10.
Mẹ tôi dậy sớm, đi ra mở cửa.
Bà ấy nhìn thấy Diệp Hàn và Chu Thư Nhiên đứng trước cửa, sắc mặt không được tốt lắm: “Hai người đến đây làm gì?”
Diệp Hàn: “Cháu đến thăm bác, đáng lẽ hôm qua cháu đã đến rồi, nhưng có việc bận nên đến muộn.”
Mẹ tôi liếc nhìn Chu Thư Nhiên: “Vậy còn cô ta?”
Chu Thư Nhiên mỉm cười với mẹ tôi: “Cháu là bạn của Diệp Hàn, hình như Hứa Hạ đã hiểu lầm quan hệ giữa cháu và Diệp Hàn, cháu đến đây để giải thích rõ ràng với cô ấy. Diệp Hàn thật lòng yêu Hứa Hạ, cháu không muốn tình cảm của hai người bị ảnh hưởng vì cháu.”
Mẹ tôi cười lạnh: “Thật sao? Chỉ là bạn thôi sao? Bạn bè mà thân thiết như vậy sao? Cô đây là bị què chân, không đứng vững hay sao mà cứ bám lấy tay Diệp Hàn không buông vậy?”
Chu Thư Nhiên hơi lúng túng, cô ta rụt tay lại.
Tối hôm qua, tôi đã kể cho mẹ nghe lý do cụ thể khiến tôi chia tay Diệp Hàn.
Mẹ tôi đương nhiên là bênh vực tôi, đối với Diệp Hàn và Chu Thư Nhiên không có sắc mặt tốt.
Mẹ tôi nói thẳng: “Thôi đi, Hứa Hạ đã nói với tôi rồi, con bé đã chia tay với cậu rồi. Hai người muốn làm gì thì làm, đừng có đến đây lảng vảng nữa, tôi nhìn thấy những thứ không biết xấu hổ là tôi lại đau đầu.”
Mẹ tôi chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt Diệp Hàn và Chu Thư Nhiên mà mắng.
Diệp Hàn sa sầm mặt, Chu Thư Nhiên lại khẽ nhếch mép, sau đó lại tỏ vẻ như mình bị oan ức tột trời.
“Làm sao bây giờ? Bác hình như không tin chúng ta trong sạch.”
Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, hướng vào trong nhà gọi: “Hứa Hạ, em nên suy nghĩ cho kỹ, gương vỡ khó lành. Nếu em nhất quyết chia tay với anh thì sau này em hối hận, khóc lóc cầu xin anh quay lại thì anh cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tôi từ trong nhà đi ra, vừa hay nghe thấy anh ta đang ba hoa trước cửa.
Diệp Hàn nhìn thấy tôi đi ra, thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu vẫn rất khó ưa: “Hứa Hạ, em cuối cùng cũng chịu ra rồi. Anh biết ngay là em đang nói dối thôi, căn bản em không nỡ chia tay với anh.”
Còn Chu Thư Nhiên nhìn tôi với ánh mắt đầy bất mãn.
Cô ta thấy tôi nhìn qua, liền nở nụ cười vô hại: “Hứa Hạ, em có thể nghĩ thông là tốt rồi. Chị và Diệp Hàn quen nhau hơn mười năm rồi, nếu muốn yêu nhau thì đã yêu lâu rồi, giữa tụi chị thật sự không có gì đâu.”
Lời nói thì là giải thích, nhưng ẩn ý lại là khiêu khích trắng trợn.
Nhìn xem, tình cảm của bọn họ thật tốt, đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, nào phải như tôi chỉ mới quen Diệp Hàn được ba, bốn năm sao có so sánh được.
Hết lần này đến lần khác, Diệp Hàn lại chẳng nhận ra điều gì, gật đầu đồng tình lại còn trách móc tôi: “Hứa Hạ, em đừng có chuyện gì cũng ghen tuông.”
Đúng lúc này, Thẩm Uyên chạy bộ buổi sáng trở về.
Anh ấy thấy bọn Diệp Hàn đứng trước cửa, lên tiếng: “Nhường đường một chút.”
Giọng anh ấy lạnh nhạt, tựa như mang theo hơi sương lạnh của buổi sớm mai.
Diệp Hàn đánh giá anh ấy vài giây, sau đó nhíu mày theo bản năng.
Chỉ xét về ngoại hình, Thẩm Uyên so với anh ta không hề thua kém.
Hơn nữa chiếc đồng hồ mà Thẩm Uyên đang đeo, nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế cũng có giá trị bảy, tám triệu tệ.
Diệp Hàn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta không nhúc nhích, hỏi: “Anh là ai?”
Thẩm Uyên liếc nhìn tôi: “Tôi là bạn trai của Hứa Hạ.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt tự tin của Diệp Hàn thoáng vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, anh ta giả vờ cười gượng gạo, nhìn về phía tôi: “Anh ta nói thật sao?”
Tôi lách qua người anh ta, khoác lấy cánh tay Thẩm Uyên, ngẩng cằm lên: “Đúng vậy, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, bạn trai tôi biết được sẽ không hay đâu.”
Lời nói vừa dứt, đáy mắt Thẩm Uyên hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Anh ấy phối hợp nói: “Anh đã chia tay với Hứa Hạ rồi, thì đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.”
Chúng tôi vào nhà.
Diệp Hàn nắm lấy tay áo tôi, cố chấp hỏi: “Hứa Hạ, anh ta không phải bạn trai em, là em cố ý tìm anh ta đến để chọc tức anh, đúng không?”
Tôi hất tay anh ta ra: “Diệp Hàn, đừng suy nghĩ nhiều, tôi không phải không thể sống thiếu anh.”
Tôi đóng cửa lại.
Để mặc Diệp Hàn đứng ngây người tại chỗ, còn Chu Thư Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, sắc mặt cũng rất khó coi.
Bình luận:
“Là ai đang hả hê đây, chính là tôi!”
“Tên tra nam chết tiệt kia tưởng mình là tiền tệ à, nữ chính không thể sống thiếu anh ta.”
“Nhìn xem dáng vẻ hồn bay phách lạc của tên tra nam kìa, haha haha, đáng đời!”
11.
Tôi vẫn còn nhớ kết cục của tôi trong sách, tôi chết vì ung thư.
Vì vậy, tôi đã tranh thủ thời gian đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe toàn diện, bác sĩ nói tôi vẫn khỏe mạnh, nhưng phải duy trì lối sống điều độ và tâm trạng vui vẻ.
Hiện tại, tuyến vú và tuyến giáp của tôi có chút vấn đề nhỏ, nhưng chỉ cần điều trị tốt thì sẽ khỏi, không phải là vấn đề lớn.
Trong lòng tôi thầm mắng Diệp Hàn vài câu, bệnh ung thư của tôi chắc chắn là do bị Diệp Hàn chọc tức mà ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói đến Diệp Hàn, tôi lại cảm thấy phiền muộn.
Loại người như anh ta, có được đến đâu thì cũng không biết trân trọng.
Chờ đến lúc anh ta sắp mất tôi rồi, mới bắt đầu hối hận.
Anh ta cách ba ngày lại cho người mang hoa đến chỗ tôi làm việc, tôi tan làm thì anh ta lại chặn tôi trước cổng công ty, cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội.
Bất kể thái độ của tôi đối với anh ta lạnh nhạt như thế nào thì anh ta vẫn không từ bỏ.
Vai trò của chúng tôi, giống như đã hoán đổi cho nhau.
Trong khoảng thời gian này, Chu Thư Nhiên đã từng gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tôi đã chia tay với Diệp Hàn rồi, thì đừng có câu dẫn anh ta nữa, anh ta nên theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Tôi bật cười: “Cái gọi là “hạnh phúc của anh ta” trong miệng cô chính là cô sao? Nhưng sao anh ta cứ bám lấy tôi không buông vậy?”
Cuối cùng Chu Thư Nhiên tức giận cúp điện thoại.
Hôm nay, tôi vừa tan làm thì lại gặp Diệp Hàn trước cổng công ty.
Anh ta dựa người vào một chiếc Rolls-Royce, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh ta, in bóng một dáng hình cô độc.
Tôi vừa đi ra đã bị anh ta chặn trước mặt tôi: “Hứa Hạ, hôm nay là sinh nhật anh, em có thể ở bên anh được không?”
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
Giọng Diệp Hàn có chút tủi thân: “Hứa Hạ, mấy năm nay, sinh nhật nào của anh cũng là em ở bên anh.”
Tôi nhướng mày: “Sinh nhật của tôi, anh có bao giờ chúc mừng tử tế đâu. Có thể thấy, sinh nhật cũng không phải là ngày gì quan trọng.”
Tôi quay người định rời đi, Diệp Hàn lại nắm lấy tay tôi, cúi đầu, trông có vẻ đáng thương: “Anh xin lỗi, anh sai rồi. Em có thể tha thứ cho anh lần này được không?”
“Không được nha.” Tôi rút tay về: “Hôm nay tôi phải đi gặp bố mẹ Thẩm Uyên.” Tôi nhìn về phía xa xa: “Anh xem, Thẩm Uyên đã lái xe đến đón tôi rồi.”
Diệp Hàn ngạc nhiên: “Nhanh như vậy, em đã muốn gặp bố mẹ anh ta rồi sao?”
“Đúng vậy, không lâu nữa, có thể chúng tôi sẽ kết hôn.” Tôi mỉm cười nói: “Đám cưới của tôi, tôi sẽ không mời anh đến tham dự đâu, Thẩm Uyên sẽ giận đấy.”
Dưới sự kích thích của tôi, sắc mặt Diệp Hàn trở nên trắng bệch.
Anh ta gượng cười: “Có phải quá nhanh rồi không, em còn chưa hiểu rõ anh ta.”
“Anh ấy yêu tôi, như vậy là đủ rồi.” Tôi liếc nhìn anh ta: “Tốt hơn là yêu nhau nhiều năm mà chẳng thấy bóng dáng một câu kết hôn đâu, anh nói đúng không?”
Diệp Hàn còn muốn nói gì đó, tôi đã chạy thẳng về phía Thẩm Uyên.
Bỏ lại Diệp Hàn đứng ngây người tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười chua chát và bất lực.
12.
Trên xe.
Thẩm Uyên hỏi: “Diệp Hàn tìm em làm gì?”
“Cầu xin quay lại.”
“Em có mềm lòng không?”
Tôi không cần suy nghĩ, liền lắc đầu: “Tôi sẽ không quay lại đâu.”
Tôi lại nói: “Đi gặp người nhà anh, tôi vẫn có chút căng thẳng.”
Trước đây Thẩm Uyên giả làm bạn trai tôi, đã dỗ dành người nhà tôi rất tốt.
Lần này anh ấy tìm tôi giả làm bạn gái anh ấy, ứng phó với người nhà anh ấy, tôi không chút do dự liền đồng ý.
Tôi hy vọng giống như Thẩm Uyên, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
“Em yên tâm, bố mẹ tôi đều rất dễ tính, cái này cho em.”
Thẩm Uyên đưa tay ra, trên lòng bàn tay, nắm một viên kẹo bạc hà.
Tôi nhìn viên kẹo, ngẩng đầu nhìn anh ấy, mím môi.
Anh ấy coi tôi là con nít sao? Cho viên kẹo là xong chuyện à.
Tôi nhận lấy viên kẹo, tâm trạng cũng thả lỏng hơn một chút.
13.
Sự thật chứng minh, lo lắng của tôi là thừa.
Bố mẹ Thẩm Uyên, ngoài dự đoán, họ rất dễ gần.
Tôi vừa vào cửa, họ đã nhiệt tình tiếp đãi tôi.
Trên bàn ăn, tôi đang húp canh.
Mẹ Thẩm đột nhiên nói: “Ngày mười tháng sau là ngày tốt, các con làm lễ đính hôn vào ngày đó thì sao?”
Tôi suýt nữa thì sặc canh.
Chỉ là tôi đang giả làm bạn gái của Thẩm Uyên, đến để gặp gia đình anh ấy thôi, sao tự dưng lại bàn đến chuyện kết hôn rồi?
Thẩm Uyên thay tôi đáp: “Còn sớm mà mẹ, con và Hứa Hạ muốn yêu đương thêm vài năm nữa.”
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn anh ấy: “Không còn sớm đâu, con cũng hai mươi bảy tuổi rồi. Lúc mẹ bằng tuổi con thì con đã biết đi rồi.”
Ngoài đoạn nhạc đệm nhỏ này ra, bữa cơm diễn ra khá vui vẻ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.