Nhìn hắn ngã xuống hồ, ta nhìn xuống thì thấy thật kỳ lạ vì hắn hoảng loạn bất thường, vùng vẫy tuyệt vọng, ánh mắt cũng tan rã, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại điều gì đó. Ta do dự một chút rồi nhảy xuống.
Khi ta xuống nước bơi đến bên hắn, cuối cùng cũng nghe thấy hắn nói gì.
Thật kỳ lạ, hắn cứ lặp đi lặp lại: Ai đến cứu ta với.
“Ta không phải ở đây sao!”
Ta nắm lấy Phong Hoài, trong lúc hoảng loạn hắn vô thức nắm lấy tay ta.
Nước hồ lạnh lẽo, ta kéo hắn về phía mình, vừa ôm vừa kéo hắn bơi về phía bờ. Còn Phong Hoài sau khi ngẩn người thì đột nhiên dùng một ánh mắt khó tả nhìn thẳng vào ta.
Nói thế nào nhỉ, nếu ta tự cao một chút, chỉ một ánh mắt đó, ta có thể tin rằng hắn đã yêu ta.
Ta giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. May mà hồ không sâu, mặc dù ta bị nước lạnh kích thích đến mức bị chuột rút ở chân nhưng dù sao cũng đã lên bờ.
Nước hồ làm ta đau họng, dạ dày cũng lạnh, ta nằm ở bờ nôn khan vài cái.
“Ngươi không sao chứ?”
Ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Hoài sắc mặt đờ đẫn nhìn một chỗ.
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy chiếc đèn hình con thỏ chìm nổi trong nước, đã tắt ngúm.
“… Ngươi thích à?”
Thoát khỏi trạng thái hoảng hốt trước đó, Phong Hoài ướt sũng trừng mắt nhìn ta.
Sự thay đổi của hắn không có lý do, ta rất khó hiểu nhưng ta lại không tiện hỏi.
Vì vậy, ta nhìn chiếc đèn hình con thỏ đã chìm xuống: “Nếu ngươi thích, ta sẽ mua cho ngươi một chiếc khác.”
Phong Hoài nghiến răng, dời mắt đi, từng chữ một: “Không thích.”
Ta có chút ngượng ngùng.
Nhanh chóng nhớ lại dáng vẻ của hắn khi rơi xuống nước, ta lại hỏi: “Ngươi sợ nước à?”
Hắn giọng lạnh lùng: “Không sợ?”
Tâm trạng này có phải là không ổn không?
Ta nhận ra sự bất thường, cẩn thận mở lời: “Ngươi tức giận à?”
Giọng hắn càng thêm trầm: “Không tức giận.”
Ta im lặng.
Miệng thì nói không thích nhưng mắt lại dán vào chiếc đèn, miệng thì nói không tức giận nhưng tâm trạng lại không ổn. Ta không biết nên tin hay không nên tin, nên thuận theo lời hắn hay không.
Lúc này, ta đột nhiên phát hiện, làm phu quân của người ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Chúng ta trở về phủ công chúa trong tình trạng vô cùng thảm hại.
“Nhanh lau đi, đừng để bị lạnh.” Ta đưa cho hắn một chiếc khăn vải.
Phong Hoài nhận lấy: “Sao nàng không lau?”
“Ta ư? Hôm nay ta đánh mã cầu cả buổi chiều, nóng lắm, vừa hay như vầy lại mát mẻ!”
Ta cười hai tiếng, không nói với hắn là vì ta chỉ tìm được một chiếc khăn vải.
Người hầu trong phủ công chúa này chỉ có hai ba người, còn đang bận rộn đun nước tắm rửa cho chúng ta. Ta lười đi hỏi, cũng rất hiểu hắn, bởi vì người trong phủ ta cũng rất ít, dù sao với thân phận của chúng ta, người bên cạnh nhiều quá thì nguy hiểm.
Trong lúc chờ người hầu chuẩn bị nước nóng, ta nghe thấy Phong Hoài lẩm bẩm.
“Giả vờ làm anh hùng.” Hắn lau tóc: “Đỡ cô nương thì đỡ chuẩn, đỡ ta thì không kịp.”
Tiếc là ta đang vắt góc áo, không nghe rõ lời hắn: “Ngươi nói gì?”
Phong Hoài khựng lại: “Không có gì.”
Ta lại nhớ ra một chuyện.
Ta nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới hỏi: “Ngươi vốn có thể tránh được đám đông xô đẩy, không bị ngã xuống nước đúng không?”
“Ta tránh không được.”
Ta nhíu mày.
“Ngươi không đánh mã cầu, có phải cũng vì lý do này không?” Ta tiếp tục đoán, hạ giọng lại gần hắn: “Ngươi sợ chúng sẽ phá hỏng vẻ ngoài ‘liễu yếu đào tơ’ của ngươi?”
Hắn dừng bước, nhìn thẳng vào ta.
“Ta sinh ra đã yếu ớt, không thể đánh mã cầu.”
Ta “Ồ” một tiếng, lập tức hiểu ra, tại sao hắn có thể đội lốt mỹ nhân bệnh tật mà giả vờ mười mấy năm, không ai nghi ngờ.
Đóng thật nhập tâm.
Nhìn từ một góc độ nào đó, ta nên học hỏi hắn.
Ta đoán sai rồi sao?
Thân thể Phong Hoài này có vẻ thật sự yếu ớt, chỉ ngã xuống nước, đêm đó đã bị cảm lạnh, nằm liệt giường. Hơn nữa, khi Phong Hoài hôn mê, hắn vẫn luôn cau mày, miệng không ngừng lẩm bẩm: Cứu mạng, nước, ai đến cứu ta.
Hắn thật sự sợ nước sao?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phong Hoài trên giường, đưa tay sờ trán hắn, hít, nóng quá.
“Nếu cứ sốt như vậy, đầu óc sẽ bị thiêu hỏng mất thôi?” Ta có chút lo lắng.
Nói đến, nhà ta có một phương thuốc, chuyên trị sốt cao không lui, đó là lúc ta còn nhỏ bị bệnh, phụ thân đặc biệt cầu xin cho ta.
Vừa khéo, ta cũng có chút nhớ nhà.
Ngày hôm sau, ta trở về Hầu phủ.
Vừa vào cửa, đã thấy phụ thân ta tiến đến nghênh đón.
Ông đầy vẻ lo lắng: “Tinh nhi, con và Cửu công chúa, đêm động phòng, các con…”
Nhà ta nói chuyện luôn thẳng thắn, thấy phụ thân lo lắng cho ta mà không biết hỏi từ đâu, mặt nhăn nhó, ta cũng không nỡ làm khó ông phải đắn đo lời lẽ.
Vì vậy, ta cân nhắc rồi nói: “Phụ thân, người yên tâm, Cửu công chúa thích nữ nhân.”
Phụ thân ta: “Hít…”
Hai tỷ tỷ của ta sau lưng: “Hít…”
Ta quay đầu lại, ngẩn người: “Đại tỷ, nhị tỷ, sao các tỷ cũng ở đây?”
Hai tỷ tỷ nhìn nhau, rồi nhìn ta, đồng thanh nói: “Lo lắng cho muội.”
“Không có gì đáng lo lắng cả.” Ta phẩy tay: “Hôm nay con trở về là muốn hỏi, lúc trước con bị bệnh, phụ thân đã xin cho con phương thuốc nào. Hôm qua Cửu công chúa bị ngã xuống nước, giờ bệnh rất nặng.”
Phụ thân và hai tỷ tỷ nghe vậy, lại cùng hít một hơi.
Ta bị tiếng “Hít” của họ làm cho đau cả đầu, suýt tưởng rằng Bình Viễn Hầu phủ nhà ta chuyển sang nuôi rắn.
Ban đầu định về nhà ăn một bữa cơm nhưng bây giờ xem ra, ta thấy vẫn nên báo bình an với phụ thân và các tỷ tỷ, lấy phương thuốc rồi nhanh chóng rời đi. Nếu chậm thêm vài bước, thật sự bị hỏi ra điều gì đó thì phiền phức sẽ lớn.
Vì vậy, ta vội vã trở về, không lâu sau, cầm theo phương thuốc và thuốc mà đại phu trong phủ bốc, vội vã lại muốn đi. Phụ thân tiễn ta đến cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Ta giả vờ không biết, chào tạm biệt rồi định chuồn đi, không ngờ phụ thân nắm lấy tay ta.
Ông có chút do dự: “Tinh nhi, con nói Cửu công chúa, nàng, ôi… vậy thì con, con cũng thích… nữ tử?”
Ta kìm nén đến hoảng, lại không thể nói thật, hồi lâu mới ngẩng cổ gật đầu.
Ta qua loa lừa gạt: “Dù sao, con với nàng chó ngáp phải ruồi, phụ thân về sau đừng lo lắng nữa.”
Phụ thân thở dài, ngẩn người một lúc lâu.
“Cũng tốt, cũng tốt… Dù sao, con có thể bình an vô sự là tốt rồi.”
Ta ngẩn người, liền thấy hốc mắt phụ thân đỏ lên, vỗ đầu ta: “Nghĩ lại năm xưa, cũng là ta hồ đồ, vì muốn có người thừa kế Hầu phủ… Tinh nhi của ta.”
Một cái vỗ này, nước mắt ta cũng rơi xuống.
“Phụ thân, con biết tâm trạng của người không ổn định.” Ta ôm lấy cái đầu bị vỗ đến ù ù, tránh khỏi bàn tay sắt của phụ thân: “Nhưng vỗ đầu người ta cũng không cần phải dùng lực như vậy chứ!”
Trên đường trở về phủ công chúa, ta gặp một người quen, hắn dùng ánh mắt rất lạnh nhìn ta, nhìn một cái, đám đông xô đẩy, hắn biến mất.
Ta lập tức phái người đi điều tra, mới phát hiện ra một đội tinh nhuệ do ta thành lập đã bị bí mật điều về kinh thành, sau đó bị giải tán. Những thuộc hạ cũ của ta, hoặc bị đày về quê, hoặc bị tước bỏ công danh, không một ai được đối xử tử tế.
Đây là chuyện hoàng đế âm thầm làm nhưng vì động tác lớn, cũng không khó điều tra, ta đợi ở mật các một buổi chiều liền có được tin tức cụ thể. Khi ta biết được chuyện này, sự tức giận và không cam lòng trong lòng bị lửa đốt lên tận đỉnh đầu nhưng cuối cùng lại hóa thành một trận bất lực.
Đợi ta uống hết hai vò rượu, trở về phủ công chúa, trời đã tối.
Vào cửa liền thấy tiểu ám vệ từng gặp một lần đi ra từ phòng Phong Hoài. Hắn nhìn ta vẫn với vẻ mặt kỳ lạ và phức tạp, chỉ là sau khi do dự, hắn hơi gật đầu với ta coi như hành lễ.
Ta đẩy cửa vào thì thấy Phong Hoài đang cúi xuống bàn viết gì đó.
“Ngươi khỏe rồi?”
Phong Hoài chậm rãi nhét thứ đã viết vào phong bì: “Bị ngã xuống nước nên sợ hãi, bệnh cũ tái phát, ngủ một giấc là khỏi.”
Nói xong, hắn nhìn thấy thuốc ta cầm trên tay, ngẩn người: “Ngươi ra ngoài, là đi lấy thuốc cho ta?”
Trong lòng ta không hiểu sao có chút bực bội: “Thuận đường thôi.”
Hắn cau mày: “Còn uống rượu?”
Trong lòng ta có lửa nhưng trên mặt lại cười: “Sao, không được uống sao?”
Ta biết mình không nên nổi giận với hắn nhưng cơn giận trong lòng ta không có chỗ phát tiết.
Thuở thiếu thời ta chinh chiến, bình định Nam Bắc, lúc ấy không cầu gì khác, chỉ muốn cứu vãn Hầu phủ ngày càng sa sút, để những kẻ từng chê bai phụ thân nhìn xem, Bình Viễn hầu đến đời ta, cũng vẫn có thể phát triển thêm chút bản lĩnh. Nhưng sau này, chiến hỏa khắp nơi, ta ở trong khói lửa mà thay đổi tính tình, cương vực rộng lớn, ta trải qua sống chết, cũng vì thế mà sinh ra một số tín niệm.
Không ai có thể khao khát thái bình hơn những binh sĩ.
Ta làm rất tốt nhưng ngoài ban thưởng, hoàng đế kiêng dè ta, triều thần đồn đoán về ta, bọn họ bàn bạc muốn đoạt binh quyền của ta. Ta vẫn luôn tự an ủi mình, cho thì cho, ngày nay thiên hạ thái bình, mà ta thương tích mới cũ liên miên, phụ thân và các tỷ tỷ ngày ngày lo lắng, có lẽ trở về làm một kẻ nhàn nhã đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng hôm nay, ta đột nhiên rất hận.
“Thì ra làm phò mã gia, không chỉ phải dâng binh quyền, vứt bỏ huynh đệ, mà ngay cả rượu cũng không được uống.” Ta cười, đặt gói thuốc trên tay lên bàn, rót cho mình một tách trà: “Sao không nói sớm với ta? Nếu nói sớm thì chẳng phải ta đã không uống rồi sao?”
Phong Hoài sắc mặt lạnh lùng: “Nàng đang nói gì…”
“Ta nói ta sai rồi mà, ta không nên uống rượu nhưng ngươi cũng có vấn đề, sao ngươi không nói sớm, sao không có ai nói với ta…” Ta cười cười, nghẹn ngào một chút, nuốt xuống những lời không nên nói: “Bỏ rượu thôi mà, ta bỏ là được.”
Rượu đó rất nồng, hậu vị mạnh, ta nhấp hai ngụm trà, Phong Hoài trước mắt liền có thêm mấy cái bóng.
Ta không muốn nhìn hắn, vì vậy cười khúc khích, cầm tách trà đi ra ngoài.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.