3.
Khi cả nhóm đến trại Hổ Kỵ doanh, tình cờ nhìn thấy Đoan Mộc Vũ bị mấy người đè xuống đất, đánh như một quả bóng, trên mặt bầm dập vết thương, xung quanh có rất nhiều người vừa nhìn vừa cười.
Những người đó đều là hoàng tôn quý tộc, dựa vào quan hệ của gia tộc mà vào đây, thường lập thành một nhóm, hành động hống hách, không biết Đoan Mộc Vũ đã đắc tội bọn họ chỗ nào, lúc này bị bọn họ đề xuống đất, tức giận hét vào mặt:
“Nói, có phải ngươi chính là tiểu súc sinh do nha hoàn rửa chân sinh ra đúng không? Giờ lại trở thành con rể nuôi từ nhỏ trong phủ Thừa tướng phải không?”
Trong lúc nhục nhã, Đoan Mộc Vũ phun ra một ngụm m //áu, ánh mắt mãnh liệt: “Con mẹ nhà ngươi, nói nhảm!”
Đám đông khán giả la ó, các thiếu gia công tử đều tức giận, bất chấp tiếp tục đánh đấm, Đoan Mộc Vũ liều mạng vùng vẫy nhưng một mình hắn không thể đánh lại bốn người.
Lúc này, một bóng người từ trong đám người tách ra, đẩy những người đó ra, đứng chắn trước mặt Đoan Mộc Vũ thở hổn hển: “Dừng lại!”
Lồng ngực Minh Dung phập phồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng nói trẻ con của nàng lại khiến cả doanh trại im lặng. Khuông Ninh ôm vai cách đó không xa, hứng thú nhìn theo, đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
Minh Dung sắc mặt tối sầm, kiên định nhìn những người đó: “Xin lỗi phu quân của ta.”
Các thiếu gia lúc này đã đoán được thân phận của Minh Dung, sắc mặt thay đổi, tuy biết không thể đắc tội Thừa tướng, nhưng vẫn cứng cổ, gay gắt nói: “Dựa, dựa vào cái gì?”
“Dựa vào chàng là con trai của Đoan Mộc Tướng quân, là phu quân của nhị tiểu thư phủ Thừa tướng.”
Giọng nàng không nhanh không chậm, giọng điệu chậm rãi nhưng lại có khí thế uy nghiêm áp chế lòng người. Nàng rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương ốm yếu, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như vực sâu tĩnh lặng, khiến người ta không thể chịu đựng được, lần lượt bị khuất phục.
Sau khi mọi người giải tán, Minh Dung quay người kéo Đoan Mộc Vũ lại, nhưng chàng thiếu niên lại vùng tay ra khỏi tay nàng: “Không cần nàng quản!”
Nàng vô tình ngã về phía sau, đang loạng choạng thì có một bàn tay ôm lấy eo, nàng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khuông Ninh: “Phu quân của nàng dường như không mấy cảm kích nhỉ.”
Đoan Mộc Vũ quay lưng khập khiễng rời đi, Minh Dung lơ đãng chớp mắt, bối rối.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, quản gia lại chào hỏi, cả nhóm chuẩn bị rời đi nhưng không thấy Minh Tuyết đâu cả. Minh Dung mặc áo lông cáo đi tới một góc của Hổ Kỵ doanh, chỉ thấy Minh Tuyết và Đoan Mộc Vũ đang ngồi cạnh nhau, nàng ấy dịu dàng bôi thuốc cho hắn.
Không biết Minh Tuyết đã nói gì, nhưng trên miệng Đoan Mộc Vũ lại nở nụ cười. Trong ánh hoàng hôn, hai bóng người chồng lên nhau, được nhuộm một lớp ánh sáng màu vàng, khiến họ trở nên hoàn hảo.
Đúng lúc Minh Dung đang sửng sốt, đột nhiên có người thổi vào tai nàng một luồng khí lạnh, nàng run rẩy quay đầu lại nhìn thấy Khuông Ninh đang cười với mình, ánh mắt sáng như sao: “Phải làm sao bây giờ? Phu quân của nàng lại đang vui vẻ với nương tử của ta. Hay là chúng ta cũng gương vỡ lại lành nhé?”
4.
Có lẽ vì miệng quạ của Khuông Ninh đã trở thành lời sấm, nên bốn người bắt đầu thường xuyên phải gặp nhau. Vốn đã là một mối quan hệ đặc biệt thân thiết.
Lại đến mùa xuân, khi Khuông Ninh không thể ngồi yên rảnh rỗi, Minh Tuyết lại đề nghị, và thế là bốn người cùng nhau đến bãi săn của hoàng gia Đông Mộc để tản bộ ngắm cảnh xuân.
Cánh diều bay cao trên bầu trời, Đoan Mộc Vũ chạy cùng Minh Tuyết, cười vui vẻ, khác hẳn với vẻ u ám trước đây. Minh Dung vì lý do sức khỏe, chỉ có thể tựa cằm lên tay, ngồi trên cỏ dưới gốc cây và nhìn xa xa về phía họ.
Đột nhiên, có người véo nhẹ vào má nàng, tiếng cười vui vẻ của Khuông Ninh lại vang lên bên tai: “Vì sao năm nay nàng vẫn gầy như năm trước vậy? Có vẻ như bữa ăn ở phủ Thừa tướng không ngon bằng ở phủ Thái tử nhỉ?”
Minh Dung trừng mắt giận dữ nhìn Khuông Ninh, tránh bàn tay của hắn. Chỉ mới ba tháng kể từ lần cuối nàng gặp Khuông Ninh, hắn đã cao hơn rất nhiều. Khuôn mặt trắng như ngọc mơ hồ phác họa một đường nét tuấn tú, nhưng vì vẻ tươi cười của hắn, trông có vẻ vô lại gấp bội.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Dung, nghịch ngọc bội bên hông. Dưới bầu trời xanh mây trắng, tiếng cười từ xa thỉnh thoảng vang lên, hắn gãi tai chỉ vào hai người đang chạy, nói với Minh Dung: “Cục bột nhỏ, nàng thấy hai người bọn họ thế nào?”
Minh Dung thở dài: “Trời sinh một đôi.”
Khuông Ninh lắc đầu: “Không phải, không phải, là gian, phu, dâm, phụ.”
Tim nàng lỡ một nhịp, Minh Dung không kịp suy nghĩ nhiều, quay người bịt miệng Khuông Ninh: “Lời này không thể nói bừa!”
Khuông Ning bất ngờ bị nàng đè ngã xuống đất. Minh Dung cũng ngã đè lên người hắn, hai người lăn thành một quả bóng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khuông Ninh tặc lưỡi nói: “Không ngờ Minh nhị tiểu thư lại nóng nảy như vậy, to gan như vậy, bản thái tử ta chỉ có thể vô lễ…”
Minh Dung vừa tức giận vừa lo lắng, đưa tay chặn miệng Khuông Ninh lại, nhưng Khuông Ninh đã nhanh hơn nàng một bước, đột nhiên hôn vào mặt nàng: “Không bằng bản Thái tử không cưới biểu tỷ của nàng nữa, cưới nàng được không?”
Minh Dung khựng lại, mặt đột nhiên đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, có thứ gì đó dâng lên, cổ họng có mùi tanh—
Hai dòng m//áu mũi vừa chảy ra, nụ cười của Khuông Ninh lập tức cứng đờ.
Đoan Mộc Vũ đang thả diều ở phía xa đột nhiên dừng lại, nhìn hai bóng người nhỏ xếp chồng lên nhau dưới gốc cây, ánh mắt hắn thay đổi mấy lần, sâu không thấy đáy.
Minh Tuyết cũng nhìn qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng còn chưa kịp phản ứng, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời: “Bột nhỏ, nàng hưng phấn đến chảy m//áu mũi sao? Đừng dọa bản Thái tử!”
Đồng tử Đoan Mộc Vũ co rụt lại, lao như gió dưới gốc cây, kéo lấy Minh Dung: “Tránh ra, nàng ấy phát bệnh rồi!”
Hắn cõng nàng trên lưng, chạy nhanh ra ngoài, như thể hắn đã được huấn luyện rất nhiều lần chỉ để làm điều đó. Động tác của hắn nhanh nhẹn và linh hoạt đến mức cả Minh Tuyết và Khuông Ninh đều giật mình, sau khi hồi thần lại họ vội vàng chạy theo.
Minh Dung trên lưng Đoan Mộc Vũ cảm thấy choáng váng, hai tay ôm chặt cổ thiếu niên, mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu dâng lên trong đầu, nàng run rẩy vô thức thì thầm vào tai Đoan Mộc Vũ cầu xin: “Phu quân, chàng đừng ghét bỏ thiếp, đừng bỏ rơi thiếp, có được không, đừng bỏ thiếp…”
Tiếng kêu nhỏ nhẹ vừa khiêm tốn vừa bất lực, bộ dáng yếu ớt lúc này thật sự giống như một đứa trẻ. Đoan Mộc Vũ hít một hơi, cố gắng đứng vững, mím chặt đôi môi mỏng, hàng mi dài run rẩy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net5.
Đoan Mộc Vũ bị lão tướng gia mắng một trận, Minh Tuyết cũng được dặn dò không được mang Minh Dung ra ngoài làm loạn nữa.
Minh Dung ở nhà dưỡng bệnh một thời gian, Khuông Ninh thỉnh thoảng lẻn vào gặp nàng, ngồi ở đầu giường trêu chọc: “Ngày xưa có “Khan sát Vệ Giới” (Điển tích Vệ Giới vì quá đẹp trai mà bị người ta nhìn nhiều đến nỗi chet trẻ), nhưng ngày nay có Minh Dung chiêm ngưỡng của dung nhan của bản Thái tử đến mức chảy m//áu mũi, không ngại ngùng chút nào!”
Minh Dung nghe vậy, hai mắt tối sầm lại, nàng nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên trong đời chửi người: “Vô liêm sỉ!”
Khuông Ninh cao hứng nhéo một bên mặt Minh Dung, Minh Dung trợn to mắt: “Đăng đồ tử!”
Khuông Ninh càng vui vẻ hơn, chỉ nhéo nhẹ một bên mặt của nàng, Minh Dung gần như mất bình tĩnh nói: “Ta là nữ tử đã có hôn ước!”
Khuông Ninh bật cười, cúi đầu lại muốn khám phá môi Minh Dung. Minh Dung sửng sốt, thân thể mềm nhũn, không thể cử động. Nhìn thấy Khuông Ninh càng ngày càng gần, nàng sợ hãi đến mức nhanh chóng nhắm mắt lại, mím môi.
Khuông Ninh không khỏi mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng như sao, miễn cưỡng dừng lại ở chóp mũi Minh Dung. Hơi thở nóng bỏng vương vấn giữa hai người, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Minh Dung, giọng nói khàn khán, tràn ngập nỗi buồn khó giải thích: “Bột nhỏ, nàng phải mau chóng khỏe lại, nếu không… ta sẽ cảm thấy áy náy.”
Trong chớp mắt, gió thu bắt đầu thổi đến. Nhờ thành tích xuất sắc trong Hổ Kỵ doanh, Đoan Mộc Vũ cùng ba mươi lăm binh sĩ khác được tuyển chọn có cơ hội ra chiến trường. Họ được đưa ra biên quan chống lại Đại Du, họ nhập một đội kỵ binh theo Hoài Nam vương tiến sâu vào nội địa.
Trước khi rời đi, Đoan Mộc Vũ trở về phủ Thừa tướng thu dọn hành lý, trên mặt tràn đầy hy vọng và ý chí chiến đấu. Minh Dung dựa vào cửa, ánh sáng ban mai kéo bóng dáng nàng thật dài, nàng nhẹ giọng nói: “Phu quân, đi sớm về sớm… Nhất định phải trở về an toàn.”
Giọng nói của nàng run rẩy, xen lẫn sự bất an và hoảng sợ vì điều gì đó, Đoan Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn Minh Dung, nặng nề gật đầu hồi lâu.
Cứ như thế, nửa năm trôi qua mà không có tin tức gì.
Lá thu rơi, đêm thu mát mẻ, gió thu ảm đạm.
Trong lòng Minh Dung ngày càng lo lắng, Đoan Mộc Vũ đi vắng, nhưng Khuông Ninh lại thường xuyên tới gặp nàng, mỗi lần đều mang theo một ít đồ quái dị, Minh Dung bảo hắn đứng đến nữa, nàng phải giữ gìn nữ đức.
Khuông Ninh nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ, cùng lời nói chính trực của nàng thấy buồn cười nên lại đưa tay nhéo mặt nàng.
Minh Dung né tránh không được, tức giận uy hiếp: “Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ nói với biểu tỷ!”
Nhắc tới Minh Tuyết, Khuông Ninh hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại nàng ta chỉ một lòng lo lắng cho tiểu nhân tình của mình, làm gì có thời gian nói chuyện với nàng.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Minh Dung liền tái nhợt, Khuông Ninh gãi gãi đầu nói: “Được rồi được rồi, cục bột nhỏ, ta tới đây dỗ nàng, dù có chuyện gì xảy ra vẫn còn bản Thái tử bên cạnh nàng.”
Người trong phủ Thái tử đều biết Thái tử không thích Thái tử phi tương lai, nhưng Hoàng hậu lại rất hài lòng với cô con dâu này.
Minh Dung hỏi Khuông Ninh, Khuông Ninh suy nghĩ một chút: “Chỉ có thể dùng một câu để miêu tả, chính là “Nhất Khâu Chi Mạ” (Cá mè một lứa).”
Minh Dung cảm thấy vì câu nói vô nghĩa của mình mà dở khóc dở cười, nhưng lại không nhìn thấy Khuông Ninh đang nghịch ngọc bội, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Khi băng tuyết tan chảy, Đoan Mộc Vũ cuối cùng cũng quay trở lại.
Thiếu niên mặc quân phục, giống như cây trúc xanh đứng trong gió, dáng người anh tuấn, cao hơn cũng gầy hơn rồi, hắn đi từng bước ngược ánh sáng, ấn k//iếm vào thắt lưng, ngã xuống giường như thể đã quá mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi.
Nghe nói chiến tranh vô cùng tàn khốc, trong số ba mươi sáu người xuất thân từ Hổ Kỵ doanh, chỉ có năm người trở về.
Từ xưa đã có câu: “Một tướng công thành, vạn cốt khô”.
Buổi tối, Minh Dung nằm trên giường, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bên kia bình phong, nàng chợt nghe thấy tiếng thều thào từ phía bên kia, như thể có người đang gặp ác mộng. Nàng lặng lẽ rời khỏi giường, xõa tóc, chân trần đi vòng ra sau tấm bình phong.
Đoan Mộc Vũ cuộn mình trong chăn, không khỏi run rẩy, cau mày lẩm bẩm, tựa như đang rất đau đớn. Minh Dung mím môi, nhẹ nhàng chạm vào giường Đoan Mộc Vũ, ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng an ủi như mẹ nàng đã làm khi nàng ốm.
Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, trong phòng không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Không biết qua bao lâu, Đoan Mộc Vũ dần dần bình tĩnh lại, khàn giọng nói: “Ở quê của mẹ ta có một câu nói, khi có một binh sĩ tử trận sa trường, trên bầu trời sẽ có thêm một ngôi sao… Nàng nghĩ ta có thể nhìn thấy bọn họ không?”
Minh Dung sửng sốt, nàng biết “bọn họ” đang ám chỉ ai… đó là những huynh đệ đã kề vai sát cánh với Đoan Mộc Vũ trên chiến trường, bừng bừng chiến đầu nhưng không bao giờ có thể quay trở lại nữa.
Nàng gật đầu: “Có thể.” Dừng một chút, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, thận trọng nói: “Vậy sau này nếu thiếp chet, phu quân có nhìn lên trời tìm thiếp không?”
Lời vừa nói ra, nàng rõ ràng cảm thấy nam nhân trong ngực mình cứng đờ, lúc này nói ra lời này thật sự rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi, nàng cũng cảm thấy hắn sẽ không vui, nhưng dù sao đi nữa, ngày nàng ra đi cũng là ngày hắn có tự do.
Nhưng Đoan Mộc Vũ hiển nhiên không muốn cho nàng chút hy vọng xa vời này.
“Ta sẽ không đi tìm.” Thiếu niên trầm giọng nói: “Ngôi sao của nàng nhất định rất ảm đạm, tối tăm đến mức nhìn không rõ.”
Im lặng hồi lâu, Minh Dung chậm rãi nói: “Vậy thì chàng đừng tìm.”
Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ rất mệt mỏi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ…
Im lặng hồi lâu, thiếu niên chậm rãi xoay người, đưa tay ra, dùng ngón tay chai sạn nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Minh Dung, hít một hơi thật sâu.
“Vậy nên, nàng tốt nhất đừng chet.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.