14.
Sau bữa tối, Thẩm Uyên có chút việc cần xử lý nên vào thư phòng.
Mẹ Thẩm sợ tôi buồn chán nên lấy ra một cuốn album ảnh, bên trong là ảnh Thẩm Uyên từ bé đến lớn, bà ấy cùng tôi lật xem, tiện thể kể vài chuyện xấu hồi bé của anh ấy, bầu không khí rất vui vẻ.
Trong album ảnh, có rất nhiều ảnh Thẩm Uyên từ nhỏ đến lớn tham gia đủ loại cuộc thi, tay cầm cúp.
Có thể thấy, anh ấy luôn là một người rất ưu tú.
Ảnh trong album, chỉ ghi lại đến năm anh ấy mười sáu tuổi.
Mẹ Thẩm nói: “Nó từng gặp phải một tai nạn rất nghiêm trọng, phải sang nước ngoài điều trị ba năm, cả nhà cũng chẳng còn tâm trạng nào chụp ảnh cho nó nữa.”
Tôi an ủi: “Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở bức ảnh chụp Thẩm Uyên lúc mười sáu tuổi.
Lúc đó, anh ấy có hàng lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời và phóng khoáng, là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.
Nhìn cậu thiếu niên trong bức ảnh, tôi có một cảm giác rất quen thuộc.
Thẩm Uyên từng nói, anh ấy và tôi từng gặp nhau một lần, chắc là vào lúc đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong đầu lóe lên những đoạn ký ức rời rạc.
Khoang xe tối tăm và đầy mùi hôi thối, tiếng la hét chói tai nhức óc.
Tôi cúi đầu, hôn lên người thiếu niên Thẩm Uyên bê bết máu.
Bên tai vang tiếng thở dài của mẹ Thẩm: “Đúng vậy, bây giờ mọi thứ đều tốt đẹp rồi.”
Lời nói của bà ấy kéo tôi ra khỏi mớ ký ức đó, tôi cố gắng nhớ lại những hình ảnh kỳ dị kia nhưng chẳng nhớ nổi gì cả.
Cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy liền tan biến không dấu vết.
Trong lòng tôi trống rỗng.
Hình như tôi đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Một lúc sau, Thẩm Uyên bước vào.
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên cuốn album ảnh, giọng nói có chút nặng nề: “Mẹ, mẹ cho Hứa Hạ xem cái này làm gì?”
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm nói: “Con ngại ngùng rồi hả? Lúc nhỏ con mặc váy đáng yêu lắm.”
Thẩm Uyên giật lấy cuốn album từ tay tôi, mím chặt môi: “Không liên quan gì đến chuyện đó.”
Thẩm Uyên, người này xưa nay vẫn luôn ung dung điềm tĩnh, không để lộ vui buồn ra mặt, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tức giận.
Vì một cuốn album ảnh mà tức giận, thật sự không giống Thẩm Uyên.
Thẩm Uyên nhận ra mình đã thất lễ, anh ấy nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa trước kia: “Hứa Hạ, dì Lưu đã nấu chè tổ yến hạt sen, em có muốn uống một chút không?”
Tôi gật đầu.
Chuyện này cứ như vậy nhẹ nhàng được lướt qua.
Tôi nhìn thấy Thẩm Uyên cầm cuốn album ảnh đó về phòng mình, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ là một cuốn album ảnh bình thường, anh ấy cần gì phải giữ gìn cẩn thận đến mức đó, ngay cả xem cũng không cho xem sao?
15.
Gia đình họ Thẩm rất nhiệt tình, buổi tối mời tôi ở lại.
Thật khó từ chối, tôi đã ở lại.
Có lẽ vì lạ giường nên tôi ngủ không ngon, còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Tôi mơ thấy mình quay lại kỳ nghỉ hè năm lớp 10.
Tôi thi đỗ thủ khoa toàn trường, cả nhà ai cũng vui mừng, đưa tôi đi du lịch nước ngoài.
Trong lúc du lịch, tôi bị người ta bắt cóc.
Bị bắt cóc cùng tôi, còn có Thẩm Uyên lúc nhỏ.
Đó là một bọn tán tận lương tâm, không còn chút đạo đức nào. Chúng bắt cóc tôi và Thẩm Uyên không phải để bán, mà là để ép chúng tôi sinh một đứa con.
Người thuê bọn chúng là một người đàn ông trung niên không thể có con, ông ta cần một người thừa kế hoàn hảo.
Tôi và Thẩm Uyên, với thành tích học tập xuất sắc và ngoại hình nổi bật, đã trở thành con mồi trong tay họ.
Tất nhiên, tôi và Thẩm Uyên đã từng chống cự, nhưng phải chịu những hình phạt rất nặng nề.
Tôi biết rõ rằng phản kháng là vô ích, nên đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Thẩm Uyên bướng bỉnh không chịu khuất phục, dù trải qua nhiều khó khăn nhưng vẫn không chịu cúi người.
Một ngày nọ, tôi nghe lén được cuộc trò chuyện của đám côn đồ đó.
Chúng nói rằng nếu Thẩm Uyên vẫn không chịu hợp tác thì sẽ xử lý anh ấy, họ đã nhắm sẵn người thay thế rồi.
Lại một lần nữa, khi Thẩm Uyên bị đánh đến mức toàn thân đẫm máu, tôi đẩy những tên to con ra và vội vàng hôn chàng trai Thẩm Uyên.
Đôi môi mỏng của chàng trai lạnh ngắt, thoang thoảng mùi máu tanh nồng.
Tôi cầu xin bọn chúng tha cho anh ấy, tôi và Thẩm Uyên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Tôi choàng tỉnh giấc, hai gò má lạnh toát, ướt đẫm nước mắt từ trong mơ.
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen, thở hổn hển như cá mắc cạn.
Tôi ý thức rõ ràng, đây không phải ác mộng.
Đó là một đoạn ký ức đau khổ, chính vì quá đau khổ nên tôi đã lựa chọn lãng quên.
Hôm nay, khi nhìn thấy bức ảnh thời niên thiếu của Thẩm Uyên thì góc khuất ký ức ấy lại bị lật mở, cuồn cuộn ùa về và hung hãn như muốn nuốt chửng tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiếng sấm đáng sợ, khung cảnh xa lạ, ác mộng đáng lẽ nên lãng quên, tất cả như nước biển muốn nhấn chìm tôi.
Tôi như lại trở về khoang xe tối tăm và bốc mùi năm đó, số phận lênh đênh như lục bình, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Linh hồn run rẩy, từng thớ thịt như đông cứng lại.
Tất cả khiến tôi ngạt thở và sợ hãi.
Tôi cuống cuồng bật đèn lên.
Trong lúc vội vàng, chiếc đèn bàn bị hất xuống.
Nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.
Tôi đau đớn ôm chặt lấy tai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Thẩm Uyên lo lắng: “Hứa Hạ, em không sao chứ?”
Chẳng đợi tôi trả lời, anh ấy đã đạp cửa xông vào và ôm chặt lấy tôi.
Hơi ấm bao trùm lấy tôi, sự lạnh lẽo trên người dần dần rút đi như thủy triều.
Tôi vùi đầu vào vai Thẩm Uyên, khàn giọng nói: “Thẩm Uyên, em nhớ ra rồi.”
Năm đó, tôi và Thẩm Uyên giống như hai con thú nhỏ bị thương, nương tựa vào nhau sưởi ấm, cùng nhau vượt qua những ngày tháng tăm tối.
Sau đó, lợi dụng sơ hở lúc bọn côn đồ lơ là, tôi và anh ấy đã chạy thoát.
Trải qua thập tử nhất sinh, tôi và anh ấy đều được cứu.
Thẩm Uyên bị thương rất nặng, bố mẹ anh ấy đã đưa anh ấy ra nước ngoài điều trị ngay trong đêm.
Vì vậy, bố mẹ tôi không hề biết người bị bắt cóc cùng tôi là anh ấy.
Lúc đó, bố mẹ anh ấy chỉ lo lắng cho sự an nguy của anh ấy, cũng không còn tâm trí để ý xem ngoài anh ấy ra còn có ai bị bắt cóc nữa.
Cho nên, bố mẹ Thẩm Uyên cũng không biết tôi chính là cô bé đã cùng trải qua hoạn nạn với Thẩm Uyên năm đó.
Thẩm Uyên bị tổn thương về thể xác, còn tôi bị tổn thương nhiều hơn về mặt tinh thần. Sau này, tôi đã chọn cách lãng quên đoạn ký ức này để tự bảo vệ mình.
Đó cũng chính là lý do vì sao sau khi gặp lại Thẩm Uyên, tôi không hề có chút ấn tượng nào về anh ấy.
Tôi cũng hiểu vì sao lúc nãy khi tôi xem album ảnh của Thẩm Uyên, anh ấy lại tức giận như vậy.
Anh ấy không muốn tôi nhớ lại quãng thời gian đau khổ ấy, anh ấy đang bảo vệ tôi.
Thẩm Uyên nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên xuất hiện trước mặt em.”
Tôi vùi đầu vào vai anh ấy, lí nhí: “Là em phải nói xin lỗi mới đúng, em đã quên mất lời hứa của chúng ta, lại lựa chọn ở bên Diệp Hàn.”
Thiếu niên và thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nương tựa vào nhau sưởi ấm, cùng nhau vượt qua những tháng ngày gian khó, đã trịnh trọng hẹn ước với nhau.
Đợi đến khi được tự do, họ sẽ đứng dưới ánh mặt trời và yêu nhau một cách đàng hoàng, không che giấu.
Họ không còn là những con thú nhỏ nép mình bên nhau để sưởi ấm, mà là chàng trai và cô gái với một tương lai tươi sáng, cùng nhau tạo dựng những kỉ niệm đẹp.
Những tổn thương mà họ từng trải qua, cả hai sẽ dùng thời gian để xóa nhòa từng chút một.
Nhưng tôi đã mất trí nhớ, quên đi lời hứa giữa chúng ta.
Tôi không biết khi Thẩm Uyên trở về từ nước ngoài sau khi chữa khỏi vết thương, anh ấy phát hiện ra tôi bị mất trí nhớ thì tâm trạng của anh ấy sẽ ra sao.
Nhìn thấy tôi yêu một người đàn ông khác, anh ấy sẽ có cảm xúc như thế nào đây?
Anh ấy hẳn là còn đau khổ hơn tôi.
“Em không cần phải xin lỗi anh, em được hạnh phúc là điều quan trọng hơn tất cả. Anh đã từng nghĩ Diệp Hàn có thể cho em hạnh phúc.”
Thẩm Uyên nhíu mày: “Cho đến ngày hôm đó, anh ra cầu thang hóng gió, mới phát hiện ra em sống không hề vui vẻ.”
“Là anh quá tham lam, quá ích kỷ, anh không nỡ buông tay em, nên mới lại gần em một lần nữa.”
“Anh cứ nghĩ mình đủ cẩn thận thì em sẽ không khôi phục lại trí nhớ.”
Giọng nói của Thẩm Uyên tràn đầy tự trách.
Trong lòng tôi khẽ thở dài.
Thực ra sau ngần ấy năm trôi qua, dù đoạn quá khứ ấy giống như bóng ma, luôn in đậm trong tâm trí, nhưng cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Tình yêu của Thẩm Uyên quá mức cẩn thận từng li từng tí, sợ tôi bị tổn thương dù chỉ một chút, kỳ thực tôi không hề yếu đuối như anh ấy tưởng tượng.
Tôi hỏi: “Vậy anh có hối hận vì đã lại gần em không?”
Thẩm Uyên im lặng vài giây, rồi hỏi ngược lại tôi: “Em có đồng ý thực hiện lời hứa trước kia của chúng ta không?”
Tôi không chút do dự đáp: “Em đồng ý.”
Thẩm Uyên bình tĩnh nói: “Anh không hối hận, Hứa Hạ, anh rất xin lỗi, anh không tốt như em tưởng tượng, để em phải nhìn thấy mặt trái ti tiện này của anh.”
Anh ấy ôm tôi chặt hơn: “Em đã hứa với anh rồi, em sẽ thực hiện lời hứa của chúng ta, em không có cơ hội để rút lại đâu.”
Giọng anh ấy tuy bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó một tia cố chấp và điên cuồng.
“Em biết.”
Chàng trai mười sáu tuổi ấy, vì tương lai của chúng tôi mà suýt mất mạng.
Trong truyện, chưa đầy hai năm sau, Thẩm Uyên hai mươi chín tuổi sẽ trả thù cho tôi, dồn ép Diệp Hàn vào đường cùng, rồi không lâu sau đó, anh ấy đã chọn cách tự sát, an táng ngay cạnh mộ tôi.
Tình yêu của anh ấy nồng nhiệt và điên cuồng, nhưng cũng đầy kìm nén và cẩn trọng.
Với tôi mà nói, từ đầu đến cuối, anh ấy vẫn là chàng trai mà tôi yêu năm mười sáu tuổi, người luôn xem tôi quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Lần này, tôi muốn viết lên một cái kết khác.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.