8.
Trong phòng bệnh, tôi áy náy nhìn Giang Tân Bạch an tĩnh nằm trên giường.
Lông mi anh rất dài, môi mỏng xinh đẹp, mũi cao thẳng, lúc ngủ trông rất giống một vị thần rơi xuống nhân gian.
Lạnh lùng khiến người khác không dám khinh nhờn.
Tôi nhìn đôi môi khô khốc của anh, lấy chai sữa mua dưới tầng ra, định chấm chấm làm ướt môi, mâu thuẫn một lúc lâu cũng không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này có một chị gái y tá đẩy cửa vào, tôi bị tiếng động làm cho giật mình.
Tôi giật mình, tay dùng sức, chai sữa bị nắm chặt, sữa bắn ra tung tóe, thật trùng hợp, bắn thẳng lên quần Giang Tân Bạch.
Giang Tân Bạch vốn đang yên tĩnh ngủ say bỗng nhiên mở lớn hai mắt, sau khi thấy cảnh này thì không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với tôi: “Lâm Chi, cậu đúng là trâu lái máy bay đấy, phi thẳng lên trời rồi!”
Hu hu hu! Xem ra anh cũng không có vấn đề gì, nói chuyện được luôn rồi kìa.
Cả nhà yêu của kem ơi, ai kiếm cho tôi cái lỗ để tôi chui xuống được không?
Không có thì chuồng chó cũng được!
Chị gái y tá: “Đây là đâu? Tôi là ai? Tôi không nhìn thấy gì cả… Ui chao, đau đầu quá!”
Não tôi xoay chuyển, ý kiến hay đấy.
Tôi còn chưa kịp hành động đã bị Giang Tân Bạch kéo lại.
Anh chỉ kéo nhẹ một cái, tôi đã nằm dưới người anh.
Đôi mắt đen nhánh của anh cuồn cuộn cảm xúc, yết hầu hơi lên xuống, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi.
Trái tim tôi đập thình thịch, điên cuồng rung động không theo quy luật, vừa căng thẳng là trí thông minh đã offline: “Hay là tôi lau cho cậu?”
Người Giang Tân Bạch cứng lại, còn chưa nói gì tôi đã đẩy anh ra, cầm khăn tay lên, chuẩn bị lau.
Còn chưa kịp lau, cửa đã cmn mở thêm một lần nữa.
Bạn thân chuyên đào hố của tôi vừa thấy đã trợn tròn mắt.
Ngay sau đó cô ấy đóng cửa lại, vừa đóng vừa nói: “Tiếp tục, hai người tiếp tục!”
Giang Tân Bạch, tôi: “…”
9.
Tôi cảm thấy Giang Tân Bạch như khắc tôi vậy, nếu không vì sao kể từ khi tôi quen anh lại không có chuyện nào tốt đẹp vậy.
Thế là tôi chạy trốn trong đêm, trong đêm mua vé đi xem concert của ngôi sao Trịnh Bách.
Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải vì Trịnh Bách là idol của mình nên mới đi.
Tôi vì muốn cách xa Giang Tân Bạch nên mới đi.
Hu hu hu, thần tượng trên sân khấu đẹp trai quá!
Nhưng vì sao lúc này tôi lại nhớ đến khuôn mặt an tĩnh trên giường bệnh của Giang Tân Bạch vậy?
Hu hu hu, hình như anh đẹp trai hơn!
Trong giới giải trí, Giang Tân Bạch là người đẹp trai nhất tôi từng thấy, khi anh đứng chung với những minh tinh khác vẫn nổi bật hơn rất nhiều.
Nhớ đến ngày đó, tôi cũng thường xuyên đắm chìm trong sắc đẹp của anh.
Nghĩ đến giây phút bị mê hoặc, tâm trạng xem concert của tôi cũng biến mất.
Không hiểu sao trong lòng có chút bực bội, tôi đứng lên chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi được nửa đường đã bị Trịnh Bách nhắc đến: “Cô gái kia, cô không nghe nhạc nữa sao? Mau, chuyển camera về phía cô ấy!”
Người tôi cứng đờ, quay đầu chạy nhanh hơn.
“Chạy nhanh như vậy là sợ không mua được vé sao?”
Mẹ nó, chuyện này là sao nữa?
Nhưng tôi chạy nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng camera, anh trai quay phim trực tiếp phóng to vào tôi.
Chưa được bao lâu, hotsearch đã bùng nổ.
Cư dân mạng liếc mắt một cái đã nhận ra người đó là tôi!
Khu bình luận cười muốn khùng: [Lúc đầu tôi còn tưởng rằng là một chị gái xinh đẹp nào đó thôi, kết quả là Lâm Chi thì tôi yên tâm rồi!]
Cái gì mà là tôi thì yên tâm rồi? Hu hu hu, tôi không phục.
[Cô ấy trốn, anh ấy đuổi, cô ấy có mọc cánh cũng không thoát được!]
Đây là lần đầu tiên tôi biết từ này cũng có thể dùng như vậy!
Gần đây tôi đúng là quá đen đủi rồi, đen từ concert về đến tận nhà!
Xem một buổi concert mà cũng bị bắt sống thế này sao!
10.
Tôi phiền não về nhà, vừa đến cổng đã thấy Giang Tân Bạch đứng trước cửa nhà.
Không khí quanh người anh lạnh như băng, ánh mắt vốn đã lạnh lùng càng lạnh lẽo hơn.
Ừ… Đây chính là hình ảnh trai đẹp lạnh lùng trong truyền thuyết đó!
Một giây sau, tôi bị kéo vào trong lòng anh.
Cách một lớp vải mỏng manh tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người anh, tôi không kiềm chế được mà run nhẹ.
Anh quay người nhấn tôi lên tường, giọng lạnh nhạt: “Concert hay không?”
Tôi: “…”
Hay mà tôi còn về sớm thế này sao?
Nhưng tôi là một người cứng miệng, không cần nói cũng biết Giang Tân Bạch thấy hotsearch.
Tôi không chịu thua: “Hay, không chỉ ca sĩ đẹp trai mà nhạc cũng hay nữa!”
Mặt Giang Tân Bạch càng đen hơn: “Cho nên lúc đầu người em gọi trước khi quay chương trình cũng là anh ta? Gọi cho tôi là gọi nhầm?”
Tôi: “…”
Lần đầu tiên tôi bị chặn họng không nói được gì, quan trọng cmn lại còn cùng một người!
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Giang Tân Bạch đột nhiên uất ức, mắt đỏ bừng nói: “Lâm Chi, từ nhỏ ông đây đã thích em, vậy mà em lại đi thích người khác?”
Não tôi như chết máy.
Giang Tân Bạch nói anh thích tôi?
Sao có thể?
Tôi vô thức phủ định.
Rõ ràng đến bây giờ đều là tôi thích anh…
Vì để thu hút sự chú ý của anh, anh hát, tôi nhất định phải nhảy.
Anh nói thi Thanh Hoa tôi sẽ khen Bắc Đại tốt.
Dần dà tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi là đối thủ của nhau.
Cho nên sao anh có thể thích tôi được?
Đúng lúc tôi đang bối rối, không biết cửa nhà bên cạnh hé ra từ khi nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chồng ơi anh chụp được chưa?”
“Chụp được rồi quay được rồi, em yên tâm, chuyện con em ngày mai tỏ tình chắc chắn sẽ lên hotsearch đứng đầu!”
“Ha ha ha, con trai em đã lớn thế này rồi, lần đầu tiên em thấy nó làm nên chuyện!”
Lúc này tôi mới phát hiện chú dì Giang đang ngồi xổm trước cửa để chụp lén.
Tôi thầm nghĩ không ổn, vừa định nói họ xóa ảnh đi thì dì Giang đã cong mắt cười nói: “Chi Chi, dì già rồi nên không cẩn thận đã gửi đi mất rồi…”
Tôi: “…”
Đây không phải là lời thoại tôi thường dùng sao? Hu hu hu, sao có thể lấy lời thoại của tôi được chứ?
Tôi cắn môi: “Dì Giang, bây giờ xóa…”
Một giây sau, dì Giang ném điện thoại xuống đất.
Chính xác hơn mà nói, dì ấy ném xuống đất, còn như ghét bỏ vì quá xấu nên đã giẫm lên thêm mấy cái nữa.
Sau đó quay đầu mỉm cười nhìn tôi: “Ôi chao, điện thoại năm nay chất lượng kém quá, ném một cái đã hỏng.”
Không bình thường chút nào! Thật quá vô lý!
Dì Giang dịu dàng nhẹ nhàng đáng yêu của tôi đâu rồi?
“Chồng ơi, anh mua điện thoại mới trên tạp chí cho em đi, một chiếc mười vạn!”
Chú Giang cưng chiều nhìn dì Giang: “Được, mua một cái hai mươi vạn. Em muốn anh đưa em gấp đôi.”
Tôi: “Đỉnh!”
11.
Giang Tân Bạch nhìn bố mẹ mình một cái, bọn họ lập tức yên lặng rời đi.
Anh nói: “Không cần hâm mộ, tiền của anh cho em tiêu hết.”
Không thể không thừa nhận, lời Giang Tân Bạch nói lúc này vô cùng quyến rũ.
Tôi dường như đã thấy một đống tiền xoay vòng trước mặt mình, chúng còn đang không ngừng nói: “Mau tới tiêu tôi đi, mau tới tiêu tôi đi!”
Cảm giác này thật cmn quá sung sướng!
Nhưng bây giờ không phải là thời gian để cảm thán, bây giờ nên chạy trốn mới phải!
Giang Tân Bạch ngày càng lại gần hơn, càng ngày càng gần, từng bước một như đang đạp lên trái tim tôi: “Lâm Chi, làm bạn gái anh được không?”
Hu hu Hu! Anh chắc chắn đang dụ dỗ tôi!
Biết rõ tôi không có sức để chống lại trai đẹp mà.
Tôi đứng đó, giọng Giang Tân Bạch như gõ cửa trái tim tôi.
Thấy tôi thả lỏng, anh bỗng nhiên xích lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ: “Lâm Chi, anh cũng không tin em không có cảm giác gì với anh.”
Giang Tân Bạch như một viên đá khiến trái tim tôi dậy sóng.
Anh nói không sai, tôi đúng là… thích anh.
Nhưng tại sao tôi lại phải thừa nhận?
Tôi vừa định phủ nhân.
Cổng nhà tôi đột nhiên mở ra, mẹ tôi thò đầu ra cười: “Lâm Chi nhà dì từ cấp ba đã thích thầm con rồi! Thư tình con bé viết cho con dì còn đang cất trong phòng, muốn dì lấy cho con xem không?”
Tôi: “?”
Đây là mẹ ruột tôi sao?
Chuyện tôi thích thầm Giang Tân Bạch tôi từng nói với bà ấy, sao bà ấy vừa quay đầu đã bán tôi đi rồi?
Khuôn mặt lạnh lẽo của Giang Tân Bạch hiện lên ý cười, có cảm giác như vị thần lạnh lùng trên cao bị kéo xuống.
Trái tim tôi đột nhiên nhảy lên.
Một giây sau, môi anh đặt lên môi tôi.
Giọng nói vừa bất lực vừa cưng chiều: “Lâm Chi, đời này anh nằm trong tay em rồi.”
12.
Sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng, điện thoại di động của tôi đã vang lên không ngừng.
Tôi không kiên nhẫn mở điện thoại lên nhìn, là bạn thân tôi tấn công không ngừng.
[Giang Tân Bạch tỏ tình với cậu? Đỉnh đó chị em!]
[Cậu đồng ý chưa? Mình muốn biết đoạn sau!]
[Dậy chưa? Cả đêm mình không ngủ, cậu cũng không được ngủ!]
[Mình biết ngay Giang Tân Bạch thích cậu mà, hu hu hu, thuyền mình chèo cập bến rồi!]
[Người đâu? Không nói cho mình biết mình nghẹn chết mất…]
Tôi nhìn một đống tin nhắn cô ấy gửi mà cạn lời.
Không hổ là bạn thân chuyên đào hố của tôi, lúc lừa tôi tỉnh táo như không có chuyện gì.
Tôi nghiến răng mở hotsearch.
Hóa ra là video dì Giang quay Giang Tân Bạch tỏ tình với tôi tối qua.
Một đêm trôi qua, video đã có hơn năm trăm vạn lượt chia sẻ.
Độ hot ngày càng cao.
Điều khiến tôi sợ không phải chuyện này mà là Weibo của Giang Tân Bạch.
Chỉ mấy dòng vô cùng đơn giản: [Ẩn hôn là giả, nhưng muốn kết hôn với cô ấy là thật.]
Khu bình luận loạn thành một đoàn: [Cho nên người lúc trước gọi điện gọi anh là chồng cũng là Lâm Chi sao?]
[Hu hu hu, hai người yêu đương liếc mắt đưa tình với nhau, chúng tôi ở dưới này điên cuồng ăn thức ăn chó đúng không?]
[Khoe ân ái nữa tôi sẽ đăng video vợ anh bắt chim bồ câu cho anh xem!]
[Lầu trên, ghen ghét đã làm mờ đôi mắt của bạn rồi!]
Tôi nhìn bình luận cười ngọt ngào, sau đó nhắn tin trả lời bạn thân: [Bên nhau rồi, hôn rồi, bố mẹ hai bên cũng đồng ý rồi!]
Bạn thân tôi lập tức trả lời: [Đã ngủ chưa? Cảm xúc chạm vào thế nào?]
Tôi: […]
Một giây sao, Giang Tân Bạch gửi tin nhắn cho tôi.
[Vợ, anh đang xếp hàng ở cục dân chính, anh là người đến đầu tiên.]
Tôi cười ngọt ngào, cầm sổ hộ khẩu đi ra ngoài.
Trong đường đời dài đằng đẵng này, Giang Tân Bạch ở bên cạnh tôi hết năm này đến năm khác.
Cũng may, thời gian sau này cũng là anh đi cùng với tôi.
Đêm đó, hình ảnh ảnh đế đến cục dân chính xếp hàng từ sáng sớm được chia sẻ điên cuồng trên mạng.
Khu bình luận: [Có lẽ nào anh ấy không đi từ sáng sớm mà đi từ nửa đêm không?]
[Trâu bò, sao anh ấy không chuyển thẳng cục dân chính về nhà đi?]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.