Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

6:34 chiều – 21/11/2024

10

Giang Tiểu Nhu ở trong phòng khách sốt ruột thúc giục.

“Chồng ơi, rót cho em cốc nước đi, sao lâu thế?”

“Tới liền, tới liền…”

Lục Dao liên tục gửi kết bạn với tôi nhưng tôi không trả lời. Trán anh ta bắt đầu toát mồ hôi, hai tay không khống chế được mà run rẩy liên tục.

Cả người Lục Dao run bần bật, cầm ly nước mang đến trước mặt Giang Tiểu Nhu.

“Công ty vừa gọi cho anh, có việc gấp cần tìm anh, vì vậy anh phải về một chuyến.”

Giang Tiểu Nhu mở to mắt.

“Anh đang nói dối!”

“Anh quên chúng ta cùng một bộ phận sao? Gần đây công ty không có hoạt động kinh doanh!”

Vừa nói, cô ta vừa nghi ngờ nhìn Lục Dao.

“Được lắm, có phải anh có cô nào khác bên ngoài hay không, anh đã sử dụng cùng một chiến thuật với em như cách anh làm với bà già kia?”

“Không được đi!”

Lục Dao cười khổ, chắp hai tay lại và cầu xin Giang Tiểu Nhu.

“Anh sai rồi, thật xin lỗi. Đúng vậy, là Thẩm Lan tìm anh. Vừa rồi cô ấy bị xe tông phải đang nằm trong bệnh viện. Anh phải qua đấy thăm một chút.”

Giang Tiểu Nhu cười lạnh.

“Anh không phải bác sĩ, qua đấy thì làm được gì?”

“Em nói anh không được đi thì anh không được đi.”

Lục Dao: “Tiểu Nhu, em không thể vô lý như vậy được. Dù sao Thẩm Lan cũng là bạn gái của anh, cô ấy bị xe tông thì anh phải đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Bình luận: [Này, không phải cô nói cô ấy là một bà già đang điên cuồng đuổi theo chồng cô sao? Tại sao lại trở thành bạn gái rồi?]

[Chẳng lẽ bà già đó mới là chính thất còn chủ phòng chỉ là tiểu tam?]

[Đúng vậy, thật kỳ lạ. Nếu bà già đó là tiểu tam thì sẽ không dám đưa ra yêu cầu như vậy!]

[Ôi, ghê tởm quá, tôi lại đi hâm mộ một đôi cẩu nam nữ!]

Giang Tiểu Nhu tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Lục Dao.

“Nhìn này, họ đều nói em là tiểu tam!”

“Tất cả là lỗi của anh đấy!”

Vừa nói, cô ta vừa đấm Lục Dao mấy cái, hạ giọng uy hiếp: “Nếu đêm nay anh dám rời đi, em sẽ phá nhà, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Anh có muốn thử một lần không?”

Ánh mắt Giang Tiểu Nhu hung ác, nhìn chằm chằm Lục Dao. Lục Dao khiếp sợ, sợ rằng mình sẽ chọc giận cô ta liền bị cô ta ăn thịt.

Anh ta giơ tay đầu hàng.

“Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sẽ không đi.”

“Anh đi tắm cái đã.”

11

Lục Dao lại xoay người đi vào nhà vệ sinh, Giang Tiểu Nhu đen mặt ngồi xuống trước máy tính.

“Hừ, bà già đó mới là tiểu tam. Mọi người đều thấy bà ta kiêu ngạo đến mức nào rồi chứ, nửa đêm rồi gọi chồng tôi đi.”

Cảm xúc và kỹ năng diễn xuất của cô ta đều thuộc hàng đỉnh cao. Nếu không phải là bạn gái của Lục Dao thì tôi gần như sẽ tin lời cô ta.

Bên kia, Lục Dao sau khi vào nhà vệ sinh đã mở vòi nước cho tiếng nước lên mức tối đa, sau đó nén giọng gọi tôi.

“Thẩm Lan…”

“Anh cầu xin em, anh quỳ lạy cầu xin em đấy?”

“Nói cho anh biết, làm sao mới đối phó được với cái bộ xương kia!”

Anh ta xúc động đến nỗi giọng nói mang theo tiếng nức nở.

Tôi giả vờ buồn ngủ, uể oải nói: “Em buồn ngủ chết mất, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé.”

“Không được, em đừng cúp máy, em phải cứu người. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người khác chết đúng không?”

“Chết thì chết thôi, trên đời này mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, có chuyện gì lớn đâu. Anh đừng nhúng tay vào, một khi đồng nghiệp của anh chết, thông qua lịch sử trò chuyện thì cảnh sát sẽ tìm ra anh, lúc đấy anh vô tình trở thành nghi phạm, có thể thanh minh được sao?”

Tôi thở dài nặng nề.

“Mấy thứ đó anh đã dạy cho em mà, Lục Dao, anh nói sống ở thành phố lớn thì nên thờ ơ một chút. Sao tự nhiên đến phiên mình anh lại cố chấp thế?”

Nửa năm trước, có người bạn xảy ra chuyện nên gọi tôi hỏi vay tiền. Lúc tôi bắt máy cũng có Lục Dao ở bên cạnh. Anh ta nổi giận và dạy cho tôi một bài học, nói rằng nếu tôi cho vay tiền thì sẽ là đồ ngốc, người khác cho rằng tôi dễ ăn hiếp nên mới nói vậy.

Trong suốt ba năm chúng tôi bên nhau, bất cứ khi nào bạn bè hay đồng nghiệp của tôi gặp khó khăn cần sự giúp đỡ, Lục Dao đều bình tĩnh yêu cầu tôi làm ngơ, đã vậy còn luôn chê bai tôi trong mấy chuyện này, nói rằng tôi không đủ thông minh, EQ thấp, dễ bị người khác lợi dụng.

“Bo bo giữ mình là quan trọng nhất, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm chút đi.”

Tôi muốn cúp điện thoại lần nữa nhưng Lục Dao đã ngăn tôi lại.

“Từ từ!”

“Anh…”

Lục Dao nuốt nước miếng, lòng bàn tay trắng bệch, ôm chặt điện thoại như đang cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Thẩm Lan, em phải cứu anh.”

“Là anh… đang ở nhà Giang Tiểu Nhu, là anh!”

12

Sợ tôi cúp điện thoại, Lục Dao vừa khóc vừa quỳ xuống đất, dập đầu “bộp bộp” trước chiếc điện thoại, lạy xong liền đứng thẳng dậy và tự tát mình thật mạnh.

“Thật xin lỗi, Thẩm Lan, anh sai rồi, anh là súc sinh, anh không phải con người, anh thật sự xin lỗi em, đều là lỗi của anh.”

“Nhưng dù anh có sai đến đâu, có ngoại tình đi nữa cũng sẽ không đáng chết.”

Lục Dao khóc cho đến khi mũi thổi ra bong bóng, nỗi sợ hãi về cốt thi, sự áy náy đối với tôi và sợ tôi sẽ phớt lờ anh ta. Tất cả những cảm xúc đan xen vào nhau, gần như khiến anh ta suy sụp.

Anh ta khóc lớn và kể lại ngắt quãng tất cả những điều tốt đẹp anh ta đã làm cho tôi trong mấy năm qua.

“Em là người tốt bụng và dịu dàng nhất, em sẽ không thấy chết mà không cứu, phải không?”

“Thẩm Lan, anh cầu xin em, vì tình cảm ba năm qua của chúng ta, hãy cứu mạng anh, được không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Anh sẽ cho em tiền, toàn bộ số tiền anh có sẽ đưa hết cho em.”

Tôi thờ ơ lắc đầu.

“Lục Dao, anh biết đấy, em không bao giờ quan tâm đến tiền bạc.”

“Anh biết em không quan tâm. Là anh có lỗi với em nên anh muốn bù đắp cho em mà thôi.”

Lục Dao đăng nhập vào ngân hàng và chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm cho tôi. Tôi nhìn xuống tin nhắn và trợn mắt đầy chán ghét.

“Tại sao chỉ có ba trăm sáu mươi nghìn? Không phải mỗi năm anh đều kiếm được hơn năm trăm nghìn sao?”

“Anh nói khoác thôi, anh nói như vậy để xứng với em. Anh thật sự xin lỗi, Thẩm Lan, xin hãy cứu anh…”

Lúc này, Giang Tiểu Nhu lại gõ cửa.

“Chồng ơi, anh đang làm gì vậy? Sao lâu thế?”

Lục Dao sợ hãi đến mức suýt đánh rơi điện thoại.

“Thẩm Lan, xin hãy cứu anh đi…”

Thấy Lục Dao khóc thảm thiết nên tôi không đành lòng mà thở dài.

Tôi nhìn chằm chằm vào móng tay dài xinh đẹp của mình và từ từ nhếch khóe môi.

“Hầy, được, dù sao em cũng không thể nhìn anh chết.”

“Trước tiên hãy ổn định cảm xúc đi, cốt thi sẽ không giết người nhanh như vậy đâu.”

“Em sẽ gửi tin nhắn thao tác cụ thể cho anh.”

Lục Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt, kích động ôm lấy điện thoại hôn mấy cái.

“Được, Thẩm Lan, quả nhiên em vẫn là người tốt nhất. Anh hứa với em, nếu anh có thể sống sót trở về, cả đời này anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em nữa.”

13

Tôi đã nói với Lục Dao rằng điểm yếu lớn nhất của cốt thi là đốt sống thắt lưng đầu tiên của nó.

Đốt sống thắt lưng thứ nhất là bước ngoặt của phần thắt lưng, cũng là nơi chịu lực đầu tiên khi tác động lực, hơn nữa còn liên hệ với đám đuôi ngựa nối liền tuỷ sống, nếu nơi này bị tổn thương sẽ dễ gây liệt chi dưới.

Cơ thể con người là như vậy thì cốt thi cũng sẽ vậy. Ngày rằm là thời điểm cơ thể cốt thi dễ bị tổn thương nhất. Nếu đợi đến lúc cô ta không chú ý mà đập mạnh vào đốt sống thắt lưng này thì cốt thi sẽ ngã xuống đất và ít nhất phải nửa giờ nữa mới có thể hồi phục.

“Nhưng đó là cốt thi bình thường, còn Giang Tiểu Nhu là cốt thi ngàn năm, có thể chỉ trong vài phút đã khôi phục lại toàn bộ, vì vậy anh nên tranh thủ thời gian để chạy trốn càng sớm càng tốt.”

“Anh chạy tới nhà em đi, lần trước Mộ Dung Nguyệt đã bày một trận pháp trừ tà trong nhà nên tà linh không thể vào được. Nhưng xem ra không có đủ thời gian…”

Lục Dao nóng lòng ngắt lời tôi.

“Tới kịp, em yên tâm, Giang Tiểu Nhu ở ngay tiểu khu bên cạnh.”

Nói xong, anh ta sợ tôi tức giận liền an ủi tôi.

“Khi anh trở về, em muốn đánh hay mắng anh bao nhiêu cũng được, anh sẽ quỳ lạy em luôn, với điều kiện tiên quyết là anh còn sống.”

Lục Dao nhanh chóng đi tắm, nhìn vào gương để chắc chắn rằng trong mắt mình không còn dấu vết của nước mắt, sau đó mặc bộ đồ ngủ vào và mở cửa.

Giang Tiểu Nhu khoanh tay, tức giận đùng đùng đứng ở cửa.

“Anh đang làm gì thế?”

Lục Dao liếc nhìn camera máy tính và đè thấp giọng.

“Bà cô ơi, cháu cũng phải dỗ dành người ta một chút chứ? Bà cô còn muốn quà của cô ấy nữa không?”

Giang Tiểu Nhu nhéo mạnh cánh tay của anh ta.

“Tốt nhất là anh nên nói thật.”

“Tháng sau là sinh nhật anh trai em, anh nhờ cô ta gửi một chiếc ba lô hiệu Donkey đi, em đã hứa với anh trai rồi.”

Lục Dao: “Được, được, muốn gì cũng được!”

14

Giang Tiểu Nhu ngồi trước màn hình máy tính phát sóng trực tiếp, Lục Dao liếc nhìn chung quanh, đột nhiên ném chiếc nhẫn xuống gầm ghế sô pha.

Sau đó anh ta ngồi xổm xuống và giả vờ đưa tay nhặt nó lên.

“ y da, cái eo này của anh không ngồi xổm xuống được rồi.”

“Tiểu Nhu, đến đây giúp anh với.”

“Phiền chết mất!”

Giang Tiểu Nhu hờn dỗi, vẻ mặt bực tức đi đến bàn cà phê, hay tay chống xuống quỳ gối trên đất.

“Anh đúng là đáng ghét thật đấy, anh chỉ thích ra lệnh cho người khác thôi.”

Trong khi Giang Tiểu Nhu phàn nàn, cô ta cố tình nâng mông lên cao làm lõm vòng eo xuống, khoe đường cong tuyệt đẹp.

Lục Dao cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên ghế sô pha lên, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Anh ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên định đập nát nó.

Lúc này, Giang Tiểu Nhu đột nhiên hét lên một tiếng.

“A, có cái gì đó đâm vào ngón tay em!”

Giang Tiểu Nhu ấm ức đứng dậy, rút tay từ dưới ghế sô pha ra lên rồi đưa trước mặt Lục Dao.

“Anh xem, đã chảy máu luôn rồi.”

“Anh đang làm gì thế?”

Lục Dao hoảng sợ đặt cái gạt tàn xuống.

“Anh nghĩ cái gạt tàn này rất bẩn, lát nữa anh sẽ chùi một chút.”

“Còn bận tâm đến cái gạt tàn làm gì, người ta đang chảy màu nè!”

Đầu ngón tay Giang Tiểu Nhu có một vết xước mỏng, vài giọt máu đỏ tươi chảy ra. Lục Dao lấy khăn giấy ở bên cạnh quấn lên cho cô ta, đột nhiên anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đợi một chút, anh sẽ lấy thuốc cho em.”

Lục Dao vừa vào phòng liền đóng cửa lại, đen mặt gọi cho tôi.

“Thẩm Lan, cô đang lừa tôi phải không?”

“Rõ ràng cô nói, dưới lớp da của cốt thi là một lớp nước và một lớp xương, vậy sao cô ấy lại chảy máu?”

“Tiểu Nhu không phải là cốt thi đúng không, đều là do cô bịa ra!”

Lục Dao càng nói càng tức giận, giống như đầu óc sáng suốt chỉ trong một nốt nhạc.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận