Nhưng không phải tôi là nhân tình của kẻ cầm đầu băng nhóm tội phạm lừa đảo điện tử à? Giang Tuần là đội trưởng đội điều tra hình sự, sao tôi lại ở cùng anh ta được?
“Không ngờ em ấy lăn lộn với Bạch Thường tám năm mà vẫn chưa bỏ cái thói quen này.” Lâm Văn Sơn đặt cánh tay tôi xuống, khẽ thở dài.
Giang Tuần thả lỏng tay, hời hợt trả lời: “Chắc là để chọc tức tôi thôi. Bác sĩ Lâm, kiểm tra tiếp xem trên thi thể cô ấy còn tình báo nào nữa không?”
Lâm Văn Sơn không trả lời anh ta.
Yên lặng kiểm tra hai chân tôi.
Tình trạng của hai chân nghiêm trọng hơn khuôn mặt một chút, không giống bị phỏng mà giống bị động vật mỏ nhọn gặm cắn hơn.
“Chắc là chuột.” Lâm Văn Sơn suy đoán.
Nhất thời Giang Tuần ngơ ngẩn.
Lâm Văn Sơn không chú ý đến anh ta, chỉ tiếp tục kiểm nghiệm xem tay chân với đầu lâu của tôi có chắc chắn là của cùng một người không.
“Của em ấy hết.” Cuối cùng anh ấy kết luận như thế.
Giang Tuần quay lưng lại, hai vai không ngừng run rẩy.
“Bạch Thường hận cô ấy tới cỡ nào chứ! Rõ ràng cô ấy sợ chuột nhất…”
Anh ta đang khóc ư?
Không hiểu sao tôi lại thấy bi thương.
Vừa nhích lại sau lưng thì đã nghe một câu lạnh lùng của anh ta: “Đáng đời, Lâm Âm, đây là tội lỗi mà cô phải nhận.”
Kỳ lạ.
Rõ ràng tôi đã trở thành linh hồn.
Nhưng lúc anh ta mắng tôi, sao tôi lại thấy đau lòng như vậy chứ?
Lâm Văn Sơn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi Giang Tuần: “Tin tức trong buổi họp báo, có công khai danh tính của thi thể không?”
Giang Tuần gật đầu không chút chần chừ: “Có, cô ấy là tình nhân của Bạch Thường, liên quan rất lớn tới nhiệm vụ của chúng tôi. Thân phận của cô ấy, theo quy tắc là phải công khai, cũng coi như là có câu trả lời cho dư luận.”
Sau khi anh ta nói vậy, Lâm Văn Sơn không hỏi nhiều nữa.
Chỉ là ngày hôm sau đi làm, phụ tá lại đưa tin tức trong điện thoại cho anh ấy xem.
Phụ tá cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới, chỉ vào tấm hình và tên họ của tôi, kích động nói với anh ấy:
“Bác sĩ Lâm, người tình của tội phạm lừa đảo điện tử này giống anh ghê, cũng họ Lâm nè!”
Tôi tò mò bay sang xem điện thoại của phụ tá, tấm ảnh đó giống phiên bản nữ của Lâm Văn Sơn thật, chẳng qua trong mắt thiếu chút dịu dàng, nhiều thêm mấy phần cố chấp, vừa nhìn là biết chả phải người dễ trêu.
Khó trách tôi trở thành tình nhân của Bạch Thường.
Mấy ngày nay tôi ở chỗ Lâm Văn Sơn, nghe phụ tá kia cứ lải lải đống chuyện lúc tôi đi theo Bạch Thường, không chuyện ác nào là không làm, gọi là tội ác tày trời.
Tuy tôi không có chút ấn tượng gì với mấy chuyện phụ tá của Lâm Văn Sơn kể, nhưng điều này đâu làm khó được cư dân mạng thần thông quảng đại. Họ đào ra được mấy chuyện cũ của tôi.
Một video quay nhiều năm trước bất chợt nổi như cồn trên mạng.
Nữ chính trong video là tôi, nam chính Bạch Thường.
Trong video, có một người phụ nữ ôm một bé gái trong lòng, quỳ xuống khóc lóc cầu xin Bạch Thường tha thứ.
Bạch Thường nghiêng đầu hôn má tôi, hỏi tôi, “A Âm, em nói xem con đàn bà của kẻ phản bội phải xử sao đây?”
Tôi không chút do dự, lạnh lùng lên tiếng: “Thứ phụ nữ quan tâm nhất tất nhiên là nhan sắc, bắt ả huỷ dung còn khó chịu hơn phải chết.”
Tôi đang định dí thuốc lá vào mặt người nọ, thì Bạch Thường lắc đầu, chỉ bé gái trong lòng cô ấy: “Anh thấy, ả chắc phải quan tâm con mình hơn cái mặt chứ nhỉ?”
Thấy Bạch Thường giằng lấy bé gái từ tay người phụ nữ, định nện nó lên đất, tôi bất chợt nũng nịu kêu Bạch Thường đưa đứa bé cho tôi.
“Anh Bạch giao con nhỏ này cho em đi. Anh biết em ghét con nít nhất mà, em có cách hành hạ nó đó.”
Bạch Thường nhìn chằm chằm tôi mấy giây, rồi bỗng cười như điên dại.
“Không hổ là người phụ nữ Bạch Thường tôi coi trọng. Vậy con nhãi này giao cho em.”
Tôi quan sát con bé chăm chú, rồi móc khẩu súng bên hông Bạch Thường ra, “Đùng” một tiếng, cả người đứa bé mềm oặt.
Bạch Thường trách tôi: “A Âm, em nổ súng sẽ dẫn cảnh sát tới.”
“Vậy mới kích thích chứ!” Tôi nhét lại súng vào hông gã, nép vào ngực gã cười.
Gã cúi đầu nâng cằm tôi lên, khẽ cắn một cái.
Trong tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, gã kéo tôi lên xe, rời khỏi hiện trường
Đoạn video này được người chứng kiến hôm đó quay lại.
Lúc người nọ tiếp nhận phỏng vấn, có nói anh ta hận mình khi đó hèn nhát, chỉ dám lén quay video rồi báo cảnh sát. Còn người phụ nữ và đứa bé kia sau đó thế nào, anh ta cũng không biết.
Cư dân mạng lòng đầy căm phẫn.
Bọn họ đã tìm ra tên và địa chỉ nhà của tôi.
May mà họ không đào ra quan hệ của tôi với Lâm Văn Sơn, cũng không tìm được thông tin thân nhân khác của tôi.
Lâm Văn Sơn cũng lướt trúng video này.
Tôi tựa vào người anh ấy, yên tĩnh cùng xem bình luận của cộng đồng mạng.
“Cái người dí thuốc vào mặt cô gái, nổ súng với đứa bé là Lâm Âm. Thủ đoạn máu lạnh tàn nhẫn kiểu này là mất hết tính người rồi!”
“Nhìn cách ả quả quyết nổ súng với bé gái đi, nói trong tay ả chỉ có một mạng người thôi á, tôi không bao giờ tin!”
“Chính cô ta cũng là phụ nữ mà sao có thể tàn nhẫn cỡ đó, giết chết đứa con ngay trước mặt một người mẹ!”
“Lầu trên, ả mà gọi là phụ nữ á, ả là ác quỷ bò ra khỏi địa ngục!”
“Đúng đó, nhỏ đó chết thảm vậy là vừa! Tôi nói chứ, người giết nhỏ đó đang trừ hại cho dân đó!”
“Không biết cha mẹ kiểu gì mới nuôi dạy ra đứa con gái độc ác cỡ này. Đề nghị điều tra hết tổ tiên ba đời nhà nó luôn đi!”
Lướt tới bình luận này, Lâm Văn Sơn không dằn lòng được nữa, tức giận tắt điện thoại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhìn thật kỹ mặt Lâm Văn Sơn.
Ánh mắt anh ấy rơi vào cái đầu bị tàn phá nặng nề của tôi, hừ lạnh:
“Không phải em thích con nít nhất à? Anh không biết từ nhỏ em đã giỏi giả vờ vậy đó.”
Tôi thích con nít à?
Tôi cũng nhìn cái đầu lâu của mình, vài ký ức vụn vặt dần xuất hiện trong đầu.
Khi ấy, tôi theo Lâm Văn Sơn đến nhà Giang Tuần.
Mẹ Giang Tuần sinh em trai, rất đáng yêu.
Tôi dè dặt ôm em trai Giang Tuần, vội vàng hôn một cái, rồi dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía anh:
“Con nít là sinh vật dễ thương nhất trên đời, em thích nhất luôn.”
Hai tai Giang Tuần đỏ lên, nhìn tôi không lên tiếng.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn anh chăm chú, nói: “Sau này em sẽ sinh cho người đàn ông em yêu rất nhiều rất nhiều con, tốt nhất là sinh cả đội bóng luôn!”
Lâm Văn Sơn không nghe nổi nữa, nhấc tay gõ đầu tôi.
“Cô nương cô là con gái đó, mới có bao nhiêu tuổi đầu mà dám nói sinh con cho đàn ông, có biết mắc cỡ không!”
…
Ký ức tới đây thì ngừng.
Tôi không nhìn ra manh mối gì trong đây.
Hình như, giống trong trí nhớ thì tôi thích Giang Tuần?
Mà dường như Giang Tuần cũng yêu tôi?
Nhưng sao mà được chứ?
Anh ta là cảnh sát, còn tôi là người phụ nữ của đại ca băng đảng tội phạm lừa đảo, là phạm nhân hại rất nhiều người nhà tan cửa nát.
Cả Lâm Văn Sơn nữa, dường như anh ấy cũng rất cưng chiều đứa em gái là tôi, tình cảm của hai anh em rất tốt.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao tôi và họ lại trở nên thế này?
Họ hận tôi đến tận xương tuỷ?
Lúc Giang Tuần và nữ cảnh sát kia tới thêm lần nữa, đã là ba ngày sau.
Lần này, thứ trong túi đựng xác là nửa thân trên của tôi.
Cuối cùng, cơ thể tôi cũng gom góp đủ.
Tôi vô cùng cảm kích Giang Tuần và cô cảnh sát.
Nếu không nhờ họ, có lẽ tôi sẽ mãi mãi phải làm cô hồn dã quỷ thế này.
Dù con đường bọn tôi đi hoàn toàn khác biệt, nhưng họ vẫn xem như là người ơn của tôi. Đợi lúc họ chết rồi tới nhờ cậy tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo bọc bọn họ.
Tôi nhủ thầm.
Rồi hưng phấn sáp lại xem nửa người trên của mình.
So với nửa người dưới chỉ còn lại bộ xương, nửa thân trên của tôi xem như được bảo toàn nguyên vẹn, có điều cả người đầy rẫy vết thương.
Vết dao, dấu đạn, máu bầm ứ đọng, xương sườn gãy hết, và phần lớn diện tích cơ thể bị phỏng nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bụng tôi.
Bụng tôi hơi nhô lên, hiển nhiên là lúc còn sống đang mang thai.
“Cô ấy… có thai?” Nữ cảnh khiếp sợ chất vấn đầu tiên.
Mắt Giang Tuần tối dần xuống.
Dao phẫu thuật trên tay Lâm Văn Sơn cũng chững lại rõ ràng.
Tôi cũng tò mò nhìn chằm chằm bụng mình.
Nếu tôi thật sự là tình nhân của Bạch Thường, thì đứa bé trong bụng tôi chắc cũng là của gã.
Gã đúng là độc ác, cả con mình cũng giết.
Nhưng nhớ tới cái video kia, lúc gã giơ đứa bé lên định quật chết, tự nhiên tôi lại thấy hình như chuyện này là đương nhiên.
Tôi cũng chỉ là nhân tình của gã mà thôi.
Hẳn gã đã có vợ.
Đoán chừng là đứa bé trong bụng tôi làm vợ gã không vui, nên gã mới ném tôi cho vợ mình xử lý.
Nhưng rõ là tôi đoán sai rồi.
Nữ cảnh sát kia nói: “Không phải Bạch Thường chỉ có một mình cô ấy, luôn muốn có thêm người nối nghiệp à? Cô ấy mang thai rồi mà hắn còn làm như thế, chẳng lẽ là vì đứa bé trong bụng cô ấy không phải của hắn?”
Ồ?
Không lẽ lúc còn sống tôi là loại phụ nữ lăng nhăng?
Cái nhận thức này làm tôi thấy không vui nha.
Két!
Cửa bỗng bị đẩy ra, có một cô gái mặc đầm trắng xinh đẹp bước vào, tay còn xách theo một hộp cơm.
Giang Tuần quay đầu lại, thấy cô ấy thì sửng sốt, vội vàng bước tới che mắt cô gái lại, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Khanh Khanh, sao em lại tới đây?”
Cô gái được Giang Tuần gọi là Khanh Khanh kéo tay anh ta xuống, hờn mát giơ hộp cơm trên tay lên:
“Ba em nói dạo này anh bận tra án, lâu rồi không ăn cơm đàng hoàng. Người ta thương anh, cố tình nấu canh gà đem cho anh mà. Hôm nay em phải tận mắt nhìn anh ăn hết…”
Anh ta bất đắc dĩ nhíu mày.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.