Chương 1841. Đứa con này không phải là vật trong ao hồ (3)
Đứa con này không phải là vật trong ao hồ (3)
“Sợ rằng Thần Hậu đã hoài nghi ta rồi, chí ít cũng sẽ hoài nghi năng lực của ta.” Trần Già nói: “Ta không thể làm đà điểu, gửi gắm hy vọng vào sự chậm chạp của Thần Hậu.”
Ngụy Quân nói: “Thần Hậu chưa chắc đã chậm chạp, luận về tâm tư tùy cơ ứng biến, Thần Hậu có lẽ còn mạnh hơn cả Nguyên Minh chủ và Thần Quân. Dù sao Thần Hậu trước đây phần nhiều là dựa vào thủ đoạn mà lên vị, chút thủ đoạn nhỏ này của huynh, không đáng để nhắc đến trước mặt Thần Hậu. Trước đây nàng ta không phát hiện ra huynh là bởi vì thiếu thông tin chứ không phải năng lực của nàng ta không đủ. Hơn nữa, ta nghi ngờ nàng ta nói sau nửa tháng nữa nàng ta xuất quan cũng là để cho huynh mất cảnh giác, rất có khả năng hiện tại nàng ta đã xuất quan rồi.”
Nghe được lời cuối cùng của Ngụy Quân, Trần Già giật mình trong lòng, sau đó phản ứng lại và kinh ngạc nói: “Có lý, trước đó Thần Hậu chưa từng nói cho ta biết khi nào sẽ xuất quan, nàng ta cũng không cần thiết nói với ta. Phải là ta có chuyện báo cáo với nàng ta mới đúng, nàng ta căn bản không cần báo cáo với ta, càng không cần cụ thể thời gian chính xác như vậy. Nàng ta đã nghi ngờ ta rồi?”
“Chưa chắc là nghi ngờ, chẳng qua là để thận trọng, phòng huynh một chút. Cho dù sau đó chứng minh là làm điều vô ích cũng sẽ không có tổn thất gì, cẩn thận không phạm sai lầm lớn.” Ngụy Quân nói.
Đây là sự tu dưỡng cần phải có của một cường giả ưu tú.
Ở phương diện này, Lục Nguyên Hạo là người cẩn thận nhất.
Thần Hậu chắc chắn sẽ không làm được đến mức độ đó, nhưng đề phòng trước một chút, hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực của Thần Hậu.
“Nếu như Thần Hậu xuất quan nhưng lại không nói cho huynh, chứng tỏ rằng Thần Hậu cho mưu đồ khác.” Ngụy Quân có chút suy tư: “Đương nhiên, đây cũng là chuyện bình thường. Nếu Thần Hậu cho mưu đồ khác, đó mới là nhìn thấy quỷ rồi. Nhưng Thần Hậu sẽ mưu đồ chuyện gì? Có chuyện gì mà Thần Hậu Cần phải lén lút đi làm?”
Khi Ngụy Quân nói đến đây, hắn và Trần Già nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một khả năng.
Trần Già hít một hơi thật sâu.
“Diệt Phật?”
“Giết tù nhân?”
“Phá hoại đàm phán hòa bình giữa Đại Càn và Tây Đại Lục?”
Trần Già càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi.
“Ngụy huynh, huynh mau đi nhắc nhở những người khác.”
Ngụy Quân cũng có chút giật mình, nhưng hắn không động đậy.
Thay vào đó, hắn liếc nhìn Trần Già.
“Nếu ta nhắc nhở những người khác rồi, có phòng bị rồi, huynh có khả năng sẽ bị bại lộ.” Ngụy Quân nói: “Rất nhiều chuyện đều liên quan đến nhau, bình thường mà nói, ngay cả việc Thần Hậu hạ giới hay chưa bọn ta cũng không nên biết.”
Mặc dù trước đó lúc động thủ với Yêu hoàng, có trâm vàng của Thần Hậu xuất hiện, nhưng đó chỉ là trâm vàng của Thần Hậu mà thôi.”
Trước đó, Trần Già đã từng sử dụng tram vàng của Thần Hậu, không thể chứng minh rằng Thần Hậu đã hạ giới.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetYêu hoàng bị vây hãm, trâm vàng của Thần Hậu xuất lực rất lớn, càng quan trọng hơn là sự tăng vọt về thực lực của Trần Già và Ưng Vương khiến Yêu hoàng hoàn toàn không nắm bắt được.
Cho nên trên lý thuyết, Thần Hậu hạ giới hay không hiện tại vẫn chỉ là một sự phỏng đoán.
Có thể chỉ có Trần Già mới biết được Thần Hậu đã thật sự hạ giới rồi.
Nếu Đại Càn thật sự đi dự phòng, hơn nữa còn dự phòng có tính nhắm vào, không nói đến việc có thể phòng hay không, chỉ riêng bản thân chuyện này thôi, rất có thể sẽ hoàn toàn bại lộ sự tồn tại của Trần Già.
Đương nhiên Ngụy Quân không muốn kế hoạch của Thần Hậu thành công, nhưng nếu điều kiện tiên quyết là bại lộ Trần Già hoặc là mang đến nguy hiểm cho Trần Già, Ngụy Quân sẽ suy xét một chút, sẽ không quyết định bốc đồng như vậy.
Ngược lại, Trần Già vô cùng lo lắng.
“Ngụy huynh, ta không sao, đề phòng được Thần Hậu trước rồi nói.”
“Không phòng được.” Ngụy Quân lắc đầu, nói: “Chỉ có ngày ngày làm giặc, nào có đạo lý ngàn ngày phòng giặc? Chỉ cần Thần Hậu sẵn sàng tự mình động thủ thì căn bản không thể phòng được, trừ khi chúng ta phái cử ra Ma Quân hoặc là Yêu hoàng, nhưng đây là điều không thể.”
Cho dù là Ma Quân hay là Yêu hoàng cũng đều không thể làm bảo mẫu cho Đại Càn.
Đối với những người khác ở Đại Càn, thực lực của Thần Hậu vốn chính là Hàng Duy Đả Kích.
Lãnh thổ của Đại Càn lại lớn như vậy, chiến tuyến lại dài như vậy, làm sao phòng?
Phòng không được.
“Hơn nữa tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán của chúng ta, nếu chúng ta ra quân ồ ạt, cuối cùng lại không xảy ra thì sao?” Ngụy Quân hỏi ngược lại.
Trần Già không thể phản bác.
Khả năng này quả thực là có tồn tại.
“Cũng không thể không làm gì cả, đúng không?” Trần Già nói.
“Đương nhiên phải làm một số việc gì đó, có điều phòng ngự không phải là phong cách của ta.” Ngụy Quân trầm ngâm nói: “Vừa rồi không phải huynh nói muốn làm một trận lớn sao? Ý tưởng này cũng không tồi. Thần Hậu đánh theo ý của Thần Hậu, chúng ta đánh theo ý của chúng ta, làm hại lẫn nhau, xem ai chống đỡ không nổi trước.”
Trần Già: “Những đối tượng mà Thần Hậu có khả năng hạ thủ kia thì làm thế nào?”
Ngụy Quân suy nghĩ một chút, nói: “Dù sao cũng không phải là người của Đại Càn chúng ta, xem vận khí của bản thân bọn họ vậy.”
Ngụy Quân cũng không phải thánh mẫu.
Trần Già không có gì để phản bác.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.