Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:37 sáng – 22/11/2024

1.
 
“Thái y viện là nơi an toàn nhất.”
 
Tôi không hiểu tại sao Thái tử lại thích ở trong thái y viện.
 
Hắn giải thích với tôi như vậy.
 
2.
 
Tôi gật đầu, không nói gì nữa.
 
Nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
 
Hắn là Thái tử.
 
Chỉ cần luôn ở trong hoàng cung thì sao lại không an toàn?
 
3.
 
Còn có một điều rất kỳ lạ.
 
Gần đây Thái tử luôn cầm một tờ giấy nhăn nhúm trong tay.
 
Tờ giấy đó, hắn rất quý trọng.
 
Một ngày nọ tôi nhìn thấy nội dung trên đó.
 
Viết bằng chữ triện, được trải rộng trên tờ giấy.
 
4.
 
[Hoàng đế là người quyền lực nhất, người khác không được trái ý.]
 
[Thái tử là hy vọng của triều đại, là lãnh đạo của các hoàng tử, hãy chăm chỉ, đi ngủ vào giờ Dậu, dậy vào giờ Mùi.]
 
[Nếu bị thương, hãy ngay lập tức đến thái y viện chữa trị.]
 
[Nhớ rằng thái y viện là nơi trú ẩn, là nơi an toàn nhất.]
 
[Trong hoàng cung không có gương đồng, nếu thấy gương đồng, hãy lập tức đập vỡ hoặc đảm bảo nó chỉ phản chiếu bản thân bạn.]
 
Xem xuống dưới.
 
Mấy hàng chữ đỏ loằng ngoằng viết ở dưới cùng:
 
[Không có Hoàng đế!]
 
[Khi bạn trở thành chính bạn, bạn chính là chân lý, đừng trái ý cá nhân bạn!]
 
[Không có thái y viện, không tồn tại thái y!]
 
[Tìm gương đồng, chỉ có tìm được mới sống sót!]
 
Sau đó có vẻ như còn viết một số “mười”, nhưng bị làm mờ.
 
Tôi không nhìn rõ.
 
5.
 
Tôi cảm thấy nội dung chữ đỏ trên giấy có vấn đề.
 
Nếu không có thái y viện, không tồn tại thái y.
 
Thì tôi là gì?
 
Và tại sao tôi lại ở đây?
 
6.
 
Nếu Thái tử thực sự thấy những dòng chữ đỏ đó, thì suy nghĩ của hắn có lẽ giống như tôi.
 
Nội dung của chữ đỏ là sai.
 
Nội dung của chữ triện là đúng.
 
Vì vậy hắn luôn ở trong thái y viện.
 
Dù sao, thái y viện là nơi an toàn nhất.
 
7.
 
Hôm nay, trời mưa.
 
Khi tôi đang nặn viên thuốc, vừa làm xong viên thứ tám.
 
Đột nhiên tôi nhận ra đã đến lúc phải đi bắt mạch cho Hoàng hậu.
 
Tôi cầm hộp thuốc, rời khỏi thái y viện.
 
Trên đường gặp Cửu hoàng tử.
 
Cậu ta đứng trước Sương Phương Các, gọi tôi lại.
 
“Cửu hoàng tử an khang.”
 
“Trời mưa rồi, có thể cho tôi cùng che ô không?”
 
8.
 
Đây là mệnh lệnh của hoàng tử.
 
Làm nô tì không có quyền từ chối.
 
Cửu hoàng tử thấy tôi đến, ánh mắt đầy cảnh giác đánh giá tôi vài lần.
 
Ngay sau đó, cậu ta cởi giày ra.
 
“Đi thôi, ô phải được che kỹ. Nhớ kỹ, không được… để mưa dính vào tôi.”
 
Tôi cúi đầu nhìn xuống: “Thưa điện hạ, nhưng ngài đã cởi giày, chân sẽ bị ướt.”
 
Cửu hoàng tử ngẩn người vài giây, đột nhiên hít vào một hơi.
 
“Đúng! Đúng! Chân cũng không thể chạm vào! Nhưng giày thì sao…”
 
Y đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía tôi.
 
“Cô cõng tôi. Đúng, cô cõng tôi đi.”
 
9.
 
Nghe vậy, tôi quỳ xuống gần chân Cửu hoàng tử.
 
Cậu ta như một con mèo giật mình, lùi lại vài bước.
 
“Cô làm gì vậy?”
 
Tôi im lặng rút tay lại, đứng dậy.
 
“Điện hạ thứ lỗi, nô tì chỉ muốn xem tại sao chân của ngài không thể đi.”
 
Cửu hoàng tử cứng ngắc gãi đầu, không nói, rồi chỉ vào phía sau tôi.
 
“Cô không thấy cơn mưa rất kỳ lạ sao?”
 
10.
 
Quay đầu nhìn lên trời.
 
Nhìn kỹ.
 
Chất lỏng đỏ như máu rơi từ trên trời xuống, không khí tràn ngập mùi tanh hôi.
 
Một mặt trời đen treo trên trời.
 
Cửu hoàng tử nói mưa có gì đó khác thường.
 
Nhưng mưa không phải lúc nào cũng như vậy sao?
 
Tôi không hiểu.
 
11.
 
“Thưa điện hạ, nô tì không cảm thấy mưa có gì bất thường.”
 
“Cô… cô có phải là bị mưa dính vào tay không?”
 
Cửu hoàng tử run rẩy chỉ vào cánh tay phải của tôi.
 
Tôi cúi đầu, nhận thấy cánh tay phải của mình đã bị mục nát, xương trắng bên trong có thể thấy rõ, dịch nhầy màu vàng còn đang từ từ chảy xuống.
 
Một cảm giác mà tôi không thể diễn tả nổi dâng lên.
 
“Cô… cô không đau sao?”
 
Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt trống rỗng.
 
“Đau là gì?”
 
12.
 
Cửu hoàng tử giậm chân vài lần, hét lên: “Đào rãnh!” (Cái quái gì thế)
 
Tôi không hiểu cậu ta nói “đào rãnh” có ý nghĩa gì.
 
Cửu hoàng tử có phải đột nhiên muốn đào một cái rãnh dưới đất không?
 
Thực sự không hiểu suy nghĩ của các hoàng tử.
 
Làm việc gì cũng không theo kế hoạch.
 
13.
 
Sau đó tôi nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: “Quên đi, một NPC thì làm sao biết được cảm giác đau…”
 
Những từ ngữ tôi chưa bao giờ nghe thấy liên tục phát ra từ miệng cậu ta.
 
Cửu hoàng tử liều lĩnh bước thêm một bước về phía ta, rồi ánh mắt rơi vào cánh tay tôi.
 
“Đã thành ra thế này rồi… nếu cõng tôi, cánh tay của cô sẽ rơi ra thì sao… nếu tôi bị ngã, dính mưa thì sẽ chết mất!”
 
Tôi đứng yên tại chỗ, cúi đầu, chờ đợi lệnh của Cửu hoàng tử, đột nhiên nghĩ đến câu hỏi cậu ta vừa hỏi tôi.
 
“Không đau sao?”
 
Câu này rất quen.
 
Có vẻ như trước đây cũng có người đã hỏi tôi.
 
Người đó là ai?
 
Là lúc nào?
 
Đau là gì?
 
Đây có phải là điều mà một thái y bình thường nên biết không?
 
14.
 
“Vậy, cô… cùng tôi chờ mưa tạnh.”
 
“Thưa Cửu hoàng tử, hôm nay vào giờ Ngọ ta phải đến Côn Ninh cung để bắt mạch cho Hoàng hậu.”
 
Cửu hoàng tử nghe xong sắc mặt lập tức tái xanh vài phần.
 
“Giờ Ngọ? Đi đến chỗ Lương Nhuệ? Cô… cô là NPC có nhiệm vụ? Không phải chỉ là đi lang thang trong thế giới này sao?”
 
“Rầm rầm!” Cậu ta chưa nói hết câu, sấm chớp đã đánh xuống.
 
Tất cả đều đánh vào không gian trên Côn Ninh cung.
 
Chúng tôi nghe thấy âm thanh hỗn độn phát ra từ hướng đó.
 
“Chỗ đó… chắc chắn có chuyện xảy ra rồi!”
 
Tôi nghe thấy Cửu hoàng tử hét lên, quay đầu nhìn cậu ta thì thấy trong đồng tử của cậu ta có chút ngạc nhiên và không hiểu.
 
15.
 
Cửu hoàng tử vừa định bước ra khỏi Sương Phương Các, lại bị cơn mưa lớn bên ngoài đẩy lùi trở lại.
 
Âm thanh từ hướng Côn Ninh cung ngày càng nhỏ.
 
“Cô có biết gì không? Chỗ đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cửu hoàng tử kéo cổ áo của tôi hét lên.
 
Tôi nghiêng đầu.
 
Côn Ninh cung không phải luôn như vậy sao?
 
Nên tôi mới phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu.
 
Nhưng cậu ta lại ngăn tôi lại.
 
Cửu hoàng tử đột nhiên đứng yên như một cột đá, toàn thân cứng đờ, ánh mắt cậu ta chăm chú nhìn về phía trước như có cái gì đó.
 
“Người chơi Lương Nhuệ đã chết…” Cậu ta lẩm bẩm.
 
Không biết tại sao, câu lẩm bẩm nhỏ này khiến tôi cảm thấy rùng mình.
 
Tôi nhặt hộp thuốc đặt trên đất, chào cậu ta.
 
“Điện hạ, mưa đã tạnh. Nô tì phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu.”
 
Cửu hoàng tử tỉnh lại, đôi mắt cậu ta đỏ bừng, nhìn tôi với vẻ tức giận.
 
Tôi lặp lại động tác chào.
 
“Nô tì phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu…”
 
“Đủ rồi! Đừng nói tiếp nữa.”
 
“Vì mưa đã tạnh, tôi… tôi cùng cô đi.”
 
16.
 
Mưa tạnh, tôi đeo hộp thuốc lên vai trái, rồi cùng Cửu hoàng tử rời khỏi Sương Phương Các.
 
Trên đường đi, tôi càng chắc chắn rằng Cửu hoàng tử là một người kỳ lạ.
 
Cậu ta luôn ở bên cạnh tôi và có rất nhiều điều để nói.
 
Cậu ta cũng rất hay giật mình.
 
17.
 
“Lương Nhuệ sao lại chết được? Cô ấy sao… cô ấy không thể chết được, chắc chắn là báo sai… Tôi phải tận mắt thấy thi thể của cô ấy, tôi phải thấy thi thể của cô ấy! Tôi không tin!”
 
Tôi đi thẳng trên con đường trong cung, lặng lẽ lắng nghe Cửu hoàng tử tự nói một mình bên cạnh.
 
Đột nhiên, cậu ta ngừng lảm nhảm, đứng sững tại chỗ, rồi liên tục vỗ vào lưng tôi.
 
“Á á á! Đó là cái gì! Cái gì vậy!”
 
Tôi từ từ quay người lại, cậu ta vì sợ hãi muốn kéo cánh tay của tôi.
 
Nhưng không may, cậu ta đứng ở bên phải tôi.
 
Cặp mắt của Cửu hoàng tử đảo qua đảo lại, tay cậu ta lóng ngóng vươn tới cánh tay của tôi mà không chạm được.
 
Vì vậy, tôi chủ động đưa tay trái ra.
 
“Ở đó có vẻ có cái gì đó thật!”
 
Tôi nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.
 
Không thấy gì cả.
 
Trên con đường trống trải, chỉ có hai chúng tôi.
 
Tôi: “…”
 
Cửu hoàng tử tự trấn tĩnh một lúc.
 
Cậu ta cúi đầu phát hiện mình đang nắm cánh tay trái của tôi, lại một lần nữa phát ra tiếng gào thét hỗn loạn.
 
Tôi nhìn cánh tay bị cậu ta làm văng ra, nghiêng đầu một chút, nhìn về phía con đường trước mắt, tiếp tục đi về phía trước.
 
“Cô… đừng bận tâm. Dù sao thì những NPC như các cô ngày mai sẽ mọc lại thôi…”
 
Tôi: “……”
 
“Tại sao cô không nói gì? Có phải chưa đến lúc cô phải nói không? À đúng rồi…”
 
“Điện hạ, đến Côn Ninh cung rồi.”
 
18.
 
Cổng lớn của Côn Ninh cung đóng chặt.
 
Từ bên ngoài có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh xào xạc bên trong.
 
Chất lỏng đỏ tươi và có mùi hôi từ dưới khe cửa chảy ra, trong đó còn lẫn một chút thịt vụn, tôi đứng bên cạnh cúi đầu nhìn những mảnh thịt vụn trượt qua dưới chân, còn có vài đám lông đen có da đầu dính vào giày tôi.
 
Những thứ này không khác gì so với trước đây.
 
Tôi cũng không cảm thấy có gì sai cả.
 
Nhưng Cửu hoàng tử lại bắt đầu.
 
Cậu ta trước tiên thét lên một tiếng thảm thiết, rồi che miệng và mũi của mình, bắt đầu nôn mửa, cuối cùng kéo cánh tay trái của tôi và nôn ra.
 
Tôi im lặng nhìn chất nôn trộn lẫn với chất lỏng hôi thối tạo thành một đống, từ từ trượt qua trước mặt tôi như một đống đất nhỏ.
 
Sau một lúc nôn mửa, cậu ta dùng tay áo lau miệng, mở miệng yếu ớt nói: “Cô đi… đi mở cửa, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
 
Tôi nhìn thấy Cửu hoàng tử không biết lấy từ đâu ra một con dao lớn và giữ im lặng.
 
“Tôi phải mở sao?” Giọng cậu ta run rẩy và có chút nghẹn ngào.
 
Tôi vẫn giữ im lặng.
 
Thực ra tôi muốn nói điều gì đó, nhưng không biết vì sao câu nói lại dừng lại ở miệng, rồi nuốt xuống.
 
Cửu hoàng tử lảo đảo bước đi, chân dẫm lên dòng máu chậm rãi tiến gần đến cổng lớn, cậu ta hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi như cầu cứu.
 
Tôi cứng đờ tránh ánh mắt của cậu ta.
 
“Vậy tôi mở đây, tôi thật sự mở đây!”
 
Cửu hoàng tử kéo cổng lớn của Côn Ninh cung một lúc lâu, đổ mồ hôi đầy trán mà vẫn không mở được cửa.
 
“Tiểu thái y, tôi không mở được cửa này.”
 
“Điện hạ, là cửa đẩy, không phải kéo.” Lần này tôi cuối cùng cũng có thể nói ra.
 
Cửu hoàng tử: “…”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận