Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:46 sáng – 25/10/2024

Vừa dứt lời, phụ thân ta ôm chầm lấy ta.

Nói ra thật xấu hổ, nhiều năm như vậy, ông ta phần lớn đều cưng chiều Thẩm Như Ý, rất ít khi có cử chỉ thân mật như vậy với ta.

Tình phụ tử ngắn ngủi này, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh. Có một khoảnh khắc, ta đã ngây người, đó không phải là diễn.

Trong sự kỳ vọng tha thiết của phụ thân ta, ta tiến cung.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, cứ để ta quỳ mãi, không cho ta đứng dậy, nhưng ánh mắt dò xét của ngài ấy vẫn không rời khỏi ta.

Qua một lúc lâu, ngài ấy mới nói tiếp: “Ngẩng đầu lên nhìn trẫm.”

Ta run rẩy ngẩng đầu lên, Hoàng đế dường như cười nói: “Nghe nói tiểu thư Thẩm gia dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trông không giống như lời đồn bên ngoài, không bằng muội muội ngươi.”

“Đa tạ Bệ hạ.” Ta cung kính quỳ xuống.

Hoàng đế đánh giá ta thật lâu: “Ngươi thật sự bằng lòng nhường hôn sự cho muội muội ngươi sao? Trẫm nghe nói ngươi đã thương đại công tử Trấn Quốc Công từ lâu. Nếu ngươi không đồng ý, trẫm cũng có thể làm chủ cho ngươi.”

Ta lập tức dập đầu: “Xin Bệ hạ thành toàn cho muội muội thần nữ và đại công tử nhà Trấn Quốc Công.”

“Ngươi là đích nữ, thật sự có thể chịu đựng được việc bị một thứ nữ giành mất vị trí, thậm chí cả phu quân cũng nhường cho người khác sao?”

“Tâu Bệ hạ, những gì thần nữ học được từ nhỏ đến lớn đều là ôn nhu hiền thục, nếu hai người họ đã tâm ý tương thông, thần nữ nhất định không nhẫn tâm phá hoại.” Nói xong ta lại dập đầu.

Lần này Hoàng đế không do dự nữa, chỉ nói: “Trẫm đã cho ngươi cơ hội rồi, đến lúc đó đừng nói trẫm phá hỏng lương duyên của ngươi.”

“Thần nữ tạ ơn Bệ hạ.”

Hoàng đế đích thân ban hôn cho Thẩm Như Ý và Lương Thu Phong, trở thành một chuyện vui lớn ở Kinh Thành.

Ta, đại tiểu thư Thẩm gia tuy không bị từ hôn, nhưng cũng đã hỏng danh tiếng, mẫu thân ta hiếm khi đến thăm ta một lần: “Hôn sự của muội muội con sắp diễn ra, con đừng gây chuyện.”

Lời dặn dò cứng nhắc, không nhìn ra chút tình cảm nào.

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Không lâu sau, phụ thân ta cũng đến, nhìn thấy mẫu thân ta, ông ta hiếm khi có chút ôn nhu, nắm tay mẫu thân ta nói: “Nàng có thể đối xử với Như Ý như vậy, vi phu cảm thấy hết sức vui mừng.”

Mẫu thân ta gật đầu, cùng phụ thân ta rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Thẩm Như Ý đeo trang sức quý giá do Quý phi ban tặng đến gặp ta, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Thẩm Vân Nhu, tỷ luôn tự cho mình là hơn người, nhưng tỷ xem, mẫu thân của tỷ, vị hôn phu của tỷ, còn cả vị trí thiếu phu nhân Lương gia của tỷ, đều là của muội.”

Ta uống một ngụm trà, nhìn Thẩm Như Ý đang dương dương tự đắc: “Muội muội nên cảm tạ tỷ, nếu tỷ tự cao tự đại, sẽ không đồng ý khi Bệ hạ hỏi tỷ, vậy thì dù muội và Lương đại công tử có yêu nhau đến mấy, cũng không chống lại được thánh chỉ. Sao, muội muội cảm thấy chuyện tư thông không thể đưa ra ánh sáng của hai người, có thể qua mặt được Bệ hạ hay sao?”

Thẩm Như Ý bị ta làm cho nghẹn lời, tức giận nói: “Vậy thì sao? Thu Phong là của ta, còn tỷ dù có thích chàng ấy đến mấy, cũng không có được chàng ấy.”

“Vậy thì chúc hai người bạc đầu giai lão.” Ta mỉm cười.

Thẩm Như Ý dậm chân rời đi, Lưu mụ nhìn ta, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người thật sự không buồn sao?”

“Buồn cái gì? Cuối cùng cũng từ hôn được rồi.”

Lưu mụ không hiểu, nhưng thấy ta thật sự không có vẻ gì là buồn nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bà ấy không biết, bấy nhiêu năm nay, mỗi lần ta ở chung với Lương Thu Phong, thật sự rất khó chịu, nhưng ta lại phải tỏ ra thích hắn ta, nếu không Thẩm Như Ý sẽ không đến cướp, vậy làm sao ta có thể đường đường chính chính thành hôn chứ?

Nhưng ta chưa vui được mấy ngày, ngày Thẩm Như Ý thành hôn vừa mới định.

Thánh chỉ của Hoàng đế lại đến, ngài ấy trực tiếp ban hôn gả ta cho Thái tử làm Thái tử phi.

Lần này, sắc mặt ta không được tốt lắm.

Phủ Trấn Quốc Công và phủ Thượng thư liên hôn, tức là đứng về phía Quý phi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhiều năm qua, Thái tử do Hoàng hậu nuôi dưỡng luôn tỏ ra yếu kém, gia tộc Quý phi thế lực lại lớn mạnh. Thái tử bệnh tật ốm yếu, Hoàng đế không nỡ phế truất ngài ấy, rất nhiều người đang chờ ngài ấy chết đi, để nhi tử của Quý phi danh chính ngôn thuận kế thừa Thái tử vị.

Chỉ là bao nhiêu năm nay, Thái tử tuy bệnh tật, nhưng vẫn sống rất tốt.

Ở phía sau lưng, không phải là họ không thử thăm dò xem Thái tử có giả vờ hay không, nhưng thế lực của Quý phi lớn như thế mà vẫn không thể xác định được ngài ấy có giả bệnh hay không, vậy có lẽ bệnh tình là thật.

Trong sự giằng co căng thẳng như vậy, Hoàng đế ban hôn gả ta cho Thái tử làm Chính phi.

Phụ thân ta đương nhiên là như ngồi trên đống lửa.

Ta trước giờ luôn không được sủng ái, nhưng dù sao ta cũng là đích nữ, phụ thân ta có ủng hộ phe cánh của Quý phi đến mấy, nhưng Thái tử vẫn chưa chết, Hoàng đế còn khỏe mạnh, ai dám không tuân theo thánh chỉ chứ?

Điều đau đầu nhất là, Hoàng đế rõ ràng là cố ý, ngài ấy định hôn lễ của chúng ta vào cùng một ngày.

Ta gả cho Thái tử làm Chính phi, phủ Trấn Quốc Công dựa vào Quý phi, cũng không thể lấn át ta.

Tất cả của hồi môn của ta đều phải cao hơn Thẩm Như Ý rất nhiều, ngay cả Thái hậu và Hoàng đế cũng ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, mặt phụ thân ta nhăn nhó lại.

Ông ta hỏi ta: “Hôm đó Bệ hạ gặp con, con có nói là con ái mộ Thái tử không?”

“Chưa từng nói qua.” Ta quả quyết lắc đầu.

Thẩm Như Ý không nhịn được nữa, trước mặt phụ thân mẫu thân ta trách móc: “Nếu không phải tỷ khiến Bệ hạ nảy sinh ý nghĩ, làm sao tỷ có thể gả cho Thái tử chứ?”

Quả nhiên sau khi nàng ta nói xong, sắc mặt phụ thân ta rất khó coi: “Quyết định của Bệ hạ, là đều con có thể nghị luận hay sao?”

Thẩm Như Ý ngậm miệng lại, ta không nói gì, nhìn thẳng vào phụ thân ta, không hề sợ hãi: “Phụ thân, trong mắt phụ thân, con có còn là nữ nhi của phụ thân không? Như Ý là nữ nhi của Thẩm gia, chẳng lẽ con không phải sao? Vị hôn phu của con từ nhỏ đến lớn, nói nhường là nhường, vì Thẩm gia, cái gì con cũng có thể làm. Con thậm chí còn nói với Bệ hạ, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt. Phụ thân biết rõ Bệ hạ ban hôn sẽ hủy hoại danh tiếng của con, nhưng ngài vẫn để con thành toàn, con cũng vì nghĩa mà không từ chối. Nhưng Bệ hạ ban hôn cho con và Thái tử, có liên quan gì đến con? Con chỉ là nữ nhi của một quan viên, chưa từng gặp Thái tử. Bệ hạ ban hôn, phụ thân cũng không có cách nào, chẳng lẽ con có thể thay đổi sao? Có lẽ Bệ hạ cũng cảm thấy việc các người hủy hoại nhục nhã danh tiếng của con không đẹp mắt, bù đắp cho con một cuộc hôn nhân khác? Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy Bệ hạ không ban hôn cho con, con còn có thể gả ra ngoài sao?”

Phụ thân ta bị ta hỏi đến á khẩu không trả lời được, bởi vì bấy nhiêu năm nay, ta luôn là người ôn nhu ngoan ngoãn, bảo ta nhường cái gì ta liền nhường cái đó, chưa từng tranh giành.

Ông ta nhìn ta sắp khóc, lại có chút áy náy.

Thẩm Như Ý còn muốn nói gì đó, lại bị mẫu thân ta kéo lại, lắc đầu.

Mẫu thân ta dù sao cũng có phong thái chủ mẫu: “Nếu Bệ hạ đã để con vào phủ Thái tử, con phải hầu hạ Thái tử cho tốt, đừng làm mất mặt mũi Thẩm gia. Những thứ ta và phụ thân con nên chuẩn bị cho con, sẽ không thiếu thứ gì, chỉ là con muốn dựa dẫm vào Thẩm gia, thì đừng vọng tưởng nữa.”

“Vậy thì làm phiền mẫu thân rồi.” Ta qua loa hành lễ với bà ấy.

Sau đó ta lại nói: “Nếu không có việc gì, con xin phép cáo lui trước.”

Ta đi rất vội vàng, cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, nhưng ta nghe thấy phụ thân ta nói một câu: “Dù sao nó cũng là nữ nhi ruột của nàng, nàng phải quan tâm đến nó nhiều hơn, những năm này đúng là đã ủy khuất nó rồi.”

Ta tự giễu cong môi, ta biết lúc này phụ thân ta nhất định tràn đầy áy náy, nhưng ta cũng thật sự đã chịu nhiều ủy khuất.

Bấy nhiêu năm nay, bất luận vì nguyên nhân gì, ta đã nhường Thẩm Như Ý quá nhiều rồi.

Sau này, ta sẽ không nhường một chút nào nữa.

Trước khi thành hôn, ta và Thẩm Như Ý không được gặp vị hôn phu, nhưng không biết có phải Lương Thu Phong và nàng ta quá nhớ nhung nhau hay không, ta lại gặp Lương Thu Phong ở hậu viện.

Hắn ta vừa nhìn thấy ta đã hỏi: “Để hơn Như Ý, ngươi lại gả cho Thái tử. Ta không ngờ ngươi lại là người hám hư vinh như vậy.”

“Đại công tử vu oan người khác cũng phải có chứng cứ. Chuyện ta gả cho Thái tử, há là một nữ tử như ta có thể quyết định sao? Hay là đại công tử cảm thấy Bệ hạ là người ai cũng có thể chi phối?”

“Cẩn thận lời nói!” Lương Thu Phong bị lời nói của ta dọa sợ.

Hắn ta dù có thế nào, cũng không dám nghị luận về Hoàng đế, nhất là hiện giờ, hắn ta còn chưa có công danh trong người.

Hắn ta hậm hực rời đi, trước khi đi còn nói: “Ngươi sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.”

Sự lựa chọn của ta sao? Ta cười lạnh, ta chưa bao giờ có quyền lựa chọn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận