Cô ta lập tức khóc lóc tủi thân: “Ứng Trạch, cô ấy đánh em, anh giúp em đánh lại đi…”
Đoạn Ứng Trạch mất kiên nhẫn gầm nhẹ một câu:
“Đủ rồi.”
Sắc mặt Hà Mộng tái nhợt, co rúm trong lòng anh ta, khóc lóc run rẩy.
Nhưng Đoạn Ứng Trạch từ đầu đến cuối chỉ nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta nặng nề, không thể đoán được cảm xúc.
Tôi thờ ơ lạnh nhạt, lát sau cười lạnh một tiếng:
“Chả trách hai người hợp nhau.”
“Hai con chó điên.”
Một người chặn tài nguyên, một người thấy người là phát điên.
Quả thật là một cặp trời sinh.
Tôi quay lưng định rời đi, bỗng nghe thấy tiếng Đoạn Ứng Trạch truyền đến từ phía sau: “Tống Thời Vi, em đừng đi…”
Nhưng tôi không thèm để ý.
Đoạn Ứng Trạch đuổi theo ra ngoài, nắm lấy cổ tay tôi, động tác thô bạo muốn ôm tôi vào lòng, tuy nhiên ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi lại truyền đến một cơn đau nhói.
Khuôn mặt anh ta hơi méo mó, trừng mắt với người cản đường: “Anh là ai…”
Có điều câu nói của anh ta dừng lại khi nhìn rõ khuôn mặt người đến.
Chu Gia Từ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nhẹ nhàng cong khoé môi, nhưng đáy mắt chỉ toàn lạnh lẽo.
“Chào anh, thế thân của tôi.”
14.
Trong mắt Đoạn Ứng Trạch lấp đầy vẻ ngạc nhiên.
Không dám tin mà đánh giá Chu Gia Từ.
Cuối cùng nhìn về phía tôi, cười nhạt một tiếng:
“Tống Thời Vi, đây là thế thân mà em tìm sau khi rời bỏ anh sao?”
“Em còn dám nói, em không yêu anh!”
Tôi không nói nên lời.
“Thế thân?”
Chu Gia Từ nhíu mày cười khẽ, giọng điệu khinh thường, từng câu từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng: “Anh vẫn luôn là thế thân của tôi, Đoạn Đại thiếu gia à.”
Giọng điệu này quá khiêu khích.
Đoạn Ứng Trạch hoàn toàn bị chọc tức, mắt đỏ ngầu, biểu cảm dữ tợn, tung một cú đấm về phía Chu Gia Từ:
“Com mẹ nó, mày muốn chết hả!”
Lại bị Chu Gia Từ dễ dàng né tránh, tung cước đá ngược vào đầu gối của anh ta, Đoạn Ứng Trạch bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Vừa thảm hại lại đáng thương.
Chu Gia Từ nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Chỉ dựa vào anh, không phải đối thủ của tôi.”
Đoạn Ứng Trạch còn muốn phản kích, nhưng anh ta vốn là một đại thiếu gia được nuông chiều, cơn đau vừa rồi khiến anh ta không thể đứng dậy.
Vật lộn một hồi, chưa kịp chạm vào Chu Gia Từ, anh ta đã nhận thêm một cú đấm vào mặt.
“Suốt bảy năm qua, Vi Vi đã chăm sóc anh tận tình, nhưng anh lại gây tổn thương cho cô ấy.”
“Anh đã phụ lòng cô ấy, giờ còn nhắm vào cô ấy, Đoạn Ứng Trạch, anh thật không đáng mặt đàn ông.”
Hà Mộng đứng bên cạnh bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Đoạn Ứng Trạch từ từ buông lỏng hai tay đang giãy dụa, chỉ ngây ngốc nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn về phía Chu Gia Từ.
Một lúc sau, Chu Gia Từ buông Đoạn Ứng Trạch ra, hít một hơi sâu, đi về phía tôi, giọng nói khàn khàn: “Vi Vi, chúng ta về nhà thôi.”
Khoảnh khắc đó, ánh nắng vừa đủ, nụ cười của anh xua tan mọi u ám trong lòng tôi.
Tôi nắm tay anh, nhoẻn miệng cười:
“Được.”
Chúng ta về nhà.
Rảo bước rời đi, đi về hướng tương lai của tôi và Chu Gia Từ.
Còn về tiếng gào thét và níu kéo của Đoạn Ứng Trạch ở sau lưng.
Ai mà quan tâm chứ.
Dù sao tôi, chưa bao giờ quay đầu lại.
Giống như Đoạn Ứng Trạch trong hôn lễ hôm đó.
Giờ phút này, tôi đã hoàn trả cho anh ta sự nhục nhã trước đây.
Trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái muôn phần.
15.
Kể từ lần đó, tôi hiếm khi gặp lại Đoạn Ứng Trạch.
Dù cho ngẫu nhiên gặp được, tôi cũng giả vờ như không thấy.
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện giữa tôi, anh ta và Hà Mộng đã kết thúc.
Nhưng không ngờ anh ta đang góp nhạt để tặng tôi món quà cuối cùng…
Trong buổi lễ trao giải cuối năm, tôi ngồi yên lặng trong hàng ghế khách mời, người đại diện của tôi đã báo trước rằng người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay có khả năng cao sẽ là tôi.
Không thể không nói, tôi có chút mong đợi.
Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu, lặp đi lặp lại trong lòng, sợ rằng sẽ mắc lỗi trên sân khấu.
Nhưng cuối cùng, xảy ra điều ngoài ý muốn…
“Năm nay, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là…”
“Cô Hà Mộng, xin chúc mừng!”
Một tiếng công bố.
Mọi người vỗ tay chúc mừng, không ai để ý đến biểu cảm của tôi cứng đờ trong phút chốc.
Trên bục trao giải, Hà Mộng mỉm cười cúi đầu, nhưng ánh mắt lại rơi trên người tôi, khoé mắt đầy vẻ đắc ý.
Như thể đang nói:
Cô ta đã thắng tôi.
Tôi im lặng nhìn, không nói một lời.
Người dẫn chương trình buổi lễ cười hỏi: “Tôi để ý thấy cô Hà đã đeo nhẫn kim cương trên tay, có phải sắp có tin vui với Đoạn thiếu gia không? Đến lúc đó đừng quên mời chúng tôi uống rượu mừng nhé.”
Hà Mộng nhìn Đoạn Ứng Trạch, nở nụ cười ngọt ngào:
“Chắc chắn không quên mọi người đâu.”
Đoạn Ứng Trạch cũng nhìn lại với ánh mắt trìu mến.
Khiến đám đông hâm mộ hò reo ầm ĩ, liên tục đẩy thuyền.
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Nhiều người vẫn nghi ngờ rằng cô đã chen chân vào mối quan hệ giữa Đoạn Ứng Trạch và Tống Thời Vi, xin hỏi trong thời gian họ yêu nhau, cô có thực sự chen chân vào không?”
Câu hỏi này có phần sắc bén.
Cũng là nghi vấn trong lòng nhiều người.
Sắc mặt Hà Mộng trắng nhợt, bày ra vẻ tủi thân, đỏ cả vành mắt: “Tôi chưa bao giờ chen chân vào, tôi luôn chúc phúc cho Ứng Trạch và cô Tống, nhưng tôi thật sự không thể nhìn thấy Ứng Trạch bị lừa dối…”
Nói đến đây, cô ta giống như kịp phản ứng, căng thẳng lườm tôi một cái, nói tiếp: “Bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa.”
Thế nhưng vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người có mặt đều sôi sục.
Lừa dối cái gì?
Bị ai lừa dối?
Một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu mọi người.
Ánh mắt sâu xa nhìn về phía tôi.
Trên mạng cũng náo nhiệt không kém.
Tôi hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngồi dưới sân khấu, không hề hoảng loạn.
Ngược lại đã xua tan không ít suy đoán ác ý trong lòng mọi người.
Oan gia ngõ hẹp.
Trên đường rời đi, tôi tình cờ đụng mặt Hà Mộng.
Khi chúng tôi lướt qua nhau, cô ta thì thầm bên tai tôi:
“Tống Thời Vi, cô tiêu đời rồi.”
Đầy ác ý.
16.
Đến nửa đêm, mạng xã hội đột nhiên xuất hiện vài bức ảnh chụp lén…
Trong ảnh, tôi khoác cánh tay của người đàn ông, ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ, người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt mũi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười cưng chiều.
Từ mọi góc độ.
Chụp rất rõ nét.
Và thời gian chính là lúc hôn lễ vừa kết thúc.
“Tống Thời Vi ngoại tình!”
Từ khóa này ngay lập tức lên tiêu đề tìm kiếm nóng.
Danh tiếng của tôi và Hà Mộng trong nháy mắt đảo ngược.
Trên mạng tràn ngập những lời chửi bới và xúc phạm tôi.
Như thể chỉ với bức ảnh này, việc tôi ngoại tình đã được xác thực.
Đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục.
Vậy là tôi trở thành kẻ hại người.
Còn Hà Mộng và Đoạn Ứng Trạch, thì là nạn nhân.
Thật nực cười.
Tôi lướt qua những bình luận trên mạng, đầy rẫy chế giễu.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của Chu Gia Từ, anh hỏi tôi: “Vi Vi, em có cần anh giúp không?”
Chu Gia Từ đến Bắc Kinh vào cùng ngày diễn ra hôn lễ.
Chỉ cần chứng minh điều này, việc tôi ngoại tình sẽ tự động tan biến.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Không cần, đây là chuyện giữa em và Đoạn Ứng Trạch, em có thể tự giải quyết.”
Chu Gia Từ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, mang theo vài phần dịu dàng:
“Ừm, anh tin em.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Cô ta lập tức khóc lóc tủi thân: “Ứng Trạch, cô ấy đánh em, anh giúp em đánh lại đi…”
Đoạn Ứng Trạch mất kiên nhẫn gầm nhẹ một câu:
“Đủ rồi.”
Sắc mặt Hà Mộng tái nhợt, co rúm trong lòng anh ta, khóc lóc run rẩy.
Nhưng Đoạn Ứng Trạch từ đầu đến cuối chỉ nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta nặng nề, không thể đoán được cảm xúc.
Tôi thờ ơ lạnh nhạt, lát sau cười lạnh một tiếng:
“Chả trách hai người hợp nhau.”
“Hai con chó điên.”
Một người chặn tài nguyên, một người thấy người là phát điên.
Quả thật là một cặp trời sinh.
Tôi quay lưng định rời đi, bỗng nghe thấy tiếng Đoạn Ứng Trạch truyền đến từ phía sau: “Tống Thời Vi, em đừng đi…”
Nhưng tôi không thèm để ý.
Đoạn Ứng Trạch đuổi theo ra ngoài, nắm lấy cổ tay tôi, động tác thô bạo muốn ôm tôi vào lòng, tuy nhiên ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi lại truyền đến một cơn đau nhói.
Khuôn mặt anh ta hơi méo mó, trừng mắt với người cản đường: “Anh là ai…”
Có điều câu nói của anh ta dừng lại khi nhìn rõ khuôn mặt người đến.
Chu Gia Từ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nhẹ nhàng cong khoé môi, nhưng đáy mắt chỉ toàn lạnh lẽo.
“Chào anh, thế thân của tôi.”
14.
Trong mắt Đoạn Ứng Trạch lấp đầy vẻ ngạc nhiên.
Không dám tin mà đánh giá Chu Gia Từ.
Cuối cùng nhìn về phía tôi, cười nhạt một tiếng:
“Tống Thời Vi, đây là thế thân mà em tìm sau khi rời bỏ anh sao?”
“Em còn dám nói, em không yêu anh!”
Tôi không nói nên lời.
“Thế thân?”
Chu Gia Từ nhíu mày cười khẽ, giọng điệu khinh thường, từng câu từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng: “Anh vẫn luôn là thế thân của tôi, Đoạn Đại thiếu gia à.”
Giọng điệu này quá khiêu khích.
Đoạn Ứng Trạch hoàn toàn bị chọc tức, mắt đỏ ngầu, biểu cảm dữ tợn, tung một cú đấm về phía Chu Gia Từ:
“Com mẹ nó, mày muốn chết hả!”
Lại bị Chu Gia Từ dễ dàng né tránh, tung cước đá ngược vào đầu gối của anh ta, Đoạn Ứng Trạch bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Vừa thảm hại lại đáng thương.
Chu Gia Từ nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Chỉ dựa vào anh, không phải đối thủ của tôi.”
Đoạn Ứng Trạch còn muốn phản kích, nhưng anh ta vốn là một đại thiếu gia được nuông chiều, cơn đau vừa rồi khiến anh ta không thể đứng dậy.
Vật lộn một hồi, chưa kịp chạm vào Chu Gia Từ, anh ta đã nhận thêm một cú đấm vào mặt.
“Suốt bảy năm qua, Vi Vi đã chăm sóc anh tận tình, nhưng anh lại gây tổn thương cho cô ấy.”
“Anh đã phụ lòng cô ấy, giờ còn nhắm vào cô ấy, Đoạn Ứng Trạch, anh thật không đáng mặt đàn ông.”
Hà Mộng đứng bên cạnh bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Đoạn Ứng Trạch từ từ buông lỏng hai tay đang giãy dụa, chỉ ngây ngốc nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn về phía Chu Gia Từ.
Một lúc sau, Chu Gia Từ buông Đoạn Ứng Trạch ra, hít một hơi sâu, đi về phía tôi, giọng nói khàn khàn: “Vi Vi, chúng ta về nhà thôi.”
Khoảnh khắc đó, ánh nắng vừa đủ, nụ cười của anh xua tan mọi u ám trong lòng tôi.
Tôi nắm tay anh, nhoẻn miệng cười:
“Được.”
Chúng ta về nhà.
Rảo bước rời đi, đi về hướng tương lai của tôi và Chu Gia Từ.
Còn về tiếng gào thét và níu kéo của Đoạn Ứng Trạch ở sau lưng.
Ai mà quan tâm chứ.
Dù sao tôi, chưa bao giờ quay đầu lại.
Giống như Đoạn Ứng Trạch trong hôn lễ hôm đó.
Giờ phút này, tôi đã hoàn trả cho anh ta sự nhục nhã trước đây.
Trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái muôn phần.
15.
Kể từ lần đó, tôi hiếm khi gặp lại Đoạn Ứng Trạch.
Dù cho ngẫu nhiên gặp được, tôi cũng giả vờ như không thấy.
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện giữa tôi, anh ta và Hà Mộng đã kết thúc.
Nhưng không ngờ anh ta đang góp nhạt để tặng tôi món quà cuối cùng…
Trong buổi lễ trao giải cuối năm, tôi ngồi yên lặng trong hàng ghế khách mời, người đại diện của tôi đã báo trước rằng người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay có khả năng cao sẽ là tôi.
Không thể không nói, tôi có chút mong đợi.
Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu, lặp đi lặp lại trong lòng, sợ rằng sẽ mắc lỗi trên sân khấu.
Nhưng cuối cùng, xảy ra điều ngoài ý muốn…
“Năm nay, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là…”
“Cô Hà Mộng, xin chúc mừng!”
Một tiếng công bố.
Mọi người vỗ tay chúc mừng, không ai để ý đến biểu cảm của tôi cứng đờ trong phút chốc.
Trên bục trao giải, Hà Mộng mỉm cười cúi đầu, nhưng ánh mắt lại rơi trên người tôi, khoé mắt đầy vẻ đắc ý.
Như thể đang nói:
Cô ta đã thắng tôi.
Tôi im lặng nhìn, không nói một lời.
Người dẫn chương trình buổi lễ cười hỏi: “Tôi để ý thấy cô Hà đã đeo nhẫn kim cương trên tay, có phải sắp có tin vui với Đoạn thiếu gia không? Đến lúc đó đừng quên mời chúng tôi uống rượu mừng nhé.”
Hà Mộng nhìn Đoạn Ứng Trạch, nở nụ cười ngọt ngào:
“Chắc chắn không quên mọi người đâu.”
Đoạn Ứng Trạch cũng nhìn lại với ánh mắt trìu mến.
Khiến đám đông hâm mộ hò reo ầm ĩ, liên tục đẩy thuyền.
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Nhiều người vẫn nghi ngờ rằng cô đã chen chân vào mối quan hệ giữa Đoạn Ứng Trạch và Tống Thời Vi, xin hỏi trong thời gian họ yêu nhau, cô có thực sự chen chân vào không?”
Câu hỏi này có phần sắc bén.
Cũng là nghi vấn trong lòng nhiều người.
Sắc mặt Hà Mộng trắng nhợt, bày ra vẻ tủi thân, đỏ cả vành mắt: “Tôi chưa bao giờ chen chân vào, tôi luôn chúc phúc cho Ứng Trạch và cô Tống, nhưng tôi thật sự không thể nhìn thấy Ứng Trạch bị lừa dối…”
Nói đến đây, cô ta giống như kịp phản ứng, căng thẳng lườm tôi một cái, nói tiếp: “Bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa.”
Thế nhưng vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người có mặt đều sôi sục.
Lừa dối cái gì?
Bị ai lừa dối?
Một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu mọi người.
Ánh mắt sâu xa nhìn về phía tôi.
Trên mạng cũng náo nhiệt không kém.
Tôi hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngồi dưới sân khấu, không hề hoảng loạn.
Ngược lại đã xua tan không ít suy đoán ác ý trong lòng mọi người.
Oan gia ngõ hẹp.
Trên đường rời đi, tôi tình cờ đụng mặt Hà Mộng.
Khi chúng tôi lướt qua nhau, cô ta thì thầm bên tai tôi:
“Tống Thời Vi, cô tiêu đời rồi.”
Đầy ác ý.
16.
Đến nửa đêm, mạng xã hội đột nhiên xuất hiện vài bức ảnh chụp lén…
Trong ảnh, tôi khoác cánh tay của người đàn ông, ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ, người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt mũi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười cưng chiều.
Từ mọi góc độ.
Chụp rất rõ nét.
Và thời gian chính là lúc hôn lễ vừa kết thúc.
“Tống Thời Vi ngoại tình!”
Từ khóa này ngay lập tức lên tiêu đề tìm kiếm nóng.
Danh tiếng của tôi và Hà Mộng trong nháy mắt đảo ngược.
Trên mạng tràn ngập những lời chửi bới và xúc phạm tôi.
Như thể chỉ với bức ảnh này, việc tôi ngoại tình đã được xác thực.
Đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục.
Vậy là tôi trở thành kẻ hại người.
Còn Hà Mộng và Đoạn Ứng Trạch, thì là nạn nhân.
Thật nực cười.
Tôi lướt qua những bình luận trên mạng, đầy rẫy chế giễu.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của Chu Gia Từ, anh hỏi tôi: “Vi Vi, em có cần anh giúp không?”
Chu Gia Từ đến Bắc Kinh vào cùng ngày diễn ra hôn lễ.
Chỉ cần chứng minh điều này, việc tôi ngoại tình sẽ tự động tan biến.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Không cần, đây là chuyện giữa em và Đoạn Ứng Trạch, em có thể tự giải quyết.”
Chu Gia Từ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, mang theo vài phần dịu dàng:
“Ừm, anh tin em.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.