Khi đến nơi thì trời đã tối nhưng trong doanh trại đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Nghe nói mấy ngày trước quân đội vừa đánh thắng một trận lớn, tướng quân phất tay một cái là mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày.
Ăn uống linh đình thì không cần phải nói, những nữ tử đến đây hôm nay e rằng cũng sẽ là một phần trong tiệc tùng.
Những nữ hài tử xếp thành một hàng, ai nấy đều rụt rè cúi đầu, chỉ sợ bị chọn trúng.
Ảo tưởng ít ỏi về doanh trại trước đó cũng tan thành mây khói khi đối mặt với từng tên tráng hán mặt mày dữ tợn.
Vài tên lính đã uống đến đỏ mặt tía tai không nhịn được nữa, tiến lên hai bước vừa kéo vừa giật người.
Miệng phả ra hơi rượu nồng nặc:
“Sao đứa nào cũng ủ rũ thế? Cười một cái cho tiểu gia xem nào!”
“Khóc cái gì mà khóc? Được hầu hạ mấy huynh đệ bọn ta là phúc của các ngươi!”
Thấy tên lính cười dâm đãng sắp sờ vào mặt một cô gái.
Ta giơ tay chặn lại, tươi cười duyên dáng.
“Nô gia nguyện múa cho tướng quân xem, chỉ mong có thể giúp các vị tướng quân giải khuây sau những trận chiến.”
Những gã này đương nhiên không phải tướng quân, thậm chí còn không phải bách phu trưởng, nghe ta nịnh nọt thì rất đắc ý.
Để ta tiến lên, vừa hát một điệu nhạc không rõ tên vừa xoay người múa.
Thực ra ta không biết múa.
Chỉ là đã từng thấy tỷ tỷ múa dưới gốc hoa mấy lần, học được chút ít.
Lấy ra để lừa đám thô lỗ không biết chữ này cũng đủ dùng.
Huống hồ, gió đêm thổi bay vài sợi tóc dài rũ bên má ta, để lộ khuôn mặt tuyệt sắc ẩn sau đó.
Còn có mấy ai có thể nhàn nhã để ý đến điệu múa của ta?
Ánh lửa nhảy nhót theo bóng hình ta, khiến cảnh tượng này trở nên yêu dị lạ thường.
Có vài người nhìn đến quên cả thở, túi rượu trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Nhưng công dụng thực sự của khuôn mặt này không nằm ở đây.
Nửa năm trước, lần đầu tiên ta hóa thành hình người, chỉ nghĩ đến việc biến khuôn mặt thành dáng vẻ mình thích.
Đến bờ nước soi mới phát hiện, khuôn mặt này lại giống tỷ tỷ đến sáu phần.
Lúc đó chỉ nghĩ là bình thường.
Giờ vật đổi sao dời, khuôn mặt này lại có đất dụng võ.
Một khúc nhạc kết thúc, ta ngoan ngoãn cúi đầu.
Trong lòng nghĩ——
Người ta chờ đã đến rồi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, những tên lính trước đó ngồi ngả nghiêng đã quỳ xuống một loạt, đồng thanh hô “Tham kiến tướng quân.”
Ta vừa định học theo bọn họ quỳ xuống thì đã bị một đôi tay đỡ đứng dậy.
“Ngươi tên gì?”
Ta ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái nhìn, ta đã biết, mình không tìm nhầm người.
Bùi Tu Viễn quả nhiên vẫn còn sống!
Giấu đi sóng to gió lớn trong lòng, ta nhỏ giọng đáp:
“Ta tên Tiểu Bạch.”
Bùi Tu Viễn vừa buồn cười vừa bất lực:
“Ngươi là một mỹ nhân, sao lại đặt theo tên của chó thế?”
Ta mím môi, không trả lời.
Đúng là tên của chó.
Tỷ tỷ mắt mù, nuôi ta, một con hồ ly, như một con chó nhỏ trong ba năm.
Bây giờ, tỷ tỷ không còn nữa.
Ta đã trở thành một con chó hoang không chủ.
2
Ta là người tỷ tỷ nhặt được từ đống người chết.
Tỷ tỷ tuy không nhìn thấy nhưng có thể phân biệt được các loại thảo dược bằng mùi hương.
Nàng đưa ta về nhà, đắp thuốc, băng bó, cho ta ăn.
Dù nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng chưa bao giờ thiếu ta một bữa cơm.
Lần thứ ba nàng gọi ta là “Chó con ngoan”, cuối cùng ta cũng đành học theo rồi sủa hai tiếng.
Chó con thì chó con.
Tỷ tỷ đối xử tốt với chó con, chó con cũng đối xử tốt với tỷ tỷ.
Sau đó, vết thương của ta đã lành gần hết, mỗi ngày đều theo tỷ tỷ lên núi hái thuốc.
Thỉnh thoảng sẽ gặp phải những đứa trẻ hư hỏng.
Chúng cười đùa ném đá vào tỷ tỷ, cái miệng thúi chửi những lời khó nghe.
Tỷ tỷ không để ý.
Nhưng ta không thể không để ý.
Ta nhe răng trợn mắt đuổi theo chúng nửa sườn núi, đuổi đến mức chúng khóc lóc thảm thiết, vừa chạy vừa ngã về nhà.
Từ đó, mọi người đều biết, cô nương mù ở cuối ngõ không thể tùy tiện bắt nạt được nữa.
Nhà nàng ta có một con thú nhỏ vừa giống cáo vừa giống chó, rất hung dữ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Ta đã trở thành một con cáo lớn, còn tỷ tỷ thì đã đính hôn với cậu con trai què ở nhà đối diện.
Thực ra ta không hài lòng lắm với mối hôn sự này.
Ta đã nhiều lần nghe trộm được họ bàn tán sau lưng tỷ tỷ, cha mẹ mất sớm, danh tiếng cũng không tốt, sợ là sao chổi.
Nói ta hung dữ quá, tốt nhất là trước khi kết hôn nên lừa tỷ tỷ, trùm bao tải rồi vứt ta đi.
Nhưng tỷ tỷ rất mong chờ ngày đại hôn.
Cho nên, không sao cả.
Ta không phải là một con chó nhỏ bình thường, cho dù bị ném đi xa đến đâu, ta chắc chắn sẽ quay trở lại đây tìm tỷ tỷ.
Một ngày trước ngày cưới, tỷ tỷ ôm ta.
Nói lảm nhảm:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tiểu Bạch, đợi ta lấy chồng, sau này cùng phu quân nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Có lẽ, cứ cách ba bữa lại có thể cho ngươi nếm thử mùi thịt.”
Tỷ tỷ cười cong cả mắt, thật dịu dàng.
Đầu tai ửng hồng nhàn nhạt, như hoa sen vừa nở.
Ta thầm thề trong lòng——
Ta chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt tỷ tỷ.
Nếu họ đối xử không tốt với tỷ tỷ, ta sẽ ngồi trên bàn thờ trong từ đường của họ mà hóa hình, mắng một câu đồ thứ con cháu bất hiếu.
Lúc đó ta không biết.
Đời đời kiếp kiếp.
Ta không còn cơ hội bảo vệ tỷ tỷ nữa rồi.
3
Ngày đại hôn, ta ngậm lễ vật cưới chạy về nhà.
Ta còn chưa thấy tỷ tỷ mặc đồ cưới bao giờ.
Chắc chắn rất đẹp.
Nhưng khi rẽ qua góc phố, thứ ta thấy không phải tiếng chiêng trống rộn ràng, mà là một màu máu đỏ thẫm.
Không còn một ai nào sống sót.
Tân nương thì lại biến mất không biết tung tích.
Chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa, ta hóa thành hình người.
Kéo từng người qua đường, lớn tiếng chất vấn.
Nhưng giọng nói phát ra lại khàn khàn không giống tiếng người.
Mọi người đều vội đến vội đi, xua tay không muốn nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Một lúc lâu sau, ta mới ghép lại được ngọn nguồn từ lời kể của một vài cụ già tốt bụng.
Cô dâu vừa mới xuống kiệu, bỗng nhiên mây ngũ sắc đầy trời.
Thần nữ từ trên trời giáng xuống nhưng lúc nàng ta nhấc tay lên thì máu chảy thành sông.
Nàng ta cầm roi dài, đánh cô dâu khắp người đầy thương tích.
Sau đó mới cao cao tại thượng nhìn xuống, cong môi cười.
“Hôm nay ngươi đại hôn, thật là phong quang biết bao? Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, những tướng sĩ đang chiến đấu trên chiến trường phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào?”
“Chiến sĩ ngoài chiến trường nửa sống nửa chết, mỹ nhân trong trướng vẫn hát ca nhảy múa. Bùi tướng quân đanghuyết chiến trên chiến trường, làm sao biết được người trong lòng mình lại gả chồng trong ngày chàng ta tử trận? Hành động của ngươi như thế này, khác gì heo chó đâu?”
“Giang Hoài Cẩn, ta hỏi ngươi, ngươi có biết tội không?”
Tỷ tỷ thân thể yếu ớt.
Lúc đó đã ra gần như thở không nổi nữa.
Môi nàng tái nhợt nhưng lại khẽ cười khẩy một tiếng, nói:
“Vô lý.”
Thần nữ giận đến mức không thể kìm được.
Nắm lấy tỷ tỷ, đạp mây bay về hướng thành lâu.
Lão nhân thở dài, vẻ mặt khó xử:
“Chỉ sợ, chỉ sợ Giang cô nương lúc này đã…”
Không kịp nghe nữa, ta bất chấp chạy về phía thành lâu.
Túi giấy nhỏ ngậm trong miệng trước đó từ tay áo rơi xuống đất.
Bột thuốc đổ ra ngoài, nhuộm máu tươi, lẫn với tro bụi, lại bị người ta giẫm đạp mấy lần.
Trở nên bẩn thỉu lầy lội.
Đây là phương thuốc ta dùng hai trăm năm tuổi thọ đổi lấy từ thụ tinh.
Lại mất nửa năm, mới gom đủ mười hai vị thuốc.
Đun nấu bốn mươi chín ngày, rồi nghiền thành bột.
Chỉ cần dùng thứ này, là có thể chữa khỏi mắt cho tỷ tỷ.
Ta muốn để tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy thế giới này.
Muốn cho tỷ tỷ xem dáng vẻ hóa hình của ta.
Rõ ràng, chỉ còn một chút nữa thôi.
4
Tỷ tỷ chết rồi.
Thi thể nàng bị treo trên thành lâu cao vun vút.
Áo cưới bị roi quất rách nát, như một đóa hoa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ giữa không trung, rực rỡ đến lạnh lẽo nồng nàn.
Ta như phát điên lao lên nhưng lại bị thần lực mà thần nữ để lại đánh bật ra lần này đến lần khác.
Đến sau cùng, ta đã không còn phân biệt được mình là không biết lượng sức hay muốn dùng nỗi đau để ghi nhớ mối hận thấu xương này.
Đám đông phía sau xì xào bàn tán.
Họ nói.
Lúc tỷ tỷ chưa tắt thở, vẫn từng lần từng lần cầu xin từng người đi qua.
“Ta ở cuối ngõ Bạch Hoa, nhà ta có một con chó nhỏ, nó còn rất nhỏ, ta đi rồi sẽ không có ai cho nó ăn. Có người nàotốt bụng, xin hãy giúp đỡ ta với.”
Họ nói.
Người bị thần nữ giết chết, sẽ không có kiếp sau, không biết cô nương này đã phạm tội gì, mới phải chịu kết cục như vậy.
Ta mới chậm chạp nhận ra rằng——
Ta không còn tỷ tỷ nữa rồi.
Kiếp này kiếp sau, sẽ không bao giờ còn nữa.
Trước kia lúc rảnh rỗi, tỷ tỷ đã đọc cho ta nghe vài cuốn tiểu thuyết về yêu quái.
Trong sách nói, hồ yêu đều không có tim.
Nhưng nếu không có tim, tại sao lại đau đến thế này?
Ta dùng sức ấn chặt vào ngực.
Bỗng nhiên phát hiện ra mình đã nước mắt đầy mặt.
Xem ra, hồ yêu có tim.
Còn thần nữ thì sao?
Đào ra xem thử, là biết ngay.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.