13. Ngoại truyện 1
Một năm sau khi kết hôn với Giang Tân Bạch, bạn thân mua vé concert của Trịnh Bách cho tôi, nói là hoài niệm tuổi thanh xuân.
Tôi cùng cô ấy ngồi hàng ghế đầu.
Lúc Trịnh Bách hát đến bài cuối cùng đột nhiên muốn rút thăm khán giả may mắn, muốn mời họ lên hát bài cuối cùng.
Người nào cũng giơ tay gào thét, tôi lại yên lặng ghìm chặt mũ trên đầu xuống.
Trong lòng cầu khẩn, tuyệt đối đừng rút trúng tôi!
Một giây sau, ống kính nhắm thẳng vào tôi.
Trịnh Bách lớn tiếng: “Cô gái một năm trước chạy trốn khỏi concert của tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tôi: “…”
Có ai có thể nói với tôi tại sao trí nhớ của người này lại tốt như vậy không?
Dưới sự mời mọc không ngừng nghỉ của anh ấy, tôi lên sân khấu.
Trong lòng đã lo lắng muốn chết, đã nghĩ xong một vạn kiểu chết.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người nào đấy sẽ ăn dấm.
Sau khi song ca bài “Thư tình” với Trịnh Bách, bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
Chân tôi run như mắc bệnh.
Trong lòng hối hận muốn chết vì đã đến concert.
Nếu như Giang Tân Bạch biết, tôi đoán chắc một tuần cũng không thể xuống giường được.
Hu hu hu! Bé buồn trong lòng nhưng bé không thể nói!
Anh ấy nhìn tôi trêu ghẹo: “Biết chồng cô đến rồi, cô đừng có căng thẳng như thế chứ!”
Tôi không hiểu, chồng đuổi đến tận nơi à?
Một giây sau, Giang Tân Bạch đột nhiên đi từ phía sau khán đài ra, trong tay cầm một bó hoa tươi, mặc âu phục tôi thích nhất, anh chậm rãi đi về phía tôi, dịu dàng nói: “Vợ, món quà anh tặng em nhân kỷ niệm một năm kết hôn, em có thích không?”
Tôi thích cái đầu anh!
Đây cmn rõ ràng là kinh hãi mà!
Trịnh Bách: “Đừng có rải thức ăn chó! Thức ăn chó tôi ăn no rồi!”
Cư dân mạng: [Tôi đến xem concert, tại sao lại bị mấy người thồn thức ăn chó rồi?]
14. Ngoại truyện 2
Trong phòng người đại diện của Lâm Chi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiang Tân Bạch mang theo túi lớn túi nhỏ đặt lên bàn.
“Chị họ, em đến cảm ơn chị!”
Người phụ nữ được gọi là chị họ nhìn Giang Tân Bạch một cái: “Thằng nhãi nhà em theo đuổi bạn gái còn muốn điều động cả nhà?”
Giang Tân Bạch như nghĩ đến chuyện gì đó, nâng miệng lên cười thản nhiên: “Ai bảo em trai chị đời này nằm trong tay cô ấy chứ!”
Chị họ: “Đỉnh! Khoe ân ái chứ gì?”
Chị ấy mỉm cười, vô cùng dịu dàng nói: “Vậy thì được, chuyện Trịnh Bách muốn mời Lâm Chi làm nữ chính trong MV mới, chị đồng ý thay con bé!”
Nụ cười trên mặt Giang Tân Bạch lập tức cứng đờ: “Chị họ, em biết sai rồi!”
“Lời đàn ông chỉ toàn lừa dối! Có thể nói thật không vậy?”
Giang Tân Bạch nhịn đau lấy 500 tệ cuối cùng trong ví ra: “Đây là quỹ đen cuối cùng của em, chị nhẫn tâm sao?”
Một giây sau, chị họ không chút do dự lấy tiền trong tay Giang Tân Bạch.
Giang Tân Bạch: “…”
15. Ngoại truyện 3
Trong buổi họp lớp đại học của Giang Tân Bạch.
Lớp trưởng cười rót cho anh một ly rượu.
Giang Tân Bạch mỉm cười: “Vợ quản nghiêm, không cho uống rượu!”
Lớp trưởng: “…”
Ủy viên học tập thấy vậy lập tức hòa giải: “Không uống rượu thì hút điếu thuốc đi!”
Giang Tân Bạch nhìn qua ủy viên học tập như đang nhìn đồ ngốc: “Vừa nhìn đã thấy cậu không có người yêu, hút thuốc cũng không ai quản!”
Ủy viên học tập: “…”
Mười phút sau, Giang Tân Bạch lấy điện thoại ra, uất ức gọi điện thoại: “Vợ ơi, anh uống say rồi.”
Bạn cùng lớp: “…”
Sau khi cúp điện thoại lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như cũ: “Vợ tôi sắp đến đón tôi, tôi đi trước! Hóa đơn tôi đã thanh toán rồi.”
Đi đến cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua ủy viên học tập đang hút thuốc, sau đó quay lại gửi voice chat: “Vợ, trong lớp ai cũng hút thuốc, vừa nhìn đã biết không có vợ quản!”
Ủy viên học tập: “…”
Hai chữ im lặng lớp trưởng và ủy viên học tập cũng nói chán rồi.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.