bụi.
“Trời ơi… đỉnh thật đấy.” Trần Linh ngơ ngác trốn sau lưng tôi, nhìn đến mắt tròn xoe.
Minh Uyên cũng đang dùng hỏa công, hiệu quả rõ rệt, khiến đám hình nhân khó lòng tiến lại gần.
Nhưng dù chúng yếu, lại ăn ở việc quá đông!
Một hình nhân ngã xuống, lập tức có hàng ngàn hàng vạn hình nhân khác đứng lên.
Chúng tôi bắt đầu dần kiệt sức.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười độc ác vang lên từ phía trên. Chỉ thấy một con chồn vàng nhảy lên mái nhà, đứng thẳng như người, còn chống nạnh.
“Để cho các người dám bắt nạt tôi! Lại còn cướp nương tử của tôi!”
Gã đưa tay chỉ vào tôi: “Giấy binh nghe lệnh! Xé nát ả cho tôi!”
Gã vừa dứt lời, số lượng hình nhân giấy lập tức tăng gấp đôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ sớm không thể chống đỡ nổi.
“Minh Uyên, anh giữ vững một lúc nhé.”
Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn vàng đáng ghét kia: “Bắt giặc trước tiên phải bắt vua, em sẽ đi trói gã trước!”
Tôi ném một nắm bùa vàng, quét sạch đám hình nhân giấy trước mặt, rồi nhảy lên bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu đeo ở thắt lưng ra và ném về phía con chồn vàng.
Tiếng cười của chồn vàng chợt dừng lại, nó bốn chân chạm đất, theo bản năng muốn chạy.
Nhưng sợi dây trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu dây bám vào chân sau của gã, thuận thế trói gã thật chặt.
Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi xổm trước mặt hắn, dùng tay gõ nhẹ vào đầu gã: “Không phải ngươi rất đắc ý sao? Cười đi, tiếp tục cười đi!”
Gã giãy giụa mạnh: “Tôi cảnh cáo cô, đừng đánh tôi nữa! Nếu không, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận!”
“Ồ.” Tôi nghe mà bật cười, rồi lại giơ tay tát gã một cái.
Không khí im lặng trong chốc lát.
Con chồn vàng nhỏ trợn tròn mắt nhìn tôi, vài giây sau, miệng mở ra và bật khóc…
Tiếng khóc của gã vang vọng khắp sân. Hình nhân giấy ngừng tấn công, đứng ngây ra, cơ thể run rẩy không ngừng, rồi quay đầu bỏ chạy tán loạn.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã biến mất không dấu vết.
Đầu của Trần Linh thò ra từ sau lưng Minh Uyên: “Ủa, sao chúng chạy hết rồi?”
“Cha! Có người đánh con!”
Con chồn vàng nhỏ khóc lóc thảm thiết: “Cha ơi, mau cứu con!”
Minh Uyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên: “Như Ý, mau xuống đây!”
Tôi không hỏi nhiều, kéo theo con chồn vàng nhỏ nhảy xuống.
Vừa chạm đất, mặt đất sau lưng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Động đất sao?!” Trần Linh loạng choạng, phải bám vào cánh tay tôi mới đứng vững.
Tôi cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Minh Uyên. Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ từ từ mọc lên từ mặt đất, bóng đen che khuất ánh sáng, khiến cả sân lập tức tối sầm lại.
Hai con mắt như đèn lồng dần dần mở ra, áp lực tăng lên đột ngột!
Trần Linh run rẩy: “To… to quá… to quá chồn vàng!”
Minh Uyên trầm giọng nói: “Đây mới là chủ nhân của Yêu Vực.”
10.
“Cha!”
Con chồn vàng nhỏ không còn khóc nữa, hăng hái vung vẩy móng vuốt.
Bóng đen khổng lồ giơ móng vuốt về phía tôi: “Trả con trai ta lại đây.”
Toàn thân tôi run lên, ném con chồn vàng nhỏ bị trói như bó giò lên không trung, rồi đá gã bay đi: “Trả lại cho ngươi!”
“A!!!”
Bóng vàng hét lên đau đớn, vẽ ra một đường cong đẹp mắt trên không trung.
Trần Linh: “Cứ… cứ thế mà thả gã sao?”
Tôi nghiêng đầu nói nhỏ: “Không sao, tên nhóc này sức chiến đấu gần như bằng không, không đáng lo ngại.”
Con chồn vàng nhỏ được tự do, lập tức trở nên kiêu ngạo, nhảy qua nhảy lại trên đầu bóng đen.
“Cha! Giết con mụ thối đó cho con báo thù! Cướp lại nương tử của con, con còn chưa động phòng với cô ấy. Còn cái thằng mặt trắng kia nữa, nhìn đẹp trai thế chỉ thêm phiền, cha lột da hắn cho con, con thích bộ da của hắn.”
Bóng đen khổng lồ gạt gã khỏi đầu, giẫm xuống dưới chân.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMinh Uyên nhìn nó, giọng không có chút dao động: “Hoàng Tiên. Lâu quá không gặp.”
Tôi hơi sững sờ quay đầu nhìn anh ấy: “Gì cơ? Đây là Hoàng Tiên mà anh từng kể với em sao?”
…
Ngày xưa, khi Minh Uyên chưa bị phong ấn, anh thường đưa tôi đi khắp nơi ngắm nhìn sông núi và kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện.
Một lần đi ngang qua một ngọn núi hình bán cung, Minh Uyên kể rằng linh hồn của ngọn núi này là một con chồn vàng.
Chồn vàng thông minh, có thể tu luyện thành người.
Khi nó đạt đến một mức độ tu luyện nhất định, nó sẽ đi hỏi một người dân địa phương: “Ngươi xem ta giống người không?”
Quá trình này gọi là “thảo phong*” hoặc “xin phong”.
(*Thảo phong: hiểu nôm na là xin được ban cho danh hiệu.)
Nếu đối phương trả lời “giống”, thì nó coi như đã vượt qua thử thách và có thể hóa thành người.
Nhưng nếu đối phương trả lời “không giống”, thì mọi công sức sẽ đổ bể, phải tu luyện lại từ đầu.
Vị Hoàng Tiên này tu vi rất cao, nhưng không may mắn.
Tu luyện hàng trăm năm, xin phong mấy chục lần, lần nào cũng thất bại.
Sau đó, trời đất không thể nhẫn nại thêm, phong cho hắn làm sơn linh, tức linh hồn của ngọn núi.
Người dân địa phương gọi nó là “Hoàng Tiên”.
Tính đến giờ, hắn đã có ngàn năm tu vi, chẳng trách có thể tu luyện ra Yêu Vực.
11.
“Long Vương Minh Uyên?”
Hoàng Tiên nhìn chằm chằm Minh Uyên, giọng điệu giễu cợt: “Ngài không phải bị phong ấn rồi sao?”
Minh Uyên mỉm cười: “Vận may tốt, có được chút tự do.”
Hoàng Tiên ghét nhất khi có người nói từ “vận may” trước mặt hắn.
Nghe thấy vậy, hắn liền hừ lạnh.
“Minh Uyên, ta không muốn đối đầu với ngươi, ta có thể để ngươi và nương tử rời đi.”
“Nhưng cô ta.” Hoàng Tiên xoay đầu, ánh mắt dán chặt vào Trần Linh.
“Cô ta không thể đi.”
Trần Linh sợ đến mức suýt ngất đi.
Tôi siết chặt tay cô ấy, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao không thể?”
Hoàng Tiên nhếch mép: “Cô ta là con dâu mà ta chọn cho con trai ta, tất nhiên không thể đi.”
Tôi sững sờ một lúc, cảm thấy buồn cười: “Con dâu? Ngươi đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa? Cô ấy chẳng muốn làm con dâu của ngươi đâu.”
Giọng điệu của Hoàng Tiên thay đổi: “Ý kiến? Khi con người nổ núi mở đường, tàn sát sinh linh trong rừng, họ có từng hỏi ý kiến của chúng ta chưa?”
Khí thế của nó thay đổi: “Ngọn núi hình bán cung nơi ta cư ngụ bị san bằng, ta phải mang theo sinh linh trong rừng di cư nhiều lần, vất vả lắm mới tìm được một nơi tốt để sinh sống. Nhưng chưa được hai mươi năm, nơi này lại bị biến thành một khu du lịch cổ trấn, những chiếc máy khổng lồ tàn phá rừng, còn làm bị thương đứa con vừa hóa hình chưa lâu của ta!”
Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía con chồn vàng nhỏ ngốc nghếch kia.
Nó đang chảy nước mũi, còn giãy giụa dưới chân Hoàng Tiên.
Giọng của Hoàng Tiên đau đớn: “Nó là đứa con tài năng nhất, linh khí nhất của ta, tu luyện trăm năm mới xin phong thành công, hóa thành người. Nhưng để cứu một người tiều phu lạc trong rừng, nó bị người ta tưởng là yêu quái hại người mà đánh trọng thương, trăm năm tu vi tiêu tan, lại còn bị tổn thương não, tu vi dừng lại tại đây. Giờ đây, ta chỉ muốn cưới cho nó một người vợ, ta có gì sai?”
Hắn nói với giọng đầy chính nghĩa, như thể chúng tôi là những kẻ phá hủy hôn nhân của người khác.
Tôi nhếch mép: “Một người vợ? Còn Trịnh An Kỳ thì sao? Cô gái đầu tiên bị ngươi bắt đến đây, tại sao ngươi lại hại cô ấy?”
Hoàng Tiên hừ lạnh: “Cô ta không còn trong sạch, làm sao xứng đáng với con trai ta? Ta chỉ lấy hai hồn của cô ta để trừng phạt thôi.”
Nghe vậy, tôi chỉ biết nhíu mày. Tôi đã nhìn rõ rồi. Con chồn vàng này chỉ thích đứng trên đỉnh cao của đạo đức để trách mắng người khác, nhưng lại không thừa nhận một chút lỗi lầm nào của mình.
Tội nghiệp thì có thật, nhưng đáng ghét cũng có thật. Hiện giờ, Trịnh An Kỳ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cha mẹ cô ta chỉ sau một đêm tóc bạc đi một nửa, đau khổ của họ ai sẽ chịu trách nhiệm?
Trần Linh cũng bị những lời nói của hắn làm cho kích động, cô ấy lắc đầu liên tục: “Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý!”
Cô ấy rất sợ hãi, từng bước lùi lại, rồi quay người chạy về phía cửa chính.
Cô ấy không biết Yêu Vực là gì, cũng không biết rằng mình căn bản không thể chạy thoát.
Lúc này cô ấy chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát.
Hoàng Tiên vung tay, nhanh chóng đánh về phía Trần Linh.
“Đồ tiểu bối vô tri!”
Tôi nhìn chằm chằm: “Trần Linh! Dừng lại ngay!”
Trần Linh hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì, chỉ lao đầu chạy về phía trước.
Hoàng Tiên vung tay xuống đất, chỉ trong chớp mắt, Trần Linh đã bị nắm chặt trong tay.
“Ah! Cứu tôi với!”
“Tiêu rồi!”
Tôi rút dây trói yêu quăng hết sức về hướng bàn tay to đang thu lại, dây trói yêu cuối cùng cũng quấn vào cổ chân của Trần Linh.
Tôi nắm đầu dây, bay lên không trung. Theo quán tính, ngay trước khi tôi sắp va vào họ, Hỏa Lôi Ấn đã hình thành.
“Dừng lại ngay cho tôi!” Tôi hét lớn, Hỏa Lôi Ấn chính xác đập vào bàn tay của Hoàng Tiên.
Hắn hét lên giận dữ, bàn tay đau đớn nên buông ra.
Tôi nhanh chóng ôm lấy eo Trần Linh và ném cô ấy thẳng về phía Minh Uyên: “Chăm sóc cô ấy.”
Rồi tôi quay người lao về phía Hoàng Tiên.
Móa nó, tôi đã ghét lão Hoàng này từ lâu rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.