11
Cuối tuần, Đoàn Gia Ngôn đột nhiên nói muốn ra ngoài mua tài liệu học tập.
Xét thấy biểu hiện của hắn trong khoảng thời gian này rất tốt, tôi chẳng những đồng ý, còn cho hắn một tấm thẻ ngân hàng.
Hệ thống vui sướng khi người gặp họa nói: “Trần Du cũng đi ra ngoài, không chừng bọn họ sẽ ở cùng một chỗ.”
Tôi: “Ồ, vậy đợi Đoàn Gia Ngôn về tôi sẽ trừng phạt hắn ta. Đúng lúc tôi mới mua cái còng và vòng cổ có chuông.”
Hệ thống: “Cơn giận bất lực.jpg”
Nhưng chưa kịp trừng phạt Đoàn Gia Ngôn, đêm trở về hắn liền phát sốt.
Hắn giống như là bị cái gì kích thích, trong lúc mê sảng còn mắng chính mình.
Khi tôi đến phòng Đoàn Gia Ngôn, hắn vừa tỉnh táo.
Trần Du đang khuấy cháo trong tay, muốn đút cho hắn ăn.
“Đoàn Gia Ngôn, cậu ăn một chút đi, cho dù ghét tôi, cũng không thể gây khó dễ cho cơ thể của cậu.”
Đoàn Gia Ngôn không kiên nhẫn nghiêng đầu, Trần Du còn nói thêm: “Cậu xem trong biệt thự này, ngoài tôi còn ai thật sự quan tâm đến cậu không? Kim Ngọc Dao không coi cậu là người, chẳng lẽ cậu cũng không coi bản thân mình là người?”
“Cậu ăn một chút đi, cầu xin cậu đó.”
Có lẽ không chịu nổi giọng nũng nịu của Trần Du, Đoàn Gia Ngôn đột ngột mở mắt, định bảo cô ta cút ra ngoài.
Nhưng lại đối diện với ánh mắt xem kịch vui của tôi.
Tôi chớp mắt, hắn cũng chớp mắt.
Trần Du theo ánh mắt hắn quay đầu, thấy là tôi, lập tức nói: “Cậu tới làm gì? Đoàn Gia Ngôn không hoan nghênh cậu.”
Tôi nhíu mày: “Cậu có quên đây là biệt thự nhà tôi không? Không hoan nghênh tôi sao?”
Không đợi Trần Du nói chuyện, tôi lập tức nói với người hầu bên cạnh: “Dì Trần, bưng mì vào, thuận tiện phiền dì mời con gái dì ra khỏi đây, biệt thự nhà chúng tôi cũng không hoan nghênh cô ta.”
Dì Trần vâng dạ, đặt tô mì xuống rồi nhanh chóng kéo Trần Du đang tái mặt rời đi.
Xa xa còn có tiếng quở trách truyền đến.
12
Đôi mắt đen láy của Đoàn Gia Ngôn nhìn tôi chằm chằm không chớp.
Tôi hất cằm ý bảo hắn ăn mì.
Hắn lại thấp giọng nói một câu: “Đại tiểu thư cũng không nên đến đây.”
Tôi kéo lấy khẩu trang trên mặt: “Đây là nhà tôi, cậu là của tôi, tôi muốn đến thì đến.”
Tôi ở lại chăm sóc Đoàn Gia Ngôn một lúc.
Nói là chăm sóc, kỳ thật chính là ra mệnh lệnh hắn ăn cơm uống thuốc, lại đem áo ngủ ướt đẫm mồ hôi thay đi.
Trong lúc đó Đoàn Gia Ngôn mấy lần bừng tỉnh kêu lên: “Đại tiểu thư?”
“Ừm, tôi ở đây.”
Hệ thống cười nhạo tôi: “Bây giờ cô mới nghĩ đến việc tăng thiện cảm, quá muộn rồi.”
Tôi nhếch khóe môi, hệ thống không hiểu rõ rồi, nếu bình thường chúng ta đối xử độc ác với người khác, nhưng một hôm đột nhiên đối tốt với họ, cho dù chỉ có một chút, cũng đủ để cho người đó được quan tâm mà nhớ mãi.
Giống như Đoàn Gia Ngôn, hắn không thể hiện gì nhiều, nhưng sau khi bệnh tình thuyên giảm, hắn rất hợp tác với mọi trò chơi của tôi.
Cho đến khi tin tức tôi muốn liên hôn với Quan gia truyền ra.
13
Ban đêm, Đoàn Gia Ngôn bắt lấy hai tay làm loạn của tôi.
Hắn run rẩy lông mi và hỏi tôi: “Cuộc hôn nhân đó, có thật không?”
Liên hôn là thật, nhưng trong nguyên tác, Quan Dịch vì Trần Du mà chống lại đến cùng, cuối cùng hôn sự cũng không thể thành.
Tôi chẳng cần làm gì cả, chỉ cần chờ kết quả.
Trong lúc tôi đang cân nhắc cách trả lời, Đoàn Gia Ngôn dường như đã tự suy diễn câu trả lời từ sự im lặng của tôi.
Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi: “Đại tiểu thư, đối với cô mà nói, tôi rốt cuộc là cái gì?”
Tôi chống người nhìn hắn, không rõ tâm tình của hắn.
“Hệ thống, hình như hắn có chút để ý đến tôi.”
“Mơ đi, hắn chỉ đang diễn cho cô xem thôi, sau này hắn vẫn sẽ đổ bê tông cô rồi thả xuống biển thôi.”
Thấy tôi không trả lời, Đoàn Gia Ngôn tự giễu cười: “Cũng đúng, loại người có xuất thân dơ bẩn như tôi, thân phận lại thấp hèn, cũng chỉ xứng làm đồ chơi của đại tiểu thư.”
Vừa nói xong, hắn đột ngột đứng dậy, khi tôi còn chưa kịp đề phòng, hắn đã đẩy tôi ngã xuống và hôn tôi.
Răng hắn cắn vào môi tôi, vị máu lan tỏa trong miệng.
Cơn đau khiến tôi phải kêu lên một tiếng, nhưng Đoàn Gia Ngôn lại dùng đầu lưỡi liếm vết thương, cố gắng xâm nhập.
Tức giận, tôi đẩy mạnh hắn ra, rồi vung một cái tát vào mặt hắn.
Đoàn Gia Ngôn vuốt ve khuôn mặt bị tôi đánh, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn liếm vết máu trên khóe môi, dưới ánh đèn mờ nhạt trông vô cùng tà ác.
“Đây chính là lý do đại tiểu thư luôn không chịu hôn tôi, đúng không? Cô cũng thấy tôi bẩn, ghê tởm đúng không?”
Không hẳn, tôi chỉ nghĩ rằng chỉ những người yêu nhau mới có thể hôn nhau.
Nhưng dường như tôi đột nhiên hiểu ra lý do cho sự ám ảnh về sạch sẽ của Đoàn Gia Ngôn.
Có lẽ thứ mà hắn luôn cảm thấy ghê tởm không phải là những thứ bên ngoài, mà chính là bản thân hắn.
14
Lại nói tiếp, cuộc đời hắn rất phù hợp với mô típ nhân vật phản diện điển hình.
Xuất thân bi thảm, tuổi thơ đen tối.
Đoàn Gia Ngôn là đứa con mà cha hắn trao đổi với Kim gia để trốn tránh trách nhiệm.
Người gác cổng nhìn như thật thà kia, sau khi trộm những loại cây quý trong biệt thự, ông ta than thở khóc lóc cầu xin tha thứ. Ông ta thấy Kim gia chỉ có một mình tôi là con gái, liền nói nguyện ý đem con trai ở nông thôn của mình làm con thừa tự cho Kim gia.
Trong quan niệm của ông ta, một gia đình không sinh ra được con trai giống như là đại họa sập trời.
Ngu ngốc và tham lam.
Tôi sai người đi đón con trai của ông ta, muốn trêu chọc ông ta một phen.
Để ông ta nghĩ rằng có thể chạy thoát được tai ương, sau đó dập tắt hy vọng của ông ta.
Nhưng không nghĩ đến lúc nhìn thấy Đoàn Gia Ngôn, trong nháy mắt tôi đã thay đổi chủ ý.
Hắn mặc quần áo rách rưới, nhưng ngũ quan thì lại đẹp đến kinh diễm.
Không giống như cha hắn chút nào.
Người gác cổng lúng túng nói, Đoàn Gia Ngôn thừa hưởng nhan sắc từ mẹ hắn, mẹ hắn là một người ngốc, nhưng Đoàn Gia Ngôn thì rất thông minh.
Trong ánh mắt không thể tin được của người gác cổng, tôi đã gọi cảnh sát, nhưng vẫn giữ lại Đoàn Gia Ngôn.
Sau này tôi mới biết, người gác cổng đó có bệnh, không thể sinh con.
Nhà bọn họ lại ngầm đồng ý cho ông nội hắn cưỡng hiếp mẹ hắn.
Cả thôn, ngoại trừ ông nội hắn, tất cả mọi người đều căm ghét và ức hiếp hắn.
Đoàn Gia Ngôn từ nhỏ đã biết thân thế của mình, cũng cực độ chán ghét xuất thân ghê tởm của bản thân.
Đây chính là lý do thực sự khiến hắn luôn bị tôi uy hiếp trong nguyên tác.
15
Kể từ sau đêm chia tay trong không vui đó, đã rất lâu tôi không tìm gặp Đoàn Gia Ngôn.
Hắn cũng bí ẩn không rõ đang bận rộn điều gì.
Tin tức Quan gia từ chối hôn ước chậm chạp không có truyền đến, làm tôi có chút phiền não.
Hôm nay, Đoàn Gia Ngôn phá lệ chủ động mời tôi ra ngoài.
“Nếu đại tiểu thư đính hôn, đại khái không thể giống như bây giờ, coi như đây là lần cuối cùng chúng ta đi chơi cùng nhau.”
“Tôi sẽ không kết hôn với Quan Dịch.”
Đoàn Gia Ngôn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Tôi cũng lười giải thích.
Nếu Quan Dịch không từ chối cuộc hôn nhân này, tôi không ngại giết chết hắn.
Suốt một ngày, Đoàn Gia Ngôn dẫn tôi đi dạo như những cặp đôi bình thường, thậm chí còn làm cả đất nặn.
Trong cả hai kiếp, tôi chưa từng trải nghiệm điều này, thật sự có chút mới lạ.
Cuối cùng, hắn dẫn tôi vào một cửa hàng trang sức.
Trang sức ở đây không phải nhãn hiệu lớn gì, nhưng thắng ở chỗ thiết kế tinh xảo và đều là hàng có số lượng ít.
Đoàn Gia Ngôn chọn cho tôi một chiếc vòng tay.
Khi thử, hắn từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, tự mình điều chỉnh cho tôi.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng trước nay chưa từng có.
Trong lòng tôi bỗng nhiên khẽ động.
Ngoài miệng thì vẫn châm chọc nói: “Vòng tay này thật khó coi, thiết kế giống như xiềng xích vậy.”
Đoàn Gia Ngôn mỉm cười trêu đùa một chút: “Vậy sao, tôi ngược lại cảm thấy rất thích hợp với đại tiểu thư.”
Chiếc vòng này không rẻ, nhưng Đoàn Gia Ngôn lại nhanh chóng thanh toán trước tôi.
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Mấy ngày nay tôi đi làm thêm, làm gia sư.”
“Coi như là…… Lễ vật đính hôn tặng cho đại tiểu thư.”
Sắc mặt tôi trở nên lạnh lùng, cảm giác hắn nhắc đi nhắc lại về việc đính hôn là cố tình làm tôi khó chịu.
Tôi đã từng phản kháng, nhưng không có quyền lực trong tay thì mọi sự phản kháng đều chỉ như một trò đùa trẻ con.
Tôi không muốn biến thành kẻ ngốc.
Mãi một lúc sau, Đoàn Gia Ngôn vẫn không theo ra, tôi cảm thấy khó hiểu và quay đầu lại.
Hắn đứng yên đó, mỉm cười với tôi.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên từ bên trong cửa hàng trang sức, ngay sau đó là ngọn lửa bùng phát dữ dội cùng khói đen tràn ra từ cửa.
“Đoàn Gia Ngôn!!”
16
Đoàn Gia Ngôn đã chết.
Nhân viên cửa hàng trang sức lén lấy pin xe điện vào sạc, pin đột nhiên nổ tung.
Hắn là nạn nhân duy nhất.
Sau khi biết tin, Trần Du buồn bã đến mức không ăn không uống, biểu hiện vô cùng đau khổ.
Còn tôi, không rơi một giọt nước mắt nào.
Mỗi ngày không phải chăm sóc sức khỏe, cũng là mua sắm làm móng tay.
So với Trần Du, hình ảnh của tôi thật đối lập.
Hệ thống nhắc nhở tôi rằng, dù chỉ là giả vờ, thì ít nhất cũng nên tỏ ra đau buồn một chút, để cuối cùng không chết thảm.
Tôi xem nhẹ lời nói của hệ thống.
“Trước một kẻ giả chết mà còn muốn để lại ám ảnh tâm lý cho tôi như thế, tôi thật sự không thể khóc nổi.”
Đúng vậy, Đoàn Gia Ngôn là giả chết.
Tất cả chỉ là cách hắn thoát thân.
Trong nguyên tác, hắn có thể nhanh chóng quay trở lại để đối đầu với nam chính và trở thành đại phản diện đều nhờ vào thân thế thật sự của mình.
Mẹ của Đoàn Gia Ngôn thật ra là đại tiểu thư Thẩm gia mất tích nhiều năm ở Bắc Kinh.
Năm đó bà ấy cùng bạn bè đi tới vùng núi thám hiểm, giữa đường lại giận dỗi và bỏ đi một mình.
Kết quả là, bà gặp phải bọn buôn người.
Bà ấy trở nên ngu ngốc vì bị tiêm quá nhiều thuốc tâm thần.
Cha bà ấy khổ sở tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng chỉ tìm được một ngôi mộ lẻ loi.
Vì thế Đoàn Gia Ngôn là huyết mạch duy nhất của con gái ông ấy, nên hiển nhiên được đưa về Thẩm gia.
Theo diễn biến của nguyên tác, một khi Đoàn Gia Ngôn kiểm soát được nhà họ Thẩm và quay lại trả thù, gia đình tôi sẽ phá sản, và vào một đêm nọ, tôi sẽ bị đánh gãy tứ chi, rồi bị nhét vào khối bê tông và thả xuống biển.
Tôi cân nhắc khả năng chạy trốn ra nước ngoài, hệ thống lại vào lúc này cười lạnh một tiếng.
“Cô không thể thoát được đâu, ngay cả khi cốt truyện đã thay đổi, khi thời khắc đó đến, cô vẫn sẽ chết trong đau đớn.”
“Nói như vậy, chỉ cần Đoàn Gia Ngôn không yêu tôi, tôi sẽ chết?”
“Tôi đã sớm nhắc nhở cô.”
Tôi không thể kiềm chế được mà bật cười.
Hệ thống hỏi tôi đang cười gì.
Tôi nói nó trông rất phù hợp với ấn tượng của tôi về hệ thống.
Điều này khiến nó giận dữ kêu lách tách.
17
Nhoáng một cái đã ba năm, tôi tốt nghiệp vào làm việc ở Kim thị.
Một ngày nọ, sau giờ làm việc, như thường lệ tôi đến Thẩm mỹ viện yêu thích để chăm sóc cơ thể.
Trong trạng thái lơ mơ, tôi thiếp đi.
Khi mở mắt ra, đã là hai tiếng sau.
Lúc thay quần áo, tôi nhìn thấy dấu vết xanh tím trên bả vai thì có chút tức giận.
“Sao hôm nay lại là người mát xa đó?”
“Xin lỗi tiểu thư, thấy cô gần đây khá mệt mỏi, nên tôi đã gọi cô ấy. Mỗi lần cô ấy mát xa, cô thường ngủ rất lâu.”
Trong tiệm này có một thợ mát xa rất kỳ lạ, mỗi lần bị cô ta ấn qua, tôi đều ngủ rất lâu.
Chỉ là tay cô ta hơi mạnh, lần nào cũng để lại vết bầm ở cổ hoặc đùi tôi.
Nếu bình thường thì không sao, nhưng ngày mai tôi phải dự một buổi tiệc.
Một năm nữa, Đoàn Gia Ngôn sẽ quay về.
Tôi phải tranh thủ tận hưởng thời gian còn lại.
Cũng may thời tiết dần lạnh, tôi đổi lễ phục thành một váy dài bọc kín, cũng không ai nhìn ra để dị nghị.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.