Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

6:22 chiều – 14/11/2024

5

Vài ngày sau khi thần nữ hạ phàm.

Hoàng đế ra lệnh nhân danh thần nữ Thanh Thư:

“Tất cả các nữ tử khuê các đến tuổi cập kê, trước tiên phải đưa vào doanh trại, để binh lính lựa chọn.”

Đường đến biên giới xa xôi gian nan.

Lúc đó ta vẫn chưa giao lưu nhiều với loài người.

Nói chuyện lại lạnh lùng cứng nhắc.

Cô gái đi trước ta tên là Vân Kiều.

Nàng ấy mặt mày tái nhợt, run rẩy như cầy sấy.

Ta nhẹ nhàng hỏi nàng ấy:

“Ngươi muốn lấy chồng không?”

Đây thậm chí còn được coi là lời nói hoa mỹ.

Bị người ta lựa chọn như vậy, sao có thể gọi là “lấy chồng”?

Vân Kiều ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu thật mạnh.

“Đương nhiên rồi. Chúng ta chỉ là những nữ nhân không hiểu biết, có cơ hội cống hiến như vậy nên vui mừng mới phải…”

“Vậy sao ngươi lại run rẩy?”

“Đúng vậy, ta run rẩy cái gì chứ?”

Vân Kiều cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nước mắt vừa trào ra khỏi hốc mắt đã vội vàng lau đi.

Một cô nương khác bên cạnh ngẩng đầu nhìn.

Vội vàng lấy từ trong tay áo ra một hộp phấn ngọc trai nhỏ, thoa lên khuôn mặt đã lem luốc của Vân Kiều hai lần.

“Ôi chao, khóc cái gì chứ?

“Nào, khuôn mặt xinh đẹp như vậy không thể để ngươi khóc xấu đi được, đúng không?”

Ta nghiêng đầu:

“Xinh đẹp rồi, sẽ không đau khổ nữa sao?”

Hai thiếu nữ tuổi hẳn còn trẻ nhìn nhau.

Cùng im bặt.

Một lúc lâu sau, nàng ấy mới lắp bắp trả lời ta:

“Xinh đẹp rồi, ít nhất cũng khiến người khác nhìn vào thấy vui.”

Ta lại càng không hiểu.

“Bản thân đau khổ, tại sao lại phải khiến người khác vui?

“Nỗi khổ của nữ tử, chẳng lẽ lại là lương thực của người khác sao?”

Không còn ai có thể trả lời câu hỏi của ta nữa.

Nhưng, ta vốn dĩ không cần câu trả lời.

Ta cần công lý.

Ta cần kẻ giết người phải đền mạng, báo thù rửa hận.

6

Bùi Tu Viễn đưa ta về doanh trại.

Mắt hồ yêu mệnh danh là có thể câu hồn đoạt phách.

Nhưng việc đầu tiên Bùi Tu Viễn làm, lại là dùng vải trắng bịt mắt ta lại.

Ta chớp mắt không hiểu:

“Tướng quân định làm gì vậy? Chơi trò trốn tìm với ta sao?”

Bùi Tu Viễn im lặng một lúc mới lên tiếng.

Giọng khàn khàn:

“Cứ như vậy, ta thích ngươi như vậy.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, chiều theo động tác của Bùi Tu Viễn.

Nhưng trong lòng lại sáng tỏ như gương.

Bùi Tu Viễn làm vậy, tất nhiên là vì dáng vẻ này của ta giống tỷ tỷ hơn.

Ta với tỷ tỷ vốn đã có sáu phần giống nhau.

Bịt mắt lại càng giống đến chín phần.

Sau khi tỷ tỷ mất, ta đã nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được tỷ tỷ và “Bùi tướng quân.” trong miệng thần nữ có quan hệ gì.

Cho đến khi hôm nay gặp Bùi Tu Viễn, ta mới nhớ ra.

Có một lần, tỷ tỷ một mình ra ngoài mua son phấn, gặp phải một tên háo sắc.

Hắn tự xưng là tướng quân gì đó, thấy tỷ tỷ xinh đẹp, nhất quyết đòi cưới.

Tỷ tỷ đương nhiên không đồng ý.

Hắn lại nhân lúc tỷ tỷ mắt mù, một đường đuổi theo đến trước cửa nhà, định làm chuyện đồi bại.

Tỷ tỷ sống một mình, vô cùng sợ hãi.

Ta sủa inh ỏi đuổi theo hắn mười dặm đường, mất hết cả thể diện của hồ yêu.

Ta tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, không ngờ tên này còn đi rêu rao khắp thành, làm hỏng danh tiếng của tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ suýt chút nữa bị hủy hôn.

Bùi Tu Viễn chính là tên háo sắc ngày đó.

Theo lời thần nữ, Bùi Tu Viễn đáng lẽ phải tử trận sa trường từ ngày tỷ tỷ xuất giá.

Nhưng bây giờ, hắn lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không vô tội.

Ta nhìn Bùi Tu Viễn bên cạnh đang chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt chợt lóe lên, ngón tay đặt lên cổ hắn, rồi lại buông ra.

Thật muốn bóp nát cổ hắn.

Nhưng không được.

Chưa đến lúc, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Không thể bỏ qua bất kỳ kẻ nào đã hại chết tỷ tỷ.

Chỉ dựa vào sức của ta, khó có thể chống lại thần nữ.

Nhưng, người bị thần nữ hãm hại, đâu chỉ có một mình ta?

7

Nửa đêm, ngoài doanh trại bỗng nhiên ồn ào.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tiếng mắng chửi của nam nhân và tiếng khóc của nữ nhân dai dẳng bên tai.

Ta chỉnh lại y phục, bước ra ngoài.

Vân Kiều ngồi bệt dưới đất, y phục bị xé rách tả tơi, ôm mặt nức nở.

Một tên đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, miệng chửi bới tục tĩu, đang mắng Vân Kiều đã làm hỏng hứng của hắn.

Ta bước tới, đắp áo ngoài lên người Vân Kiều.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bùi Tu Viễn bị đánh thức, khoác áo choàng ra khỏi trướng, trừng mắt nhìn những tên lính đang xuẩn xuẩn dục động muốn lại gần ta.

Ta quay đầu lại, cười rạng rỡ trong ánh nến mờ ảo.

“Tướng quân. Vân Kiều còn nhỏ, sợ cũng phải.”

“Ta dạy nàng là được, chuyện này, căn bản không có gì đáng sợ cả.”

Rõ ràng là một khuôn mặt trời sinh quyến rũ nhưng lại luôn biểu lộ vẻ ngây thơ như vậy.

Trong sạch đến mức có thể soi sáng những ý nghĩ đen tối nhất trong lòng người.

Lời từ chối của Bùi Tu Viễn đã đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống.

Cuối cùng, ánh mắt tối sầm lại, nghiêm túc dặn dò:

“Đừng nán lại quá muộn, trong doanh trại không an toàn, có chuyện gì thì gọi ta.”

“Rõ thưa tướng quân!”

Tiễn Bùi Tu Viễn vào trướng, ta mới thu lại nụ cười.

“Không sao chứ?”

“Không, không sao. Ta chỉ quá sợ hãi thôi… vô tình đánh hắn một cái, ta không cố ý.”

Vân Kiều nức nở, hốc mắt đỏ hoe, vô cùng thảm hại.

Ta nắm lấy tay nàng ấy, ôn tồn nói:

“Vân Kiều, ngươi làm rất tốt. Loại sâu mọt này, không chỉ phải đánh, mà còn phải giết.”

Vân Kiều sửng sốt, ngay cả tiếng nức nở cũng quên mất.

“Nhưng… họ là binh lính, ra chiến trường vì đất nước, rất vĩ đại.”

“Ngươi bảo vệ đất nước của ngươi, đất nước của ngươi có bảo vệ ngươi không? Đất nước của ngươi có coi ngươi là người không?

“Nếu họ có một chút lòng bảo vệ ngươi thì làm sao để ngươi rơi vào nơi này để bọn chúng giày xéo?

“Đó là đất nước của nam nhân, họ bảo vệ lãnh thổ của họ, không phải của ngươi. Ngươi bị vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng mà vẫn chỉ để làm cho bọn nam nhân đó vui vẻ.”

Ta đưa tay chỉ nhẹ vào đầu Vân Kiều, khẽ thở dài.

“Vân Kiều, ngươi thật ngu ngốc, ngươi bị lừa rồi.”

Vân Kiều nghe xong mà mờ mờ mịt mịt, nắm chặt lấy tay áo ta, như nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.

“Ta… ta phải làm sao? Ngươi nói cho ta biết!”

Ta xoay cổ tay.

Đưa vật đã chuẩn bị từ lâu vào tay Vân Kiều.

Một cây kim độc.

Một kích trí mạng.

Đơn giản không gì bằng.

8

Ngày hôm sau, mây hồng lại một lần nữa nhuộm đỏ bầu trời.

Ta biết thần nữ chắc chắn sẽ đến nhưng không ngờ nàng ta lại đến nhanh như vậy.

Hai tên lính canh trước trướng Bùi Tu Viễn, chặn ta lại ở bên ngoài.

“Tướng quân có việc quan trọng cần bàn, người ngoài không được vào.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, đi xa một chút.

Quân trướng của Bùi Tu Viễn được canh phòng nghiêm ngặt, người thường quả thực không thể biết được tình hình bên trong.

Nhưng ta là hồ ly.

Ai có thể để tâm đề phòng một con hồ ly chứ?

Khi ta nhẹ nhàng chui vào quân trướng, vở kịch này đang diễn đến phần hấp dẫn nhất.

“Ta nghe nói, ngươi đã chọn một nữ nhân, rất giống nàng.”

Bùi Tu Viễn im lặng.

Hốc mắt Thanh Thư trong nháy mắt đỏ hoe.

“Bùi Tu Viễn, ta thương ngươi là người si tình, mới dùng mọi cách để bảo vệ tính mạng của ngươi, tại sao ngươi vẫn không quên được nàng?”

Thì ra đây chính là thần nữ trong truyền thuyết, trong sáng thiện lương, thương yêu chúng sinh.

Miệng đầy lý tưởng cao cả.

Nhưng mục đích thực sự lại là để làm hài lòng một nam nhân.

“Ta nào có bảo ngươi làm hại nàng! Là ngươi tự ý…”

Giọng nói của Bùi Tu Viễn đột ngột dừng lại khi nhìn về phía Thanh Thư.

Thần nữ vốn luôn cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, lúc này lại vì hắn mà nước mắt giàn giụa, yếu đuối đến mức khiến người ta đau lòng.

“Là ta muốn làm hại nàng sao? Bùi Tu Viễn, bây giờ trong cơ thể ngươi vẫn chảy dòng máu của nàng!

“Đạo này trái với thiên đạo, một khi bị phát hiện thì cả ngươi cùng ta đều khó thoát khỏi cái chết, nếu không phải vì ngươi…”

Thanh Thư khóc như mưa, nắm chặt tay đấm liên hồi vào người Bùi Tu Viễn.

Còn làm bộ làm tịch, chưa được mấy cái đã mất hết sức lực, vô lực nằm trên ngực Bùi Tu Viễn nức nở.

Nhưng ta đã không còn tâm trạng xem kịch nữa.

Chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt.

Thì ra… là như vậy.

Cũng lẽ đó nên Thanh Thư mới cố ý để lại thần lực, không cho bất kỳ ai đến gần thi thể tỷ tỷ, thậm chí còn tuyên bố sẽ ngày ngày đánh đập thi thể của tỷ tỷ.

Thế nên dù ta ngày đêm canh giữ trên lâu thành nhưng thi thể tỷ tỷ vẫn không biết tung tích vào mấy ngày sau.

Tất cả những điều này, đều là để không cho người khác phát hiện ra sự khác thường của thi thể.

Theo như lời đồn, thuật phục sinh cần những vật phẩm đều là thiên linh địa bảo, vạn năm mới gặp được.

Nhưng khó tìm nhất chỉ có một thứ.

Là máu tim của người trong lòng lúc chết trong oán hận.

Tỷ tỷ rõ ràng không làm gì sai nhưng lại bị ép phải chết đau đớn uất hận nhất.

Chỉ vì một tội danh do thần nữ tùy tiện bịa đặt.

Chỉ vì một lần động lòng nhất thời của gã thiếu tướng không có mấy phần chân tình.

Chỉ như vậy, mà thôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận