15
“Ngay từ đầu cô đã phát hiện ra, những việc sau đó đều do cô dựng lên để lừa dối tôi?”
“Con mẹ nó, có ai mà hù người khác đáng sợ như cô chứ?”
“Cô doạ đến chết người luôn đấy, mẹ nó, cô cũng quá đáng thật, cô điên rồi! Làm sao ông đây có thể gặp được loại đàn bà như cô chứ!”
Tất cả những sợ hãi và khủng hoảng, những lời cầu xin lòng thương xót trong cơn hoảng loạn, sự xấu hổ và nhục nhã, ngay lập tức biến thành lửa giận vô tận.
Lục Dao lớn tiếng chửi bới trong điện thoại, tôi tin chắc nếu bây giờ tôi đứng trước mặt anh ta thì anh ta sẽ lao vào đấm ngay.
Tôi hít một hơi thật sâu và hét lại.
“Ừ, tôi đã nói dối anh đấy!”
“Nếu tôi còn quan tâm đến chuyện của anh nữa thì tôi chính là con chó!”
“Đừng gọi tôi nữa, cút đi, thích chết thì chết đi.”
Tôi hét còn to hơn Lục Dao, giọng điệu hung hăng hơn gấp mấy lần, điều đó khiến anh ta hơi do dự.
“Vậy cô giải thích vì sao cô ấy lại chảy máu đi!”
Tôi khịt mũi và cúp điện thoại.
“Tôi giải thích con mẹ anh ấy!”
Vừa cúp máy, tin nhắn của Lục Dao lập tức được gửi tới.
[Thật xin lỗi, vừa rồi thái độ của anh quá thô lỗ, Thẩm Lan, xin hãy hiểu cho anh, lúc này cảm xúc của anh thật sự không được ổn định, gần suy sụp đến nơi.]
[Làm ơn, anh thật sự không biết phải làm gì!]
[Được, ở bên anh xem như tôi xui xẻo.]
Tôi kiên nhẫn nói với Lục Dao rằng để ngụy trang tốt hơn thì cốt thi sẽ thêm sắc tố đỏ vào nước, nhìn sơ trông giống hệt như máu.
Bằng không nếu da bị thương, nước chảy hết ra ngoài, chẳng phải sẽ bị lộ ngay sao?
Loại thuốc màu này là một thảo dược đặc biệt, có thể khiến nước và máu có độ nhớt giống nhau, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng đó là máu có vị ngọt.
“Ngọt?”
“Em thật sự không gạt anh chứ?”
Lục Dao cầm điện thoại, do dự hồi lâu.
“Thẩm Lan, nếu hôm nay anh có thể sống sót thì cả đời này anh sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp em.”
16
Lục Dao cầm miếng gạc tẩm thuốc và băng cá nhân quay trở lại phòng khách, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh. Giang Tiểu Nhu nắm ngón tay mình, bất mãn trừng mắt nhìn Lục Dao.
“Có chuyện gì với anh vậy? Hôm nay anh lấy thuốc thôi mà cũng mất nhiều thời gian vậy?”
“Anh quên mất để nó ở đâu, phải tìm một lúc mới có.”
“Có đau không, em yêu?”
Lục Dao cẩn thận nắm lấy tay Giang Tiểu Nhu, thổi vào ngón tay cô ta vài cái, sau đó cúi đầu ngậm đầu ngón tay của cô ta vào miệng.
Giang Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng mặt.
“Đáng ghét, video vẫn đang bật, anh đợi một chút, em đi tắt máy tính đã.”
Tuy nhiên, trong nháy mắt máu trên mặt Lục Dao đã mất sạch, anh ta tái mặt, đồng tử giãn ra, toàn thân bắt đầu mất khống chế mà run lên.
“Em đợi một chút…”
Lục Dao đưa tay ấn vai Giang Tiểu Nhu.
“Anh biết có huyệt đạo, ấn mấy cái là có thể cầm máu, em nằm trên đất rồi anh bấm cho.”
Giang Tiểu Nhu vặn vẹo vai, cười ngọt ngào nói: “Anh đừng nói nhảm nữa, em còn không hiểu anh chắc, đầu óc đầy rẫy thứ xấu xa!”
“Không phải, thật sự không có, camera đều chĩa vào đây, anh còn có thể làm gì được chứ?”
“Anh không đành lòng cho người khác nhìn thấy em. Thật sự anh không lừa em đâu.”
Lục Dao nửa dỗ nửa ép đẩy Giang Tiểu Nhu ngã xuống ghế sô pha, giả vờ ấn vào lưng cô mấy cái, nhưng thực chất là đang tìm kiếm vị trí của đốt sống thắt lưng thứ nhất.
Giang Tiểu Nhu hài lòng nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ.
“Anh biết xoa bóp thật đấy à?”
“Ừm, anh biết rất nhiều.”
Tim Lục Dao đập điên cuồng, anh ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên cầm gạt tàn pha lê bên cạnh đập mạnh vào eo Giang Tiểu Nhu.
Lục Dao cao lớn, đã vậy quanh năm chăm chỉ tập luyện, anh ta mà dùng hết sức lực đánh một phát thì Giang Tiểu Nhu chỉ có thể hét thảm.
Cùng với tiếng hét của cô ta, toàn bộ xương cốt trong cơ thể bắt đầu kêu “răng rắc”, nhìn cả người như đang biến đổi. Lục Dao sợ hãi đến mức ném chiếc gạt tàn đi, thậm chí còn không dám nhìn Giang Tiểu Nhu mà quay đầu lại chạy thục mạng.
17
Mười phút sau, chuông cửa nhà tôi reo lên.
Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, khập khiễng bước tới và mở cửa.
Lục Dao đột ngột lao vào, nhanh chóng khóa cửa lại, thở hổn hển và ôm chặt tôi, gần như muốn dí tôi vào tận xương của anh ta.
Tôi cảm thấy có nước mắt ấm áp rơi trên đỉnh đầu.
“Hu hu hu, Thẩm Lan, doạ chết anh rồi, mẹ kiếp!”
Lồng ngực Lục Dao phập phồng kịch liệt, anh ta khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi.
“Em không thấy đâu, toàn bộ xương cốt trong cơ thể Giang Tiểu Nhu dường như đều đang chuyển động. Liệu cô ta có sớm bình phục lại không?”
“Nhà em có an toàn không? Có thật là cô ta không vào được không?”
Tôi tựa đầu vào ngực Lục Dao, lặng lẽ vòng tay qua eo anh ta mà không nói một lời.
Cả người Lục Dao run rẩy.
“Thẩm Lan, sao người em cũng lạnh vậy?”
“Ừm, không phải em đã nói với anh nhiệt độ của cốt thi sẽ thấp hơn người bình thường à.”
Lục Dao lập tức cứng đờ.
“Cái gì, ý em là gì chứ, đừng đùa nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên và giơ tay chạm vào mặt Lục Dao.
“Em không nói đùa, nhiệt độ cốt thi thấp lắm, cơ thể cũng mềm mại, không phải anh rất thích em như vậy sao?”
“Cô…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLục Dao kinh hãi không nói nên lời, theo bản năng quay đầu lại, dùng sức kéo then chốt cửa. Tôi nhẹ nhàng đè cửa lại, lắc đầu nhìn anh ta.
“Tới rồi thì đừng hòng rời đi, em đã chờ anh cả tối rồi.”
“Anh biết đấy, vào ngày 15 hàng tháng, xương đùi của em sẽ bị đau, em không thể đi lại nhiều nên không thể ra ngoài và phải đợi đồ ăn được giao đến tận nhà.”
“Hôm nay anh làm em sợ muốn chết, suýt chút nữa còn tưởng anh không đến.”
18
Hai chân Lục Dao run rẩy, đứng tựa vào cửa, sợ đến nỗi sắp tè cả ra quần. Anh ta không còn tự chủ được nữa, nước mắt tuôn rơi vì sợ.
“Cô, cô cũng là cốt thi? Mẹ nhà cô, trên thế giới này lấy đâu ra nhiều cốt thi vậy!”
Tôi cười “khanh khách”, chậm rãi nắm lấy tay Lục Dao, thè chiếc lưỡi đang nhỏ dãi, liếm qua liếm lại ngón tay anh ta.
“Anh thật ngu ngốc, một con khốn như Giang Tiểu Nhu cũng đáng được làm cốt thi sao?”
“Cốt thi hiếm lắm nên đương nhiên chỉ có mình tôi thôi.”
Giang Tiểu Nhu chỉ là trúng cốt độc của tôi, nên cô ta sẽ có một số đặc điểm rất giống tôi. Xương của cô ta sẽ nhẹ hơn và máu của cô ta sẽ ngọt hơn. Tất cả những điều này đều bắt đầu khi cô ta ăn đồ ăn của tôi hai năm trước.
“Bữa ăn có bột xương của tôi có phải rất ngon đúng không? Hai người chắc ăn rất vui vẻ?”
Tôi nắm ngón tay của Lục Dao rồi gập mạnh xuống, phát ra một tiếng “rắc”. Lục Dao kêu la thảm thiết. Tôi thản nhiên dùng móng tay cắt thịt anh ta và rút xương gãy ra.
Sau đó ném xương vào miệng.
“Rốp! Rốp!”
Tôi nhắm mắt say sưa thưởng thức.
Đúng rồi, giòn, chính là mùi vị này!
Xương ngon nhất trên đời là xương của một kẻ cặn bã, tôi đã nuôi nó được ba năm, hương vị này cuối cùng cũng đúng như tôi mong đợi.
Lục Dao liên tục kêu la thảm thiết, cố gắng hết sức để mở cửa, nhưng sức mạnh của anh ta làm sao có thể so sánh với một cốt thi? Tôi lại bóp nhẹ và bẻ gãy thêm một ngón tay của anh ta.
Lục Dao hoàn toàn ngã gục xuống đất và khóc lóc thảm thiết, đồng thời di chuyển cơ thể từ từ lui về sau.
“Tôi sai rồi, Thẩm Lan, tôi thật sự sai rồi, đừng ăn thịt tôi, làm ơn thả tôi ra, đừng ăn thịt tôi …”
Tôi lắc đầu, bước từng bước đến gần anh ta.
“Tôi thả anh đi thì có ích lợi gì? Trên phát sóng trực tiếp có rất nhiều người nhìn thấy anh dùng gạt tàn đánh Giang Tiểu Nhu. Chỉ cần một đòn như thế thì ít nhất cũng làm cô ta liệt cả đời.”
“Nếu tôi để anh đi thì anh cũng sẽ ngồi tù. Con người các anh không phải luôn nói mạng sống quý giá, tình yêu còn quý giá hơn sao? Nếu không tự do thì cả hai cùng từ bỏ tất cả.”
“Nếu đã không còn tự do, thì không bằng chết đi cho xong, đúng không?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ăn anh ngay đâu, tôi đã đợi ba năm rồi, ăn vội như vậy thì không đành lòng cho lắm.”
“Ăn anh trong ba ngày thì thế nào?”
19
Trước đó tôi đã nói với Lục Dao rằng cốt thi sẽ ăn thịt một người mỗi tháng, nhưng thật ra đó chỉ là nói dối. Cốt thi chúng tôi ba năm mới ăn một người.
Hơn nữa, khi ăn tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra xương của bọn đàn ông cặn bã có vị ngon nhất, có lẽ là do chúng quá tự luyến nên xương nhẹ và có độ giòn kỳ lạ.
Ăn loại xương này rồi đến khi ăn loại khác thì lại thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Tôi là người kén chọn và rất thích thú với việc tìm kiếm mấy kẻ cặn bã hợp tiêu chuẩn. Đêm đầu tiên đến buổi hẹn hò với Lục Dao, tôi chỉ cần làm vài phép thử đã khiến Lục Dao cắn câu ngay lập tức.
Lúc đó tôi liền biết anh ta chắc chắn rất ngon.
Tôi đã ăn mười ngón tay của Lục Dao khiến anh ta đau đến ngất đi.
Khi anh ta tỉnh dậy lần nữa, tôi bắt đầu ăn xương chân của anh ta.
Lục Dao vô cùng sợ hãi, đến mức gần như vỡ tim, kiểu sợ hãi này càng khiến món ăn thêm ngon hơn.
Tôi thích thú gặm nhấm Lục Dao.
Xương trong cơ thể đã được tái tạo, dường như tôi còn cao hơn một chút.
Tôi tiếc nuối phát hiện ra rằng hình như làn da của mình sắp chết đi.
Giang Tiểu Nhu đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ cô ta nói mình cao một mét bảy đúng không nhỉ?
Sau khi xử lý thi thể của Lục Dao, tôi đến bệnh viện tìm Giang Tiểu Nhu.
Trong phòng bệnh của cô ta, tôi bất ngờ phát hiện có vài người đang tranh cãi.
“Mẹ ơi, cô ta đã như thế này rồi, tại sao còn phải chữa trị chứ?”
“Hãy tiết kiệm tiền đi, những người đang sống như chúng ta không cần sinh hoạt sao?”
Một thanh niên với mái tóc nhuộm vàng gân cổ lên, giận dữ hét vào mặt một phụ nữ trung niên gầy gò khác.
Người phụ nữ lau nước mắt, tức giận nói: “Mày không cần phải trả tiền cho việc này! Người nhà của Lục Dao đã bồi thường rồi, đâu cần chúng ta móc ra một xu thuốc men nào?”
Người đàn ông nhìn quanh và hạ giọng.
“Tiền nên được tiêu một cách khôn ngoan. Lục Dao đã không tìm thấy nữa, gia đình anh ta có thể bồi thường trong bao lâu chứ?”
“Chỉ là mẹ không đoán ra được thôi. Gia đình anh ta sẵn sàng bồi thường vì anh ta muốn chúng ta hòa giải. Nếu Lục Dao bị xe tông chết khi đang chạy trốn hoặc rơi chết ở đâu đó, thì chắc chắn gia đình anh ta sẽ không bồi thường đâu!”
“Tốt hơn là mẹ nên lấy số tiền này mua cho con một chiếc ô tô.”
“Hơn nữa, Giang Tiểu Nhu là đứa lượm về, đâu phải con do mẹ sinh ra, mẹ lãng phí đống tiền này lên người nó làm gì?”
Mẹ của Giang Tiểu Nhu dùng ngón tay chọc mạnh vào trán con trai mình.
“Mày mới không hiểu ấy! Tiểu Nhu xinh đẹp như vậy, trở thành người nổi tiếng trên mạng rất có lợi đúng không? Sau này nếu gả cho phú nhị đại thì mày sẽ được hưởng phúc theo đấy.”
“Đừng có thiển cận như vậy, giá trị của cô ta cao hơn mấy trăm nghìn tệ đó!”
Người đàn ông chế giễu.
“Giá trị cái lông gì, mẹ không nghe bác sĩ nói sao? Khả năng Giang Tiểu Nhu bị liệt rất cao, làm gì có phú nhị đại nào lại muốn một người bại liệt như trong mộng đẹp của mẹ đâu!”
“Vậy cũng phải thử một chút, xem điều trị được đến đâu?”
Hai người không chịu nhường nhịn, cứ tôi một câu bà một câu, ồn ào đến gà bay chó chạy.
Trong lời nói chỉ có một ý là làm sao có thể phát huy tối đa giá trị của Giang Tiểu Nhu.
Tôi nhìn họ và từ từ nhếch khóe miệng lên.
Ha, không chỉ là da đâu.
Mục tiêu tiếp theo cũng đã có rồi.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.