Tôi không mấy ngạc nhiên khi anh ấy biết chuyện này.
Đến hôm nay, hồi tưởng về những chuyện trong quá khứ, lòng tôi vẫn đau đớn như cũ, nở nụ cười xinh đẹp nhưng đầy chua chát: “Anh hai, em không dám quên anh ấy. Sau khi ba mẹ anh ấy hy sinh, anh ấy trở thành trẻ mồ côi. Nếu ngay cả em cũng quên anh ấy, thì anh ấy sẽ hoàn toàn biến mất…”
Không dám quên.
Không muốn quên.
Mười năm trôi qua, giữa đêm tỉnh mộng, hình dáng và nụ cười của anh càng trở nên rõ nét hơn.
Tôi vốn cho rằng mình sẽ ôm nỗi nhớ anh sống hết đời.
Nhưng may mắn thay, anh đã trở về.
Và tôi, đã đợi được anh.
Nghĩ đến đây, tôi lau nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng không còn cay đắng và miễn cưỡng như trước.
Mà đầy ắp những ước mơ đối với tương lai.
Tống Thời Trạch gần như quên mất đã bao lâu rồi không thấy em gái mình ở trạng thái bình thản và tự tại như vậy.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Khi rời đi, anh ấy đưa tôi lên xe, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc và kiên định đến thế:
“Vi Vi, về sau hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
“Mọi thứ, có anh hai ở đây.”
Bên phía ba, bên phía nhà họ Đoạn, anh ấy sẽ giải quyết.
Trên đường về nhà, trong đầu tôi luôn hiển hiện lời nói của anh trai, luôn có cảm giác không chân thực.
Đến tận khi mở cửa, Chu Gia Từ mỉm cười ra đón: “Về rồi à, anh nấu cơm xong rồi, có món gà xé sợi mà em thích nhất, thịt kho tàu…”
Mùi thơm của thức ăn vờn quanh.
Chu Gia Từ mặc tạp dề thỏ hồng, miệng lảm nhảm nói những câu đó, vừa buồn cười vừa dễ thương.
Tôi như bừng tỉnh, ôm chặt anh từ phía sau.
Động tác của Chu Gia Từ dừng lại, đảo mắt nhìn tôi: “Vi Vi chịu uất ức à?”
Tôi lắc đầu.
“Em hơi nhớ anh.”
Anh bật cười, một nụ hôn mát lạnh đáp xuống khóe mắt tôi.
Giọng nói đơn thuần:
“Anh luôn ở đây.”
“Đừng sợ.”
11.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Chu Gia Từ đã không còn ở đó.
Trên tủ lạnh gắn hai tờ ghi chú: “Vi Vi, hôm nay anh đi báo cáo ở đồn cảnh sát, có thể mất một tuần mới về.”
“Hãy nhớ anh nhé.”
Tôi ngẫm nghĩ, gửi một tin nhắn Wechat cho Chu Gia Từ:
“Nhớ anh.”
Anh không trả lời.
Có lẽ đã bắt đầu làm việc.
Tôi lười biếng nằm ở nhà, ăn trái cây mà Chu Gia Từ đã chuẩn bị trước khi đi, bàn bạc với quản lý về các tin tức gần đây và lịch trình sắp tới.
Đến chiều, không ngờ Đoạn Ứng Trạch tìm tới cửa.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, mở miệng chất vấn: “Tống Thời Vi, em có ý gì đây?”
Giơ điện thoại lên, trên đó là hai bức ảnh bưu kiện mà anh ta chụp.
Cũng là những thứ tôi gửi đến nhà Hà Mộng, tất cả đồ đạc của Đoạn Ứng Trạch trong nhà.
“Chia tay rồi, vật về với chủ.”
Đoạn Ứng Trạch sững sờ, lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay lúc nào? Anh không đồng ý!”
Tôi nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không khỏi hỏi lại:
“Anh có vấn đề à?”
“Anh đào hôn trước mặt mọi người, tôi không thể chia tay sao?”
Biểu cảm anh ta hơi cứng đờ, tiến một bước về phía tôi, định nắm tay tôi, giải thích: “Vi Vi, sau khi Mộng Mộng ly hôn bị trầm cảm, không thể kích động, nếu lúc đó anh không đồng ý đi cùng cô ấy, e rằng cô ấy có thể làm ra những chuyện đáng sợ hơn, anh cũng vì muốn tốt cho em thôi, hẳn em cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì…”
Tôi lùi về phía sau một bước, sự ghê tởm hiện rõ trên mặt: “Vì tốt cho tôi, chính là để tôi bẽ mặt khó xử? Bị người ta nhạo báng rằng Tống Thời Vi tôi yêu bảy năm cuối cùng lại trắng tay?”
Tôi cười nhạt một tiếng:
“Đoạn Ứng Trạch, lòng tốt của anh nặng nề thật đó.”
Sắc mặt Đoạn Ứng Trạch trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Vi Vi, em có thể đừng vô lý gây chuyện nữa được không? Anh biết hiện tại em đang tức giận, sau này anh tổ chức cho em một hôn lễ hoành tráng hơn có được không…”
Tôi nhíu mày, cắt ngang lời anh ta: “Đoạn Ứng Trạch, chúng ta không còn sau này nữa.”
Thái độ của tôi nghiêm túc và kiên quyết chưa từng có.
Mặt mày Đoạn Ứng Trạch tối sầm, cắn răng nghiến lợi nhìn tôi: “Tống Thời Vi, em nhất định phải chia tay với anh sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Chăm chú đánh giá mặt mũi của anh ta từ đầu đến chân.
Không khỏi tự hỏi bản thân.
Ban đầu mắt bị mù hay sao mà cảm thấy Đoạn Ứng Trạch và Chu Gia Từ giống nhau.
Chắc chắn tôi điên rồi.
Đoạn Ứng Trạch làm sao có thể so với Chu Gia Từ chứ.
Mãi mãi không thể so được.
Vì vậy, tôi nhẹ gật đầu mà không chút do dự:
“Ừ, chia tay.”
Mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn tôi một lúc, cuối cùng lại cười nhếch mép hai tiếng, gằn từng chữ một: “Tống Thời Vi, em đừng hối hận!”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, chậm rãi chớp mắt.
Ừ.
Không hối hận.
12.
Đợi tôi chính thức trở lại công việc, đã là chuyện của một tháng sau.
Những chuyện trong hôn lễ cũng đã nguội lạnh.
Hiện tại, tin tức nóng nhất là việc Hà Mộng tái xuất.
Hà Mộng vốn là ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí, sau khi kết hôn tạm rời xa làng giải trí, sau khi ly hôn quay lại lần nữa liền lấy được kịch bản và vai diễn nóng nhất.
Cùng với đó là những tài nguyên vốn thuộc về tôi.
Người đại diện của tôi than thở bên tai: “Đây là lần thứ tư trong tháng này rồi.”
“Đoạn thiếu gia đang giận dỗi gì với cô vậy, cướp tài nguyên của cô để đưa cho Hà Mộng, muốn diễn trò gì đây?”
Nhớ lại câu nói của anh ta không lâu trước đây…
“Tống Thời Vi, em đừng hối hận.”
Có lẽ anh ta muốn tôi thấy hậu quả khi rời xa anh ta, muốn tôi hối hận.
Tôi thờ ơ đánh giá: “Anh ta mặt dày vô liêm sỉ.”
Người đại diện nhìn tôi, gợi ý: “Cô nghĩ thế nào? Nhún nhường một chút rồi đi xin lỗi…”
Chưa nói hết câu, đã bị trợ lý bên cạnh tôi phản bác:
“Chị Hồng, đầu óc chị có vấn đề à, Vi Vi làm sai cái gì mà phải đi xin lỗi, xin lỗi vì không kịp thời nhường chỗ cho ánh trăng sáng sao?”
“Dù Vi Vi không làm trong ngành giải trí nữa, về nhà tận hưởng cuộc sống, cũng không thể chịu cái nhục này.”
Suy cho cùng, tôi không chỉ có con đường ngành giải trí này để đi.
Chị Hồng á khẩu không trả lời được.
Chị ấy suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Trong bữa tiệc tối nay, đạo diễn Minh cũng có mặt, cô đi chào hỏi một chút, lân la làm quen để chuẩn bị giành được bộ phim lớn cuối năm, đây chính là cơ hội cuối cùng trong năm nay của cô, nếu thành công thì sẽ lật ngược tình thế, nếu không thì thu dọn đồ đạc về nhà thừa kế gia sản đi.”
Phim của đạo diễn Minh luôn là khách quen của các liên hoan phim lớn.
Tôi đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhưng vì mối quan hệ với Đoạn Ứng Trạch, thực lực của tôi luôn bị nghi ngờ.
Nếu có thể tham gia phim của đạo diễn Minh, đó sẽ là cơ hội để tôi chứng minh thực lực và thay đổi tình cảnh hiện tại.
Tôi nhẹ gật đầu:
“Em biết rồi.”
Tại lễ trao giải, trong lúc tôi đang chờ để vào sân khấu, đột nhiên bên phía thảm đỏ truyền đến một trận ồn ào: “Đoạn thiếu gia và Hà Mộng đến!”
Các phóng viên ồ ạt lao tới, giơ mic lên nhiệt liệt đặt câu hỏi: “Cô Hà, nghe nói trước kia Đoạn thiếu gia đã làm đủ mọi điều lãng mạn để theo đuổi cô, nhưng sau đó vì một số hiểu lầm mà hai người chia tay nhiều năm, mới khiến cho người nào đó lợi dụng cơ hội chen vào, chuyện này là thật sao?”
Thân là người nào đó, tôi vô tội trừng mắt nhìn.
Hà Mộng khoác tay Đoạn Ứng Trạch, mỉm cười: “Những chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, giờ tôi chỉ muốn sống tốt cuộc sống hiện tại.”
Câu trả lời không rõ ràng.
Phóng viên lại chuyển hướng sang Đoạn Ứng Trạch: “Đoạn thiếu gia, giờ hai người cũng coi như gương vỡ lại lành, khi nào có thể tham gia hôn lễ của hai người đây?”
Đoạn Ứng Trạch hơi nheo mắt, nhưng mãi không nói gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Hà Mộng vội vàng hòa giải:
“Xem duyên phận thôi, tôi và Ứng Trạch đều không vội.”
Cùng lúc đó, tôi ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của Đoạn Ứng Trạch, chỉ trong chớp mắt, rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Không để ý đến vẻ thất thần của Đoạn Ứng Trạch và bàn tay đang siết chặt của anh ta.
Tôi theo chân người đại diện và đạo diễn Minh trò chuyện vui vẻ, nhưng phía sau chợt vang lên giọng nói của Đoạn Ứng Trạch: “Chú Minh, đây chính là cô Hà Mộng mà cháu đã giới thiệu với chú.”
Hà Mộng liếc tôi với vẻ đắc ý.
Đạo diễn Minh nhìn tôi, rồi nhìn sang Đoạn Ứng Trạch, cuối cùng thở dài tiếc nuối.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng…
Tôi đã mất cơ hội này.
13.
Vậy thì, tôi cũng không nán lại lâu thêm.
Tôi mỉm cười chào tạm biệt đạo diễn Minh và rời khỏi sảnh tiệc.
Nhưng Hà Mộng lại đuổi theo, chắn trước mặt tôi, khoé môi nở nụ cười kiêu ngạo:
“Cô Tống, bây giờ hẳn rất khó chịu nhỉ?”
“Trước đây, cô dựa vào khuôn mặt giống tôi, bám lấy Đoạn Ứng Trạch, những năm qua thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, giờ không còn anh ấy, cô là cái thá gì?”
“Tài nguyên của cô, vị trí nữ chính mà cô mơ ước, còn có Đoạn Ứng Trạch, tất cả sẽ là của tôi.”
Tôi chau mày.
Thực lòng mà nói, tôi không biết mình đã đắc tội gì với Hà Mộng.
Đến mức cô ta ba lần bảy lượt gây khó dễ cho tôi.
Châm chọc mỉa mai tôi, càng là chuyện thường gặp mỗi lần đụng mặt.
Tôi nói với giọng điệu hững hờ:
“Ồ, vậy chúc cô may mắn.”
Người tôi quan tâm nhất đã trở về.
Những thứ khác, tôi không còn để tâm nữa.
Còn về vị trí nữ chính, càng không phải là điều tôi mơ ước, chỉ là cuộc sống trước đây quá trống rỗng, muốn tìm việc gì đó để lấp đầy thôi.
“Dù sao, tôi cũng không quan tâm.”
Tôi lách qua người cô ta, định rời đi.
Nhưng Hà Mộng không buông tha, nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng căm hận: “Tống Thời Vi, cô dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy, dựa vào gì mà khinh thường tôi, không có Đoạn Ứng Trạch, cô chỉ là một con sâu bọ đáng thương…Bốp!”
Tôi quay đầu, giáng một cái tát lên mặt cô ta.
Hà Mộng bị đánh đến choáng váng.
Ngay sau đó, cô ta kịp thời phản ứng, lao về phía tôi hệt kẻ điên.
Nhưng lại bị người đứng phía sau ngăn cản, ôm vào trong ngực.
Cô ta ngoái đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt không vui của Đoạn Ứng Trạch.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Tôi không mấy ngạc nhiên khi anh ấy biết chuyện này.
Đến hôm nay, hồi tưởng về những chuyện trong quá khứ, lòng tôi vẫn đau đớn như cũ, nở nụ cười xinh đẹp nhưng đầy chua chát: “Anh hai, em không dám quên anh ấy. Sau khi ba mẹ anh ấy hy sinh, anh ấy trở thành trẻ mồ côi. Nếu ngay cả em cũng quên anh ấy, thì anh ấy sẽ hoàn toàn biến mất…”
Không dám quên.
Không muốn quên.
Mười năm trôi qua, giữa đêm tỉnh mộng, hình dáng và nụ cười của anh càng trở nên rõ nét hơn.
Tôi vốn cho rằng mình sẽ ôm nỗi nhớ anh sống hết đời.
Nhưng may mắn thay, anh đã trở về.
Và tôi, đã đợi được anh.
Nghĩ đến đây, tôi lau nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng không còn cay đắng và miễn cưỡng như trước.
Mà đầy ắp những ước mơ đối với tương lai.
Tống Thời Trạch gần như quên mất đã bao lâu rồi không thấy em gái mình ở trạng thái bình thản và tự tại như vậy.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Khi rời đi, anh ấy đưa tôi lên xe, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc và kiên định đến thế:
“Vi Vi, về sau hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
“Mọi thứ, có anh hai ở đây.”
Bên phía ba, bên phía nhà họ Đoạn, anh ấy sẽ giải quyết.
Trên đường về nhà, trong đầu tôi luôn hiển hiện lời nói của anh trai, luôn có cảm giác không chân thực.
Đến tận khi mở cửa, Chu Gia Từ mỉm cười ra đón: “Về rồi à, anh nấu cơm xong rồi, có món gà xé sợi mà em thích nhất, thịt kho tàu…”
Mùi thơm của thức ăn vờn quanh.
Chu Gia Từ mặc tạp dề thỏ hồng, miệng lảm nhảm nói những câu đó, vừa buồn cười vừa dễ thương.
Tôi như bừng tỉnh, ôm chặt anh từ phía sau.
Động tác của Chu Gia Từ dừng lại, đảo mắt nhìn tôi: “Vi Vi chịu uất ức à?”
Tôi lắc đầu.
“Em hơi nhớ anh.”
Anh bật cười, một nụ hôn mát lạnh đáp xuống khóe mắt tôi.
Giọng nói đơn thuần:
“Anh luôn ở đây.”
“Đừng sợ.”
11.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Chu Gia Từ đã không còn ở đó.
Trên tủ lạnh gắn hai tờ ghi chú: “Vi Vi, hôm nay anh đi báo cáo ở đồn cảnh sát, có thể mất một tuần mới về.”
“Hãy nhớ anh nhé.”
Tôi ngẫm nghĩ, gửi một tin nhắn Wechat cho Chu Gia Từ:
“Nhớ anh.”
Anh không trả lời.
Có lẽ đã bắt đầu làm việc.
Tôi lười biếng nằm ở nhà, ăn trái cây mà Chu Gia Từ đã chuẩn bị trước khi đi, bàn bạc với quản lý về các tin tức gần đây và lịch trình sắp tới.
Đến chiều, không ngờ Đoạn Ứng Trạch tìm tới cửa.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, mở miệng chất vấn: “Tống Thời Vi, em có ý gì đây?”
Giơ điện thoại lên, trên đó là hai bức ảnh bưu kiện mà anh ta chụp.
Cũng là những thứ tôi gửi đến nhà Hà Mộng, tất cả đồ đạc của Đoạn Ứng Trạch trong nhà.
“Chia tay rồi, vật về với chủ.”
Đoạn Ứng Trạch sững sờ, lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay lúc nào? Anh không đồng ý!”
Tôi nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không khỏi hỏi lại:
“Anh có vấn đề à?”
“Anh đào hôn trước mặt mọi người, tôi không thể chia tay sao?”
Biểu cảm anh ta hơi cứng đờ, tiến một bước về phía tôi, định nắm tay tôi, giải thích: “Vi Vi, sau khi Mộng Mộng ly hôn bị trầm cảm, không thể kích động, nếu lúc đó anh không đồng ý đi cùng cô ấy, e rằng cô ấy có thể làm ra những chuyện đáng sợ hơn, anh cũng vì muốn tốt cho em thôi, hẳn em cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì…”
Tôi lùi về phía sau một bước, sự ghê tởm hiện rõ trên mặt: “Vì tốt cho tôi, chính là để tôi bẽ mặt khó xử? Bị người ta nhạo báng rằng Tống Thời Vi tôi yêu bảy năm cuối cùng lại trắng tay?”
Tôi cười nhạt một tiếng:
“Đoạn Ứng Trạch, lòng tốt của anh nặng nề thật đó.”
Sắc mặt Đoạn Ứng Trạch trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Vi Vi, em có thể đừng vô lý gây chuyện nữa được không? Anh biết hiện tại em đang tức giận, sau này anh tổ chức cho em một hôn lễ hoành tráng hơn có được không…”
Tôi nhíu mày, cắt ngang lời anh ta: “Đoạn Ứng Trạch, chúng ta không còn sau này nữa.”
Thái độ của tôi nghiêm túc và kiên quyết chưa từng có.
Mặt mày Đoạn Ứng Trạch tối sầm, cắn răng nghiến lợi nhìn tôi: “Tống Thời Vi, em nhất định phải chia tay với anh sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Chăm chú đánh giá mặt mũi của anh ta từ đầu đến chân.
Không khỏi tự hỏi bản thân.
Ban đầu mắt bị mù hay sao mà cảm thấy Đoạn Ứng Trạch và Chu Gia Từ giống nhau.
Chắc chắn tôi điên rồi.
Đoạn Ứng Trạch làm sao có thể so với Chu Gia Từ chứ.
Mãi mãi không thể so được.
Vì vậy, tôi nhẹ gật đầu mà không chút do dự:
“Ừ, chia tay.”
Mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn tôi một lúc, cuối cùng lại cười nhếch mép hai tiếng, gằn từng chữ một: “Tống Thời Vi, em đừng hối hận!”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, chậm rãi chớp mắt.
Ừ.
Không hối hận.
12.
Đợi tôi chính thức trở lại công việc, đã là chuyện của một tháng sau.
Những chuyện trong hôn lễ cũng đã nguội lạnh.
Hiện tại, tin tức nóng nhất là việc Hà Mộng tái xuất.
Hà Mộng vốn là ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí, sau khi kết hôn tạm rời xa làng giải trí, sau khi ly hôn quay lại lần nữa liền lấy được kịch bản và vai diễn nóng nhất.
Cùng với đó là những tài nguyên vốn thuộc về tôi.
Người đại diện của tôi than thở bên tai: “Đây là lần thứ tư trong tháng này rồi.”
“Đoạn thiếu gia đang giận dỗi gì với cô vậy, cướp tài nguyên của cô để đưa cho Hà Mộng, muốn diễn trò gì đây?”
Nhớ lại câu nói của anh ta không lâu trước đây…
“Tống Thời Vi, em đừng hối hận.”
Có lẽ anh ta muốn tôi thấy hậu quả khi rời xa anh ta, muốn tôi hối hận.
Tôi thờ ơ đánh giá: “Anh ta mặt dày vô liêm sỉ.”
Người đại diện nhìn tôi, gợi ý: “Cô nghĩ thế nào? Nhún nhường một chút rồi đi xin lỗi…”
Chưa nói hết câu, đã bị trợ lý bên cạnh tôi phản bác:
“Chị Hồng, đầu óc chị có vấn đề à, Vi Vi làm sai cái gì mà phải đi xin lỗi, xin lỗi vì không kịp thời nhường chỗ cho ánh trăng sáng sao?”
“Dù Vi Vi không làm trong ngành giải trí nữa, về nhà tận hưởng cuộc sống, cũng không thể chịu cái nhục này.”
Suy cho cùng, tôi không chỉ có con đường ngành giải trí này để đi.
Chị Hồng á khẩu không trả lời được.
Chị ấy suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Trong bữa tiệc tối nay, đạo diễn Minh cũng có mặt, cô đi chào hỏi một chút, lân la làm quen để chuẩn bị giành được bộ phim lớn cuối năm, đây chính là cơ hội cuối cùng trong năm nay của cô, nếu thành công thì sẽ lật ngược tình thế, nếu không thì thu dọn đồ đạc về nhà thừa kế gia sản đi.”
Phim của đạo diễn Minh luôn là khách quen của các liên hoan phim lớn.
Tôi đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhưng vì mối quan hệ với Đoạn Ứng Trạch, thực lực của tôi luôn bị nghi ngờ.
Nếu có thể tham gia phim của đạo diễn Minh, đó sẽ là cơ hội để tôi chứng minh thực lực và thay đổi tình cảnh hiện tại.
Tôi nhẹ gật đầu:
“Em biết rồi.”
Tại lễ trao giải, trong lúc tôi đang chờ để vào sân khấu, đột nhiên bên phía thảm đỏ truyền đến một trận ồn ào: “Đoạn thiếu gia và Hà Mộng đến!”
Các phóng viên ồ ạt lao tới, giơ mic lên nhiệt liệt đặt câu hỏi: “Cô Hà, nghe nói trước kia Đoạn thiếu gia đã làm đủ mọi điều lãng mạn để theo đuổi cô, nhưng sau đó vì một số hiểu lầm mà hai người chia tay nhiều năm, mới khiến cho người nào đó lợi dụng cơ hội chen vào, chuyện này là thật sao?”
Thân là người nào đó, tôi vô tội trừng mắt nhìn.
Hà Mộng khoác tay Đoạn Ứng Trạch, mỉm cười: “Những chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, giờ tôi chỉ muốn sống tốt cuộc sống hiện tại.”
Câu trả lời không rõ ràng.
Phóng viên lại chuyển hướng sang Đoạn Ứng Trạch: “Đoạn thiếu gia, giờ hai người cũng coi như gương vỡ lại lành, khi nào có thể tham gia hôn lễ của hai người đây?”
Đoạn Ứng Trạch hơi nheo mắt, nhưng mãi không nói gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Hà Mộng vội vàng hòa giải:
“Xem duyên phận thôi, tôi và Ứng Trạch đều không vội.”
Cùng lúc đó, tôi ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của Đoạn Ứng Trạch, chỉ trong chớp mắt, rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Không để ý đến vẻ thất thần của Đoạn Ứng Trạch và bàn tay đang siết chặt của anh ta.
Tôi theo chân người đại diện và đạo diễn Minh trò chuyện vui vẻ, nhưng phía sau chợt vang lên giọng nói của Đoạn Ứng Trạch: “Chú Minh, đây chính là cô Hà Mộng mà cháu đã giới thiệu với chú.”
Hà Mộng liếc tôi với vẻ đắc ý.
Đạo diễn Minh nhìn tôi, rồi nhìn sang Đoạn Ứng Trạch, cuối cùng thở dài tiếc nuối.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng…
Tôi đã mất cơ hội này.
13.
Vậy thì, tôi cũng không nán lại lâu thêm.
Tôi mỉm cười chào tạm biệt đạo diễn Minh và rời khỏi sảnh tiệc.
Nhưng Hà Mộng lại đuổi theo, chắn trước mặt tôi, khoé môi nở nụ cười kiêu ngạo:
“Cô Tống, bây giờ hẳn rất khó chịu nhỉ?”
“Trước đây, cô dựa vào khuôn mặt giống tôi, bám lấy Đoạn Ứng Trạch, những năm qua thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, giờ không còn anh ấy, cô là cái thá gì?”
“Tài nguyên của cô, vị trí nữ chính mà cô mơ ước, còn có Đoạn Ứng Trạch, tất cả sẽ là của tôi.”
Tôi chau mày.
Thực lòng mà nói, tôi không biết mình đã đắc tội gì với Hà Mộng.
Đến mức cô ta ba lần bảy lượt gây khó dễ cho tôi.
Châm chọc mỉa mai tôi, càng là chuyện thường gặp mỗi lần đụng mặt.
Tôi nói với giọng điệu hững hờ:
“Ồ, vậy chúc cô may mắn.”
Người tôi quan tâm nhất đã trở về.
Những thứ khác, tôi không còn để tâm nữa.
Còn về vị trí nữ chính, càng không phải là điều tôi mơ ước, chỉ là cuộc sống trước đây quá trống rỗng, muốn tìm việc gì đó để lấp đầy thôi.
“Dù sao, tôi cũng không quan tâm.”
Tôi lách qua người cô ta, định rời đi.
Nhưng Hà Mộng không buông tha, nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng căm hận: “Tống Thời Vi, cô dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy, dựa vào gì mà khinh thường tôi, không có Đoạn Ứng Trạch, cô chỉ là một con sâu bọ đáng thương…Bốp!”
Tôi quay đầu, giáng một cái tát lên mặt cô ta.
Hà Mộng bị đánh đến choáng váng.
Ngay sau đó, cô ta kịp thời phản ứng, lao về phía tôi hệt kẻ điên.
Nhưng lại bị người đứng phía sau ngăn cản, ôm vào trong ngực.
Cô ta ngoái đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt không vui của Đoạn Ứng Trạch.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.