3.
Khi tôi đến nơi, thi thể của Trần Thanh đã được mang đi.
Chỉ còn lại Trần Thanh ôm em trai ngồi đờ đẫn trước cửa, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, thấy tôi đến, cô ấy vội vàng đứng dậy.
Mẹ cô ấy đã đến bệnh viện để lo hậu sự.
Vừa bước vào nhà, tôi liền nhíu mày.
Không biết là do phong thủy hay do vị trí, mà tà khí trong căn nhà này rất nặng.
Căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, không có ban công, chỉ có một cửa sổ phơi đồ. Nhìn theo hướng thì không thể có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Nhà vệ sinh trong nhà lại đối diện với cửa chính.
Cặp câu đối đáng ra phải dán ở cửa chính, nhưng lại dán lên cửa nhà vệ sinh.
Khiến cho người tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi bước đến bên bể cá nơi bố cô ấy chết đuối, bên trong không còn cá, chỉ có vài lớp đá và nhiều cây giả.
Nó nằm ngay cạnh cửa.
Tôi nhìn lại cửa chính.
Cửa chính không hề treo tấm thẻ Phật không chữ mà tôi đã đưa cho cô ấy.
Cô ấy lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Khi nãy con dậy thay tã cho em trai, lúc bước ra phòng khách thì phát hiện đầu của bố đã cắm thẳng vào bể cá.”
“Con không thể kéo ông ấy ra, phải gọi mẹ đến để kéo, nhưng khi chúng con kéo bố ra thì đã ngừng thở rồi.”
“Thầy ơi, thầy nói xem tại sao lại như vậy… rõ ràng lúc ăn tối sắc mặt của bố đã tốt lên rất nhiều rồi, còn trò chuyện vui vẻ với chúng con, ông ấy còn lên kế hoạch hôm nay cả nhà cùng đi chơi.”
“Nhưng bố… nhưng bố…”
Nói đến đây, Trần Thanh không kiềm được mà bắt đầu nức nở, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô nhìn tôi, trong mắt đầy sự bất lực.
“Thầy ơi, nhà con có phải bị cái gì đó bám theo không?”
“Con rõ ràng đã làm theo lời thầy mỗi ngày tụng kinh, nước tro hương cũng cho họ uống rồi, tấm thẻ Phật…”
Cô ấy chỉ vào cửa chính, rồi trên mặt lộ ra chút kinh hoàng, đột nhiên đứng bật dậy chạy tới.
“Con rõ ràng đã treo nó ở đây mà! Thầy ơi! Con không lừa thầy đâu, vừa về con đã treo nó ở đây rồi…”
Cô ấy run giọng nói, rồi bắt đầu lục tìm tấm thẻ Phật khắp nhà.
Vẻ mặt hoảng loạn và lo lắng của cô ấy không giống như đang nói dối.
Tôi cẩn thận nhìn lại bể cá, phát hiện một vết màu đỏ thẫm ẩn dưới đống đá, lòng chùng xuống, tôi thò tay vào lôi lên.
“Không cần tìm nữa.”
Trần Thanh lập tức chạy đến, nhìn thấy tôi vớt ra tấm thẻ Phật bị vỡ thành ba mảnh, cô ấy bụm miệng lại, mặt đầy kinh hãi.
Tấm thẻ Phật do hòa thượng điên điêu khắc là từ gỗ bị sét đánh trên núi, vốn dĩ đã mang dương khí mạnh mẽ, thêm vào đó ngày ngày đặt trên bàn thờ hưởng hương khói, tuy không nói là có tác dụng lớn lao, nhưng ít nhất cũng có thể xua đuổi tà khí.
Nhưng nhìn tình hình thế này, gia đình Trần Thanh không phải bị thứ tà ma tầm thường bám theo.
Dám ra tay giết người, có thể phá vỡ tấm thẻ Phật, điều đó chứng tỏ nó đã có một đạo hạnh nhất định, ít nhất phải là yêu quái trăm năm, quỷ sát, hoặc tà thần thì mới làm được.
Hơn nữa, Trần Thanh chắc chắn không biết gì về chuyện này.
Có vẻ như tình hình khá rắc rối rồi.
“Khi nào mẹ cô sẽ về?”
Vấn đề đã leo thang.
Bây giờ nhất định phải có người đứng đầu trong gia đình này ở đây, thì sự việc mới có thể tiếp tục xử lý.
Hả?
Trần Thanh không nói gì, tôi nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện cô ấy đã biến mất.
Ánh đèn huỳnh quang trong nhà chớp nháy, đứa trẻ trên ghế sofa bắt đầu khóc thét, ngoài trời mưa phùn đã rơi, gió lạnh thổi vào trong nhà.
“Tách!”
Theo tiếng đèn nhà vệ sinh phát sáng thì tất cả đèn trong nhà đều tắt hết.
Ánh sáng phản chiếu lên cặp câu đối đỏ chói dán trên cửa kính của nhà vệ sinh, mang đến cảm giác khó tả.
Tôi nheo mắt lại, chậm rãi tháo chuỗi hạt Phật trong tay.
Cửa mở ra.
Trần Thanh cúi đầu, tóc xõa đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tai tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc chói tai của đứa trẻ.
4.
“Hóa ra là tà thần.”
Tôi không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thanh lúc này đã bị tà thần nhập vào.
Thì ra nhà vệ sinh chính là nơi thờ cúng.
Thảo nào lại dán câu đối.
Đáng tiếc.
Nếu tôi học được Phật nhãn của hòa thượng điên – thứ có thể khiến tà ma không thể ẩn trốn – thì chuyện này đã không quá rắc rối.
Nhưng cũng gần như vậy.
Không sợ nó đến, chỉ sợ nó trốn.
Lúc này, mắt của Trần Thanh đã không còn đồng tử, chỉ toàn màu đen, tóc xõa rối dưới ánh đèn nhà vệ sinh, trông rất đáng sợ.
“Hề hề, thì ra là một tiểu hòa thượng, thẻ Phật kia cũng không tệ, nhưng vô dụng.”
“Bổn tọa khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác, đợi sau này ta thành tiên Phật, sẽ ghi công cho ngươi, được không?”
“Nói không chừng, ta và Bồ Tát nhà ngươi còn có chút quan hệ họ hàng đấy.”
Giọng nói khàn khàn, trầm đục và ghê rợn phát ra từ miệng Trần Thanh, kèm theo tiếng cười rùng rợn.
“Rừng rộng thật sự có đủ loại chim. Đã từng thấy người nhận Địa Tạng Vương Bồ Tát làm sư phụ, nhưng chưa từng thấy ai dám nhận là họ hàng.”
Nghe tôi nói vậy, “Trần Thanh” dường như ngẩn ra một chút.
Tôi không định nói chuyện nhiều với nó, vung áo cà sa, tay cầm chuỗi hạt, nhắm mắt tụng kinh.
“Từ bi tích thiện, thề cứu chúng sinh, tay cầm tích trượng, mở cửa địa ngục.”
“Tuyên, Tăng Tổn Thất Nhị Tướng Hộ Pháp độ sát Tà Thần.”
“Án, Bát La Mạt Lân Đà Ninh, Ta Bà Ha.”
Kinh chú hiện ra.
Ngay lúc này, ánh sáng Phật bao trùm toàn thân tôi, khi tôi mở mắt lần nữa, đã là kim cương giận dữ!
Tăng Tổn Nhị Tướng Quân với một người mặt đỏ tay cầm hỏa thiêm, một người mặt xanh tay cầm tam cổ xoa* đã lập tức bày trận chiến.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net(*Tăng Tổn Nhị Tướng quân: chỉ hai vị tướng làm hộ thủ cho Địa Tạng Vương. Hoả Thiêm: một công cụ được các cơ quan chính phủ ngày xưa sử dụng để bắt giữ tội phạm và đưa ra trước công lý. Tam cổ xoa: đinh ba.)
Hòa thượng điên có câu: “Phật chủ hóa độ, lấy từ bi làm đầu. Nhưng nếu gặp kẻ ác, Phật cũng có thể giết.”
Trong khoảnh khắc Tăng Tổn Nhị Tướng Quân giẫm lên trận Thất Tinh xông tới, sắc mặt của “Trần Thanh” thay đổi dữ dội, dường như muốn liều một phen, cô ấy mạnh mẽ vung tay lên, bể cá khổng lồ lập tức lao về phía tôi.
Nhưng lúc này, tôi đã có ánh sáng Phật kim cương bảo vệ, đừng nói là bể cá, dù có ném cả bồn nước vào người tôi, cũng chẳng thể tới gần tôi dù chỉ một tấc.
Tà thần đối diện với Tăng Tổn Nhị Tướng Quân như vậy, tất nhiên vừa chạm vào là tan vỡ.
Khi tam cổ xoa đâm mạnh vào người “Trần Thanh”, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp tòa nhà.
Tôi cứ tưởng đã có thể kết thúc tà thần.
Không ngờ sau tiếng hét, một tiếng nổ từ lư hương truyền đến, cửa kính nhà vệ sinh vỡ vụn.
Tôi vội ngăn Tăng Tổn Nhị Tướng Quân đuổi theo, chạy vào nhà vệ sinh xem.
Trong nhà vệ sinh lúc này khói tro bay khắp nơi, dưới bồn rửa tay có thể nhìn thấy một lư hương bị vỡ.
Không ngờ nó lại dám phá nổ lư hương để giữ mạng.
Lư hương là thứ duy nhất để thần Phật nhận lấy hương hỏa, khi chưa hoàn toàn lên trời nhận chức thì lư hương đại diện cho công đức tu luyện của các tiểu thần.
Phá nổ lư hương có thể giữ mạng, nhưng có lẽ sẽ lãng phí công sức tu luyện hàng chục, thậm chí hàng trăm năm.
Nhưng suy cho cùng, sự việc xảy ra quá bất ngờ, thêm vào đó tôi không có Phật nhãn, không dự đoán trước được rằng nhà của Trần Thanh lại có tà thần.
Và hơn hết, bản thân tôi còn tu luyện chưa đủ, thần hộ pháp mà tôi mời đến chỉ có thể phát huy một phần trăm sức mạnh.
Nếu không, cú đâm của tam cổ xoa vừa rồi, đã không chỉ là làm bị thương, mà là hồn phi phách tán.
Nghĩ lại cũng thấy hơi thất vọng.
Nếu hòa thượng điên ở đây, chắc lại trách tôi không luyện tập chăm chỉ, tụng kinh quá chậm, và dùng gậy tre đánh vào đầu tôi.
Haizz.
“Đa tạ nhị vị tướng quân từ bi.”
Tôi cúi đầu hành lễ với hai vị tướng Tăng Tổn.
Họ chắp tay đáp lễ với tôi rồi biến mất khỏi căn nhà.
Tôi đỡ Trần Thanh dậy, lau khô bọt mép nơi khóe miệng cô ấy, rồi lấy một viên thuốc nhỏ cho cô ấy uống.
Lúc này đèn đã sáng trở lại.
Tôi cần đợi cô ấy tỉnh lại để hỏi rõ về chuyện tà thần này.
Một khi đã quyết định xen vào, thì phải giải quyết đến cùng.
Nó không bị trừ đi, thì vấn đề sẽ còn mãi.
Nhân lúc cô ấy chưa tỉnh, tôi liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa tò mò nhìn tôi.
Tôi định chọc nó một chút.
Nhưng khi ngón tay tôi vừa đưa ra, liền run lên.
Tôi nhìn thấy trong nhãn cầu của nó có một vệt đen lan ra như mực.
5.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thanh tỉnh lại.
“Sư phụ… vừa rồi con sao thế? Con nhớ… không thể kiểm soát được mình và đã vào nhà vệ sinh, sau đó có một bóng đen đâm vào con…”
Tôi dẫn cô ấy vào nhà vệ sinh nhìn lư hương vỡ trên sàn, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
“Nhà cô thờ tà thần, cô có biết hay có ấn tượng gì không?”
Việc thờ cúng tà thần, phần lớn là do vô tình rơi vào.
Cầu tiền tài, cầu bình an, cầu con, cầu trường thọ, cầu đủ mọi thứ.
Chỉ cần con người còn tham vọng, thì loại tà thần này sẽ không bao giờ biến mất.
Chúng lợi dụng lúc lòng ham muốn của con người lên cao, giả dạng thành thần thánh hay Bồ Tát, dần dần xâm nhập vào tâm trí con người thông qua những giao dịch hay lễ vật.
Cuối cùng, chúng sẽ ăn mòn người thờ cúng đến mức thịt nát xương tan, rồi mới chuyển sang mục tiêu khác.
Thậm chí, có những tà thần khống chế cả một làng hoặc dòng họ, khiến họ phải thờ cúng suốt đời.
Những người chịu nạn, thật đáng thương, nhưng cũng không đáng để thương hại.
Dù sao, họ chắc chắn đã biết có vấn đề, chỉ là đánh cược rằng mình sẽ không gặp chuyện mà thôi.
Đến khi chuyện thật sự xảy ra, mới ân hận thì đã muộn.
Con người phải đi đúng đường.
Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu tâm an.
Nghe tôi hỏi vậy, Trần Thanh theo phản xạ định lắc đầu, nhưng rồi nhìn về phía nhà vệ sinh, dường như nhớ ra điều gì đó.
“Ngôi nhà này là do mẹ thuê, cặp câu đối trên cửa nhà vệ sinh là bố mua thừa một cặp, nên dán đại lên đó.”
“Có lần nửa đêm con chưa ngủ, nghe thấy tiếng tụng kinh.”
“Chính là từ trong nhà vệ sinh.”
Tụng kinh trong nhà vệ sinh?
Tôi bảo cô ấy tiếp tục.
“Hôm đó, con rất chắc chắn là mình không nghe nhầm, vì mẹ tin Phật, nhà có nhiều kinh sách như Kinh Kim Cang, Kinh Lăng Già, và con thường nghe mẹ tụng.”
“Nhưng hôm đó bài kinh con nghe không hiểu, nghe cảm giác rất khó chịu, thậm chí còn nhắc đến máu thịt, đầu người, xương cốt.”
“Con thức dậy muốn xem chuyện gì, mở cửa ra thì thấy bố con đang bế em trai từ nhà vệ sinh đi ra.”
“Con hỏi ông ấy, ông bảo không có gì.”
“Dưới ảnh hưởng của mẹ, bố cũng tin Phật, nhưng ông ấy ít học, chắc chắn không thể tụng được bài kinh đó, hơn nữa giọng nói cũng không giống, nên con không để ý nữa…”
“Sư phụ, không lẽ bố đã…”
Tôi suy nghĩ một lát.
Theo lý mà nói, có một số tà thần thật sự đòi hỏi người thờ cúng phải hy sinh mạng sống.
Nhưng giờ bố của Trần Thanh đã qua đời, không thể đối chứng.
Mọi chuyện, chỉ có thể đợi đến khi mẹ cô ấy về rồi tính tiếp.
Trần Thanh gọi điện cho mẹ, để phòng ngừa tà thần quay lại, tôi quyết định ở lại cùng cô ấy chờ.
Gần sáng, mẹ của Trần Thanh mới trở về, vẻ mặt mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy tôi, bà khựng lại một chút, sau đó sắc mặt liền trầm xuống.
“Trong điện thoại tôi đã nghe con gái tôi kể rồi.”
“Cảm ơn sư phụ đã chữa khỏi cơn sốt cho con trai tôi, tôi có mua một ít lễ vật, phiền sư phụ mang về.”
“Chuyện này dừng ở đây thôi, xin sư phụ quay về.”
“Nhà chúng tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.