Mẫu thân ta là người chính thê rộng lượng nhất, bà ấy đón con riêng của phụ thân ta về nuôi dạy tử tế, coi như con ruột.
Còn ta, nữ nhi ruột của bà ấy, lại bị bỏ mặc, không đoái hoài tới.
Cả Kinh Thành đều nói bà ấy không yêu thương ta, nói bà ấy vì muốn lấy lòng phụ thân ta mà không tiếc lạnh nhạt nữ nhi mình.
Nhưng chỉ có ta biết, bà ấy làm vậy là để giành cho ta một con đường sống.
Không ai yêu thương ta hơn mẫu thân ta.
…
Thẩm Như Ý là nữ nhi do ngoại thất của phụ thân ta sinh ra. Đó là người trong lòng ông ta.
Nhưng năm đó, vì muốn bám víu quyền thế của ngoại công ta, ông ta đã cưới mẫu thân ta, sau này ông ta quyền cao chức trọng, nên đã nuôi người trong lòng ông ta ở bên ngoài, còn sinh ra một nữ nhi.
Mãi đến khi nàng ta được đưa về phủ Thượng thư, ta mới biết, nàng ta chỉ nhỏ hơn ta một tuổi.
Tức là, sau khi thành thân với mẫu thân ta, ông ta đã giấu vị ngoại thất kia đi.
Mọi người đều nghĩ mẫu thân ta sẽ làm ầm ĩ lên, thậm chí đánh chết hai mẫu tử bọn họ.
Nhưng mẫu thân ta lại khiến mọi ngưởi phải mở rộng tầm mắt. Bà ấy trực tiếp giữ đứa trẻ lại trong phủ, tìm cho nàng ta những bà vú dạy dỗ tốt nhất, cho nàng ta học cầm kỳ thi họa. Tất cả những gì ta, một nữ nhi chính thất có, nàng ta đều có, mà những gì ta không có, dường như nàng ta cũng có.
Đãi ngộ của ta từ ngày nàng ta vào phủ, đã trở thành hạng hai.
Vải vóc thượng hạng, trang sức vàng bạc, thư tịch quý hiếm. Tất cả đều ưu tiên cho Thẩm Như Ý trước, còn ta chỉ có thể chọn những thứ còn thừa lại của nàng ta.
Ta cũng đã làm ầm ĩ với mẫu thân, nhưng bà ấy nói: “Như Ý ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, đương nhiên không thể so với con, con phải nhường nhịn nàng ta.”
Hôm đó, ta nhìn nàng ta nhướng mày đắc ý với mình, lần đầu tiên ta cảm thấy, có phải mẫu thân không cần ta nữa rồi phải không?
Dần dần, đám nha hoàn người hầu trong nhà cũng bắt đầu nhìn gió bẻ măng, bọn họ đối với Thẩm Như Ý phần lớn là xu nịnh lấy lòng, đến lượt ta thì bắt đầu qua loa cho xong chuyện.
Phụ thân ta rất hài lòng với cách làm của mẫu thân, thậm chí, ông ta còn bắt đầu công khai qua đêm bên nhà ngoại thất.
Mẫu thân cũng không quản họ, vào những dịp lễ tết, thậm chí là sinh thần của người ngoại thất kia, bà ấy đều để phụ thân ta dẫn Thẩm Như Ý về đó.
Bà ấy hết mực cưng chiều Thẩm Như Ý, bên ngoài lời khen ngợi dành cho bà ấy ngày càng nhiều, bà ấy có được danh tiếng hiền lành.
Ngay cả Hoàng thượng cũng rất thưởng thức mẫu thân ta, thậm chí còn ban cho bà ấy danh hiệu Cáo Mệnh Phu Nhân.
Lưu mụ là người nhìn ta lớn lên, bà ấy rất đau lòng trước cách làm của mẫu thân ta: “Dù sao người cũng là thân nữ nhi mà, cho dù có thiên vị nhị tiểu thư, thì cũng không nên khắc nghiệt với người như vậy. Người nhìn xem, thêm vài năm nữa, không chừng còn bắt người nhường vị trí đích tiểu thư này đi.”
“Lưu mụ, chuyện này, ngươi nói với con là được rồi, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài.” Mỗi khi đến đây, ta đều ngăn lời bà ấy lại.
Mẫu thân ta tuyệt đối không phải người tầm thường.
Bà ấy từng nói với ta: “Trên đời này không cầu người người bình đẳng, nhưng nhất định phải tự yêu thương bản thân, tự mình đủ lông đủ cánh, mới có thể bay lượn khắp thiên hạ.”
Trong lòng bà ấy có chủ kiến, tuyệt đối không phải phụ thân ta có thể chi phối.
Lưu mụ thấy ta nghiêm túc, đành không nhắc lại nữa chỉ càng tận tâm hầu hạ ta.
Lưu mụ, chính là trước khi mẫu thân ta đón Thẩm Như Ý vào phủ, đã đưa đến viện của ta.
Bà ấy trung thành với ta như thế nào, tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Thẩm Như Ý rất kính trọng mẫu thân ta, ít nhất bề ngoài là vậy.
Nàng ta thường xuyên theo mẫu thân ta tiến cung để bầu bạn với Thái hậu, nghe nói Thái hậu rất thích nàng ta.
Mẫu thân ta rất hài lòng về điều này, thậm chí còn cầu xin Thái hậu để ý giúp nàng ta một gia đình môn đăng hộ đối, bà ấy nói: “Như Ý nhà chúng thần tuy là con thứ, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh thần, mọi quy củ đều được dạy dỗ theo tiêu chuẩn đích nữ. Cho nên không thể để con bé chịu thiệt thòi, mong Thái hậu để tâm giúp thần thiếp.”
Thái hậu lập tức gật đầu, nói sẽ để ý giúp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChuyện này chưa được bao lâu, ta đã gặp phải chuyện bị từ hôn.
Đại công tử phủ Trấn Quốc Công, Lương Thu Phong, mẫu thân hắn ta là bạn khuê phòng của mẫu thân ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hôn ước được định từ bé. Ta nhìn hắn ta lạnh lùng nói với ta: “Thẩm Vân Nhu, ta thích nữ tử như Như Ý, nàng ấy dịu dàng hiểu chuyện, so với tính cách cứng nhắc giữ quy củ như ngươi càng khiến ta say mê hơn. Ta đã nói với Sương di rồi, dù sao chúng ta cũng phải kết thông gia với Thẩm gia, ta chuẩn bị xin Bệ hạ ban hôn cho ta và Như Ý, mong ngươi hiểu chuyện một chút.”
Thế nhân có rất nhiều lời nhận xét về hắn ta. Nào là thiếu niên đắc chí, ôn nhuận lễ độ, nhưng không ai nói hắn ta bạc tình bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ.
Ta thật sự lười nói nhảm với hắn ta, bèn nói: “Nếu chỉ là chuyện này, ta đồng ý. Ngươi còn có chuyện gì khác không?”
Hắn ta sững người trước phản ứng của ta, sau đó bất mãn lên án ta: “Thẩm Vân Nhu, ngươi luôn như vậy. Vẻ mặt lạnh nhạt như chuyện không liên quan đến mình, ngươi chưa từng nghĩ tới, ta và Như Ý ở bên nhau, ngươi sẽ ra sao ư? Danh tiếng của ngươi sẽ bị hủy hoại, người ngoài ai còn dám thú ngươi?”
“Vậy, ngươi đã biết danh tiếng của ta sẽ bị tổn hại, mà ngươi vẫn cứ làm, chẳng lẽ ta phải cảm ơn ngươi?” Ta mỉa mai trả lời.
Lương Thu Phong bị ta nói có chút không được tự nhiên, thấy nói không lại ta, hắn ta đành nói tiếp: “Dù sao chuyện này đã định, hôn sự của ta và Như Ý, phụ thân mẫu thân hai bên đều rất hài lòng. Phụ thân ta sẽ chọn ngày tiến cung thỉnh chỉ, ta chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi đừng làm chuyện mất mặt.”
“Yên tâm, ta sẽ chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Ta cười nhạt.
Lương Thu Phong lúng túng rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn ta, trong lòng nặng trĩu. Thời đại này chính là như vậy, bất luận nam nhân làm sai điều gì, cuối cùng người gánh chịu trách nhiệm luôn là nữ nhân.
Sau bữa tối, Thẩm Như Ý mặc bộ y phục màu đỏ rực đến khoe khoang với ta: “Tỷ tỷ, tỷ xem, ta có đẹp không? Phụ thân nói muội xuất giá theo quy cách đích nữ, cho phép muội mặc màu đỏ đấy! Muội chính là có bản lĩnh như vậy, cho nên ai cũng thích muội.”
Ta nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của nàng ta, hỏi: “Muội thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn gả cho Lương Thu Phong rồi sao?”
“Đó là điều đương nhiên, chàng ấy sắp tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, đến lúc đó, chàng ấy nhất định sẽ là vị Trạng Nguyên oai phong nhất, còn muội gả qua đó chính là Trạng Nguyên phu nhân. Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách muội, muội và Thu Phong ca ca lưỡng tình tương duyệt, tỷ không hiểu tình yêu, tự nhiên là không thể sánh bằng.”
Vừa nói, nàng ta vừa khoe chiếc trâm vàng trên đầu, ta nhìn vật quen thuộc đó: “Đây là do Ninh Quý phi tặng sao?”
“Đó là điều đương nhiên, hôn sự của bọn muội, cả Kinh Thành đều biết, Ninh Quý phi chính là di mẫu của Thu Phong ca ca, tự nhiên phải tặng muội vật quý giá để thêm phần thể diện rồi.”
Ta cười gật đầu: “Như vậy rất tốt.”
Thẩm Như Ý đắc ý rời đi, Lưu mụ tức giận không thôi: “Nhị tiểu thư thật sự là không biết phép tắc, thân thiết với nam nhân bên ngoài như vậy, còn đến khoe khoang với người, cũng không biết có ý đồ gì?”
Nàng ta có ý đồ gì, ta tất nhiên đoán được.
Bấy nhiêu năm nay, nàng ta chỉ thích so sánh với ta, phàm là những gì ta thích nàng ta đều muốn giành lấy, nhưng lại không trân trọng.
Tình yêu thương của phụ thân mẫu thân ta, sự che chở và yêu thích của vị hôn phu, thoạt nhìn nàng ta giành được từ ta không chỉ một chút.
Nhưng ta lại nhìn ra tâm tư của người khác.
Ta không thể không để ý đến chiếc trâm vàng Ninh Quý phi tặng cho Thẩm Như Ý, theo quy chế, đó là đồ dùng của Hoàng hậu, bà ta là một Quý phi dù được sủng ái đến đâu, nhưng như vậy thì cũng thật sự quá kiêu ngạo.
Lương Thu Phong và Thẩm Như Ý ở bên nhau, đó chính là thông gia giữa phủ Trấn Quốc Công và phủ Thượng thư.
Bệ hạ nghĩ như thế nào không ai biết, nhưng Đông cung còn có một vị Thái tử đích thực, Hoàng hậu có thể ngồi yên không quan tâm sao?
Huống chi, dù Thái tử có bất tài, nhiều năm qua, Bệ hạ cũng không có ý muốn phế truất.
Ngược lại phủ Trấn Quốc Công, lại công khai muốn ủng hộ nhi tử của Ninh Quý phi, Hoàng đế đang độ tráng niên, ngài ấy có thể nhịn sao?
Ngày hôm sau, Lương Thu Phong và Thẩm Như Ý đến tìm ta, bởi vì Trấn Quốc Công tiến cung cầu xin Bệ hạ ban hôn, nhưng nghe nói Hoàng đế để Trấn Quốc Công quỳ ngoài cửa rất lâu.
Cuối cùng ngài ấy nói muốn hỏi ý kiến của ta, rồi mới ban hôn.
Trước khi tiến cung, phụ thân ta gọi ta đến thư phòng.
“Vân Nhu, bấy nhiêu năm nay, con không thông minh bằng muội muội con, luôn luôn cứng nhắc, gia đình như phủ Trấn Quốc Công, Như Ý gả qua đó có thể làm chủ mẫu, con thì chưa chắc đã đứng vững được. Làm phụ thân, tất nhiên là ta hy vọng con cái mình đều được coi trọng, cho dù con là nữ nhi của ta, nếu Thu Phong không chịu chống lưng cho con, con cũng sẽ khó mà bước tiếp. Cho nên phụ thân hy vọng con hạnh phúc, nếu Bệ hạ có hỏi đến, con cứ thành toàn cho bọn nó đi.”
Phụ thân ta ra vẻ quan tâm đến ta, khiến ta suýt nữa rơi nước mắt.
Ta lập tức cảm động đến đỏ hoe cả mắt: “Phụ thân, phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ thành toàn cho Như Ý, muội ấy là muội muội của con, cũng là người nhà của con, sao con có thể không thành toàn cho muội ấy chứ?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.