18
Tiệc rượu bắt đầu.
Sau một vòng xã giao, tôi tựa vào sofa nghỉ ngơi.
Một vài thiếu gia có ngoại hình dễ nhìn đến mời rượu, tôi đều không từ chối ai.
Ngay khi tôi đang cùng một thiếu gia nói chuyện vui vẻ.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cả đám đông trở nên xôn xao.
“Người kia trông có vẻ quen mặt.”
“Anh bị ngốc à, đó là thiếu gia nổi tiếng ở Bắc Kinh đấy!”
Một bóng dáng cao lớn bước vào, ngược ánh đèn mà tiến đến. Dáng người ấy, với bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài được bao bọc trong bộ vest đen lạnh lùng, đẹp đến mức khiến người ta muốn huýt sáo.
Tôi chau mày, thì ra là Đoàn Gia Ngôn, hắn đã trở về sớm hơn dự định!
“Hệ thống, Đoàn Gia Ngôn trở về rồi, nếu hắn muốn ra tay, có phải tôi sẽ chết ngay lập tức không?”
“Đương nhiên.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, tôi nhanh chóng suy nghĩ, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu tôi.
Đoàn Gia Ngôn đã bỏ đi sự ngây ngô, ở trên sân khấu từ trên cao nhìn xuống tuyên bố với mọi người, Tập đoàn Thẩm thị sẽ chính thức thành lập chi nhánh ở đây.
Cuối cùng, ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, hướng thẳng về phía tôi.
Hắn nói rằng tên hắn là Thẩm Chấp, từ nay sẽ là CEO của Tập đoàn Thẩm thị và sẽ ở lại trong thành phố.
Kể từ ngày hôm đó, Tập đoàn Thẩm thị bắt đầu điên cuồng đối phó với tất cả những gia tộc từng hãm hại Đoàn Gia Ngôn.
Đứng mũi chịu sào chính là Kim gia, Quan gia, Hà gia.
Tôi cười thầm, sói con đã trưởng thành, và vẫn luôn thù dai như thế.
19
Tập đoàn Thẩm thị thực lực hùng hậu, mấy nhà bị nhắm vào nhiều lần tới cửa cầu xin Thẩm Chấp giơ cao đánh khẽ.
Nhưng ngay cả mặt Thẩm Chấp cũng không thấy được.
Vì thế tôi thuận thế đề nghị kết hôn với Quan Dịch, cùng nhau chống lại rủi ro.
Sau khi Quan Dịch nghe nói, lập tức tìm đến tôi.
“Kim Ngọc Dao, cô điên rồi à? Năm đó hôn ước chỉ là một đề nghị, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, giờ cô muốn lợi dụng tình hình này để đào xới chuyện cũ, thú vị lắm sao?”
Qua nhiều năm như vậy, hình như hắn vẫn cảm thấy tôi có ý với hắn.
Tôi không kiên nhẫn nói: “Ai nói cô dâu nhất định là tôi?”
Tôi nói cho hắn biết Thẩm Chấp chính là Đoàn Gia Ngôn, hắn là trở về báo thù.
Ngoại trừ Trần Du, tất cả mọi người đều là kẻ thù của hắn.
Năm đó là tôi uy hiếp Đoàn Gia Ngôn cắn ngược Trần Du một miếng, hắn nhất định áy náy với Trần Du.
Chỉ cần Trần Du lấy thân phận của tôi gả vào Quan gia, không chừng hai nhà có thể may mắn thoát nạn.
Đây tất nhiên chỉ là lời nói dối.
Nhưng Quan Dịch không chịu nổi mà động lòng.
Hắn đã sớm bị Trần Du công lược thành công, cầu hôn cô ta.
Nhưng trong lòng Trần Du vẫn luôn nhớ đến Đoàn Gia Ngôn, chậm chạp không đồng ý.
Khi Thẩm Chấp xuất hiện, cô ta càng tìm cách lộ diện, nhưng lần nào cũng bị tôi ngầm ngăn chặn.
Đám cưới này, với tính cách của Thẩm Chấp, chắc chắn hắn sẽ đến phá hỏng buổi lễ.
Đây là cơ hội của Trần Du, bất kể là bị Thẩm Chấp mang đi hay là chiếm thân phận đại tiểu thư Kim gia, cô ta đều không thiệt thòi.
20
Trước ngày cưới, thông tin về sự kiện này đã được quảng bá rầm rộ, toàn thành phố không ai là không biết.
Hôm đó, tôi sớm thay lễ phục, dạo một vòng quanh sảnh cưới.
Rồi nhanh chóng chạy về phòng để đổi đồ với Trần Du.
Trần Du trang điểm xong, xuyên qua gương châm chọc tôi.
“Thật đúng là kẻ tham sống sợ chết, hôm nay cô rời đi, sau này sẽ không còn là đại tiểu thư nhà họ Kim nữa.”
Tôi cắn môi, “Chỉ cần cứu được Kim gia, dù không làm tiểu thư cũng chẳng sao.”
Trần Du bĩu môi, giọng điệu trách móc, “Sớm biết hôm nay, thì cần gì phải làm những chuyện trước đó.”
Phải công nhận rằng, cô ta và Quan Dịch đúng là cặp trời sinh, cả hai đều có chung một niềm tin mù quáng.
Luôn nghĩ rằng mình có thể xoay chuyển được tình thế.
Tôi tháo chiếc vòng tay đã đeo suốt ba năm qua, ném lên bàn trang điểm.
Ra khỏi khách sạn, tôi đi thẳng đến ga tàu.
Tôi đã mua nhiều vé tàu với các thời điểm khác nhau.
Không ai biết đích đến thật sự của tôi.
Cái gì mà cứu Kim gia, tất cả đều là sự ngụy trang mà tôi lừa Trần Du để đi dời đi sự chú ý.
Từ hai năm trước tôi đã bắt đầu im lặng chuyển giao tài sản.
Kim gia đã sớm là một cái vỏ rỗng.
Nó có phá sản hay không thì liên quan gì đến Kim Ngọc Dao này chứ?
Kéo hành lý bước vào nhà vệ sinh, khi ngước mắt lên, tôi như thấy bóng dáng vệ sĩ của Thẩm Chấp đứng bên ngoài.
Thận trọng hơn, tôi đưa cho nhân viên dọn dẹp năm trăm tệ, đổi quần áo với cô ấy.
Khi thấy nhân viên dọn dẹp bước ra ngoài, tôi quay ngược lại, đi vào lối dành cho nhân viên.
Không ngờ vừa đẩy cửa ra, lập tức có một chiếc khăn tay bịt kín miệng mũi tôi.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy có người thở dài nhẹ nhàng bên tai tôi.
“Bắt được cô rồi, đại tiểu thư tự chui đầu vào lưới.”
21
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Một bóng dáng cao lớn đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vừa mở mắt, bỗng nhiên đối diện với hắn.
“Thẩm Chấp? Hay là nên gọi cậu là Đoàn Gia Ngôn?”
Hắn giơ ngón tay lên, vuốt ve trên mặt tôi.
“Đại tiểu thư không hỏi một chút, vì sao tôi lại hao hết tâm tư để bắt cô?”
Có cái gì hay mà hỏi, đơn giản là tôi sắp chết thôi.
Đoàn Gia Ngôn, người như hắn ta, khi yếu thế thì nhẫn nhịn, khi mạnh mẽ lại càng tàn bạo hơn.
Có lẽ trước khi giết tôi, hắn ta sẽ trả thù từng biện pháp tôi đã sử dụng với hắn ta trước đây.
Thua một ván cờ, tôi đành chịu.
Thấy tôi không nói gì, Đoàn Gia Ngôn đột nhiên rót cho mình một ly nước, nụ cười mang theo chút ác ý quen thuộc:
“Tôi nhớ đại tiểu thư chỉ uống nước ấm 35 độ phải không?”
Cái ác mà tôi đã gieo, cuối cùng sau nhiều năm cũng kết thành quả.
Hệ thống trong đầu tôi hả hê cười.
Tôi nhắm mắt, chờ đợi Đoàn Gia Ngôn hắt nước lên người mình.
Nhưng điều tôi nhận được lại là một cái hôn không chút khoan nhượng từ hắn ta, sau khi hắn giữ chặt cằm tôi.
Nước thấm ướt cổ tôi, nhưng tôi chỉ có thể cố nuốt xuống.
Một lúc sau, khi đôi môi rời nhau, Đoàn Gia Ngôn lau môi tôi:
“Nước ấm, tiểu thư có hài lòng không?”
Tôi bất ngờ bật cười:
“Đoàn Gia Ngôn, cậu thích tôi sao?”
Hắn dừng lại: “Đại tiểu thư trước kia không phải chê tôi ghê tởm sao, hiện tại bị tôi tùy ý hôn môi, cảm giác như thế nào?”
Ý ở ngoài lời, hắn chỉ là vì nhục nhã tôi nên mới làm vậy.
“Đoàn Gia Ngôn, cậu thật xấu xa.”
“Nhưng mà, kỹ thuật hôn môi không tệ.”
Tôi liếm liếm khóe miệng, ánh mắt Đoàn Gia Ngôn thâm trầm.
“Rất nhiều năm trước, đại tiểu thư từng hứa sẽ cho tôi một phần thưởng.”
“Vừa rồi không phải đã thực hiện rồi sao.”
“Đại tiểu thư, tôi là thương nhân, vừa rồi chút lợi tức cũng không đủ.”
Tôi hỏi Đoàn Gia Ngôn muốn gì.
Hắn cười nhã nhặn, lại kề sát bên tai tôi, cố ý hạ giọng nói: “Muốn… xâm phạm cô.”
Dục vọng cuồn cuộn trong bóng đêm.
Thiếu niên năm xưa đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông chín chắn.
Những đường nét cơ bụng của hắn càng rõ ràng hơn theo từng nhịp thở gấp gáp.
Như thể để trả thù chuyện tôi đã cố ý đổ cháo xuống đất trước đây, Đoàn Gia Ngôn giữ chặt eo tôi, đổ rượu vang lên lưng tôi.
Liếm từ dưới lên.
Tay tôi cào ga trải giường ra từng nếp gấp.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu.
“Đại tiểu thư, tôi liếm vậy đã sạch sẽ chưa?”
Sau đó, khi dục vọng leo tới đỉnh điểm, lại bỗng nhiên có hai giọt chất lỏng ấm áp rơi vào bên má tôi.
Đoàn Gia Ngôn, hắn khóc.
22
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Đoàn Gia Ngôn đã không thấy đâu nữa.
Hắn lấy điện thoại và quần áo của tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHệ thống giải trừ sự che chắn, nhìn thấy vết hôn trên người tôi phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Hai……Hai người……”
“Như ngươi thấy, tôi đã làm ô uế đại nhân vật phản diện thuần khiết không tì vết của các người.”
Hệ thống không tin nổi, dựa theo những hành vi của tôi, Đoàn Gia Ngôn không thể nào thích tôi.
Tôi gật đầu.
“Đúng, hắn không thích tôi, tối hôm qua chúng tôi vẫn là hận nhau. Xem ra trong tương lai chúng tôi có thể tiếp tục hận.”
Hệ thống như đang cố gắng mô phỏng lại tình hình.
Tôi đột nhiên hỏi: “Nếu như tôi công lược thành công, ngươi sẽ thoát ly sao?”
Hệ thống không phản đối.
Tôi lại hỏi: “Nếu tôi chết, ngươi cũng sẽ thoát ly sao?”
Một lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định.
Tôi lắc lắc sợi xích trên chân.
Hiện tại loại tình huống này, tôi không thể nghi ngờ là bị Đoàn Gia Ngôn giam cầm.
Nhưng trò chơi kết thúc khi nào, là do tôi quyết định.
Hắn không cho tôi quần áo, tôi liền xé tấm ga giường và choàng lên người.
May mắn là hắn ta không hành hạ tôi ở những phương diện khác.
Đợi đến buổi tối hắn trở về, lại là một vòng hận thù mới.
Mấy ngày như thế, tôi bỗng nhiên cảm thấy không thú vị.
Muốn đổi cách chơi khác.
23
Hôm nay Đoàn Gia Ngôn vừa vặn mặc một bộ âu phục.
Lúc hắn trở về, tôi đang ngồi ở bên giường, tư thế giống như năm đó.
Tôi cười và ngoắc ngón tay.
“Quỳ xuống, bò qua đây.”
Đoàn Gia Ngôn giật mình một cái, nhưng rốt cuộc hắn không phải thiếu niên trước kia.
Hắn đi đến, đem dây xích gảy leng keng rung động.
Dường như đang nói cho tôi biết, đây là sân nhà của hắn.
Tôi mím môi, thay đổi mệnh lệnh.
“Đoàn Gia Ngôn, hôn tôi.”
Gần như không do dự, Đoàn Gia Ngôn nắm lấy gáy tôi, hôn lên như cắn nuốt.
Bầu không khí nóng dần lên trong sự đáp trả của tôi.
Tôi đẩy hắn ta xuống giường, và trèo lên người hắn.
Có lẽ hắn nhớ lại những gì đã xảy ra trước đây, nên không phản kháng ngay lập tức.
Ngay bây giờ.
Tôi cầm lấy xiềng xích đã sớm cởi ra, nhanh chóng quấn quanh vài vòng, sau đó nhấp một tiếng khóa hai tay Đoàn Gia Ngôn ở đầu giường.
Tôi thản nhiên đứng dậy.
Đoàn Gia Ngôn cho rằng tôi muốn đi, không khống chế được kêu lên: “Kim Ngọc Dao!”
Môi hắn khẽ nhúc nhích, rốt cuộc không nói ra hai chữ kia.
Tôi suỵt một cái.
Sau đó tìm điện thoại của hắn ta và bắt đầu gửi tin nhắn.
Đi?
Đùa thôi, kế tiếp mới là sân nhà của tôi.
“Đoàn Gia Ngôn, âu phục của cậu cũng không nên lãng phí.”
…………
Liên tiếp vài ngày, tôi đảo khách thành chủ nhốt Đoàn Gia Ngôn ở biệt thự.
Từ việc mặc vest quỳ xuống, bịt mắt, đeo vòng cổ, những trò tôi có thể nghĩ đến, tôi đều thử hết.
Sau đó, thừa dịp Đoàn Gia Ngôn còn chưa tỉnh, ngay trong đêm tôi lập tức rời khỏi thành phố này.
Lần này, tôi đem tất cả mọi thứ trên người, từ trong ra ngoài thay đổi một lần.
Thuận lợi thoát thân.
24
Trò chơi trốn tìm đấu trí đã diễn ra ở nhiều thành phố trong suốt hơn nửa năm.
Khi hệ thống thông báo rằng điểm nhấn của cốt truyện sắp đến, tôi bị Đoàn Gia Ngôn chặn lại trong một con hẻm.
“Đại tiểu thư, vẫn là tôi quá khoan dung với cô.”
Tôi giơ tay làm bộ đầu hàng: “Đừng dùng thuốc mê, tôi đi theo cậu.”
Có lẽ thật sự rất lo lắng tôi lại chạy mất.
Đoàn Gia Ngôn khóa cả hai tay tôi lại, ngay cả cửa phòng cũng đổi thành khóa mật mã kép.
Hắn ở bên cạnh tôi 24/24, trừ khi có việc cần thiết mới rời đi.
Cho đến khi có cuộc họp tổng kết quý của công ty, hắn ta phải tự mình tham dự.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi, “Ngoan ngoãn chờ tôi, tôi sẽ sớm trở lại.”
Tôi nhướn mày, “Đoàn Gia Ngôn, cậu yêu tôi à?”
Hắn chỉnh lại cà vạt, trông như một kẻ trí thức bại hoại.
“Chỉ là ảo giác thôi.”
Tôi cười, không nói gì thêm.
Khi Đoàn Gia Ngôn rời đi, hắn đặc biệt để lại hai vệ sĩ trông cửa, sợ rằng tôi sẽ mở khóa bằng cách thần thông nào đó.
Tôi không có ý định chạy trốn.
Dù sao thì ngày mai cũng là ngày điểm nhấn của cốt truyện.
Tôi dễ dàng tháo được còng tay, rồi hỏi hệ thống.
“Ngươi nghĩ Đoàn Gia Ngôn yêu tôi không?”
Hệ thống: “Ha ha, cô tưởng làm vậy là yêu à?”
Không quan trọng.
Hắn có yêu tôi hay không căn bản không quan trọng.
Ngay từ đầu tôi cũng không muốn sống như vậy.
Tôi dựa vào cái gì phải đi chữa lành cho người khác?
Tại sao tôi phải làm vậy?
Thay vì ấm ức sống tạm bợ, chi bằng kết thúc một cách thoải mái.
Tôi cúi đầu ở dưới giường tìm được ngọn nến nhiệt độ thấp lần trước cùng Đoàn Gia Ngôn chơi trò chơi để lại.
Tôi đặc biệt dính ngọn nến vào góc chết, ngay cả người quét dọn cũng không phát hiện.
Tôi ngân nga.
Trong tiếng chất vấn của hệ thống, tôi đốt rèm cửa sổ, đốt khăn trải bàn.
Căn phòng này được trang trí theo phong cách tôi yêu thích.
Vì vậy, có rất nhiều vật dễ cháy.
Ngọn lửa lan rộng.
Vệ sĩ dưới tầng không biết mật mã, nhìn thấy khói đen cuồn cuộn thì điên cuồng gọi cho Đoàn Gia Ngôn.
Nhưng, Đoàn Gia Ngôn, hắn có quay lại không?
Hắn sẽ trở lại cái bẫy này chứ?
25
Tôi làm ướt khăn và che miệng mũi, giả vờ như một tay vẫn bị còng vào đầu giường.
Đúng lúc này, Đoàn Gia Ngôn đạp cửa phòng đang cháy mà xông vào.
“Kim Ngọc Dao!”
Tôi giả vờ hôn mê, Đoàn Gia Ngôn lo lắng tiến lên muốn giúp tôi cởi xiềng xích.
Trong nháy mắt hắn đưa tay ra, tôi bỗng nhiên mở mắt.
Lấy ra một cái xiềng xích khác, tôi trở tay còng hắn lại.
“Đoàn Gia Ngôn, cậu thua.”
“Thua thì phải chôn cùng tôi.”
Hắn nhìn tôi: “Ngay từ đầu cô đã âm mưu cho khoảnh khắc này rồi sao?”
Tôi cười, không phủ nhận.
Nguyện đánh cược thì cũng phải nguyện chịu thua.
Đột nhiên, Đoàn Gia Ngôn nắm lấy cằm tôi và hôn mạnh lên môi tôi.
Không giống như những nụ hôn trước kia, nụ hôn này tràn ngập dịu dàng trấn an.
“Kim Ngọc Dao, anh yêu em.”
Tôi biết.
Chỉ là vừa mới xác định điều đó.
Có lẽ chỉ khi đối diện với cái chết, con người mới dám thành thật đối diện với trái tim mình.
Nghe tiếng đếm ngược của hệ thống, tôi bình thản ôm lấy cổ Đoàn Gia Ngôn và đáp lại nụ hôn.
Ngọn lửa như muốn nuốt chửng tất cả.
Thế gian vốn đục ngầu, yêu và tội cùng tồn tại song song.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.