Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

7:05 chiều – 13/11/2024

Lâm Văn Sơn nhìn họ, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, nhưng vẫn lên tiếng kêu Giang Tuần đi ăn với Khanh Khanh, đợi anh ấy giải phẫu xong nửa người trên, viết báo cáo xong sẽ gửi cho Giang Tuần.

Giang Tuần cảm ơn rồi theo Khanh Khanh ra ngoài.

Tôi nhìn bóng lưng họ rời đi, thấy đau trong lòng.

Rõ ràng tôi đã chết, sao lại còn đau lòng nhỉ?

Linh hồn tôi muốn theo ra bên ngoài, nhưng thi thể thì vẫn còn trong đây, không cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể yếu ớt bay về cạnh Lâm Văn Sơn.

Lâm Văn Sơn đang giải phẫu thi thể tôi.

Nữ cảnh sát lại không hề né tránh.

Anh ấy ngước mặt lên hỏi cô:

“Cô không sợ à?”

Nữ cảnh sát sửng sốt một lát rồi vội vàng xoay lưng đi.

Tiếng đóng cửa lần nữa vang lên, tôi thế mà nghe Lâm Văn Sơn thở dài.

Anh ấy nhìn chằm chằm thân trên tôi, ngẩn người.

Rồi lẩm bẩm:

“Em nói em đó, lúc trước cứ đòi gả cho Giang Tuần, giờ thì sao? Không phải nói muốn kiếm thật nhiều tiền, tự sa đoạ đi theo Bạch Thường rồi chết không toàn thây à. Giang Tuần cũng lọt vào mắt xanh cục trưởng Trần, tác hợp cậu ấy cho con gái ổng rồi.”

“Lúc trước em cứ thấy Giang Tuần đứng cạnh người con gái khác một lúc là ghen, giờ thì sao? Cũng không biết trước khi chết em có từng hối hận…”

“Dù anh hận em, hận em gia nhậm cái băng nhóm lợi dụng tín nhiệm lừa đảo điện tử đó, nhưng mà…”

Nhưng mà cái gì chứ?

Anh ấy chưa nói hết.

Chỉ kiên định tiếp tục công việc.

Tôi nhìn theo cánh tay cầm con dao phẫu thuật nhẹ nhàng rạch cái bụng cháy đen của tôi ra, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện một ký ức.

Lúc đó, tôi ngồi trong lòng Lâm Văn Sơn, ăn ly kem anh ấy mới mua cho tôi.

Anh ấy nhìn tôi đầy cưng chiều, kêu tôi ăn chậm thôi, đừng có như ma đói vậy.

Tôi cười hì hì:

“Anh, chắc chắn em sẽ không thành ma đói đâu. Tại anh đâu để em đói bụng, đúng không?”

Anh ấy vẫn cười dịu dàng, hùa theo tôi.

Nhưng tôi ăn một hồi thì bắt đầu đầy tâm sự, hỏi anh ấy một câu vô nghĩa:

“Anh, lỡ có một ngày em xấu ơi là xấu, ai cũng muốn lột da xẻo thịt em, thì anh còn cần đứa em gái này không?”

Anh ấy nghe tôi hỏi xong thì trầm ngâm một lúc, rồi vẫn trả lời tôi:

“Chỉ cần em không vi phạm pháp luật, không giết người phóng hoả, anh sẽ mãi mãi đứng bên cạnh em.”

Tôi lại truy hỏi tiếp: “Vậy lỡ như tất cả chứng cứ đều cho thấy em làm mấy chuyện xấu anh vừa nói thì sao?”

Anh ấy vẫn trầm ngâm hồi lâu.

Lúc tôi dần mất niềm tin, Lâm Văn Sơn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Nếu em thật sự trở nên như vậy, anh sẽ tự tay giao em cho cảnh sát. Anh sẽ nhặt xác cho em, chôn em ở một vùng núi không người, hằng năm lén đến thăm em.”

Tôi nghe xong câu trả lời của anh, cười chảy nước mắt.

“Ha ha ha, anh ơi, anh tốt ghê.”

Đoạn ký ức đó dường như đã lâu lắm rồi, hình ảnh có chút mơ hồ. Thậm chí tôi còn không nhìn rõ mặt mình và Lâm Văn Sơn.

Bỗng tôi thấy gò má mình nhột nhạt.

Đưa tay lên sờ một cái, ướt.

Thì ra sau khi trở thành linh hồn, vẫn biết khóc.

Lâm Văn Sơn sửa sang báo cáo rất nhanh, gửi cho Giang Tuần.

Nhưng người tới không phải Giang Tuần mà là cục trưởng Trần.

Lúc cục trưởng Trần dẫn mấy cảnh sát đi vào, Lâm Văn Sơn bắt đầu nghi hoặc.

Tôi cũng vậy.

Chỉ là một tình nhân bị vứt bỏ của đại ca băng tội phạm lừa đảo mà thôi, đại đội trưởng Giang Tuần xử lý không tốt hay sao mà phải kinh động tới cục trưởng Trần.

Chờ đã, sao tôi lại biết cục trưởng Trần?

Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng cạnh xác mình, càng nhìn càng thấy ông ấy rất quen mặt.

Hình như, tôi từng gặp ông ấy một lần ở bốt cảnh sát địa phương.

Giọng của ông ấy, cứ như tôi đã từng nghe rất nhiều lần ấy.

Sao vậy nhỉ? Sao tôi lại liên lạc với ông ấy?

Một đoạn trí nhớ đứt quãng lại hiện lên trong đầu.

Tôi bị một người đàn ông chặn ngoài cổng trường, sau đó tôi lên xe cục trưởng Trần.

Trên xe chỉ có hai chúng tôi.

Ông ấy hỏi tôi: “Bạn học Lâm Âm, bạn biết diễn xuất không?”

Tôi gật đầu không chút chần chừ, “Dù không phải diễn viên, nhưng em nghĩ mình có thể lấy cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy.”

“Vậy tôi nhờ bạn diễn một vở kịch, bạn diễn được không?”

“Ngài nói thật ạ?” Tôi khiếp sợ cực kỳ.

“Thật, tôi muốn bạn đi…”

Đi đâu? Diễn cái gì?

Hình ảnh lại bị cắt ngang.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Cục trưởng Trần, sao ngài lại tới đây?” Lâm Văn Sơn cầm tờ báo cáo nghiệm thi liên quan tới tôi, hỏi.

Cục trưởng Trần xoa huyệt thái dương, nhưng không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi ngược lại: “Có tìm được tình báo trên người Lâm Âm không?”

Lại là tình báo.

Tôi định dùng tình báo uy hiếp Bạch Thường nên bị giết thật à?

Nhưng mấy chuyện này sao cảnh sát biết được?

Chẳng lẽ bên cạnh Bạch Thường có người nằm vùng?

Lâm Văn Sơn thành thật trả lời: “Không có, răng với đầu lưỡi của em ấy bị rút hết, bụng tôi cũng mổ ra rồi, trừ dạ dày thì chỉ có một thai nhi mới thành hình.”

Cục trưởng Trần rất thất vọng.

Tôi cũng vậy.

Nhưng sao tôi lại thất vọng chứ? Tôi là con chuột bị người người đánh đuổi, sao lại bị xúc động lây bởi một con mèo nhỉ?

“Trên người cô ấy không có thứ gì khác đặc biệt à?” Dường như cục trưởng Trần vẫn chưa hết hy vọng.

Có lẽ tình báo giấu trên người tôi vô cùng quan trọng.

Lúc còn sống tôi vì ham danh lợi mà hại người, nào ngờ đến khi chết đi lại có cơ hội đáp đền tổ quốc.

Cũng không biết làm vậy có thể lấy công chuộc tội, khỏi xuống địa ngục không nữa?

Nghĩ vậy, tôi không kiềm được mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Văn Sơn, hy vọng anh ấy có thể kiểm tra thi thể tôi thêm lần nữa, tìm ra thứ cục trưởng Trần muốn có.

Lâm Văn Sơn không chút do dự, lấy mấy bộ phận cơ thể khác của tôi đặt lên bàn giải phẫu.

Ai cũng nín thở hồi hộp nhìn anh ấy kiểm tra, rất sợ bỏ sót một bộ phận quan trọng nào đó, bỏ lỡ cơ hội tìm ra tin tình báo.

Ánh mắt tôi dính chặt vào kẽ ngón tay.

Chỗ đó rất dễ bỏ qua, nhưng lại có hai chữ cái tiếng Anh vô cùng nổi bật.

Theo lý thuyết mà nói, tôi đi theo Bạch Thường nhiều năm như thế, nếu hai chữ này viết vì Bạch Thường thì tôi đã bị gã nghi ngờ từ lâu rồi.

Cho nên có khả năng trước khi chết tôi mới viết hai chữ này lên tay, mà còn là ám hiệu.

Ám hiệu này, hẳn chỉ có người thân cận nhất với tôi mới biết.

Người thân cận nhất, hẳn là Lâm Văn Sơn nhỉ?

Anh ấy sẽ hiểu tôi sao?

Tôi dời ánh nhìn lên người anh ấy.

Cứ như anh ấy cảm ứng được gì đó, đột nhiên nhấc cánh tay tôi lên, quan sát tỉ mĩ.

Cục trưởng Trần hỏi anh ấy “Bác sĩ Lâm, cậu có phát hiện gì không?”

Anh ấy gật đầu một cách không chắc chắn.

“Lúc nhỏ Âm Âm rất thích nghiên cứu mã Morse. Nhưng em ấy cho rằng sử dụng thẳng mã Morse thì dễ bị người ta đoán được tình báo, nên nghĩ ra cách dùng chữ cái tiếng Anh làm ám hiệu trước, sau đó mới chuyển ám hiệu này thành mã điện báo, cuối cùng sử dụng bảng mã Morse tìm ra chữ cái tương ứng.”

“Ví dụ như cái này, dựa theo bảng ám hiệu của em ấy thì mã điện báo tương ứng là một đường ngang và một dấu chấm. Còn mã Morse tương ứng với mã điện báo này là gì thì phải để nhân viên chuyên nghiệp của đội điều tra hình sự giải mã.”

Trong đầu tôi, đúng là có những ký ức này.

Lúc đó, tôi cầm một bảng chữ cái tới nói với Lâm Văn Sơn:

“Anh, cái này là bảng ám hiệu của em, mỗi một chữ cái đều có mã điện báo tương ứng. Anh phải nhớ kỹ nha, tương lai có khi có chỗ cần dùng á.”

Nhưng sao tôi lại phải nghiên cứu cái này nhỉ?

Tôi nghĩ không ra.

Cục trưởng Trần cũng chấn động bởi phát hiện của Lâm Văn Sơn.

Ông ấy không ngờ tôi còn có loại ám hiệu này.

Ông ấy lại hỏi Lâm Văn Sơn: “Vậy ký hiệu mã điện báo đối ứng này là gì?”

Lâm Văn Sơn thành thật trả lời.

Lấy được kết luận, cục trưởng Trần xoay lưng định đi về chỉ thị công tác.

Nhưng Lâm Văn Sơn gọi ông ấy lại.

“Cục trưởng Trần, Lâm Âm là em gái ruột của tôi, tôi cũng cần biết em ấy…”

Cục trưởng Trần chần chừ một lúc rồi kiên định nói với anh ấy: “Bác sĩ Lâm, sau khi vụ án này kết thúc, cậu sẽ biết.”

Dứt lời, cục trưởng Trần nghiêm chào anh ấy một cái.

Dường như trong nháy mắt đó, Lâm Văn Sơn đã hiểu ra.

Lúc chỉ còn một mình trong phòng giải phẫu, anh ấy không kiềm lòng được nữa, ôm mặt khóc lên:

“Âm Âm… Chẳng phải em sợ đau nhất hay sao…”

“Rõ ràng lúc trước đi chích ngừa thôi mà em đã sợ phát khóc…”

Đúng vậy.

Tôi sợ đau nhất.

Bạch Thường cho rằng tôi nuốt tình báo vào bụng nên sai người đánh tôi mấy ngày mấy đêm.

Lúc tôi thoi thóp, gã không thèm để tâm tôi còn mang đứa con của gã trong bụng, ác độc đá vào bụng tôi, thúc tôi nôn ra.

Đau, đau quá.

Hình như tôi nhớ ra rồi.

Năm đó, tôi với Giang Tuần cùng đậu vào trường cảnh sát, thành tích cũng đứng đầu, là hai nhân tố làm mưa làm gió trong trường.

Lúc đó, nguyện vọng của tôi là sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát sẽ cùng Giang Tuần vào đội điều tra hình sự.

Bởi vì, ba của Giang Tuần là cảnh sát hình sự.

Năm đó, ba anh truy nã tội phạm lừa đảo điện tử nên bị bọn chúng trả thù, chết không toàn thây, sau khi chết đến bia mộ cũng không được khắc tên.

Anh và mẹ còn không dám đi qua cúng bái, sợ bị trả thù thêm lần nữa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận