15
Lượn lờ một buổi chiều,
Không tranh đấu, không cãi vã, không gặp mặt hoàng thượng.
Ta tự thấy không còn mặt mũi để đối diện với Tiểu Xuân, người luôn mong đợi ta tranh sủng,
Do do dự dự ở trước cung hồi lâu, thở dài vô cùng sầu muộn.
Tiểu Xuân mở cửa, nhìn thấy ta đứng ở cửa ra vào mà lưỡng lự.
Nàng cười híp mắt: “Nương nương, người rốt cuộc cũng về rồi! Vừa nãy hoàng thượng còn sai Lý công công mang đến nhiều thứ mới mẻ lắm đó!”
Thì ra đứng sau nàng là thái giám thân tín của hoàng thượng, Lý công công.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo
Ta bỗng chột dạ, luôn cảm thấy hoàng đế không có ý tốt gì.
Thấy ta nhăn nhó, Tiểu Xuân lại nói: “Nương nương, người không vui sao?”
Ta yếu ớt đáp: “Ngươi không hiểu, bản cung muốn không phải những thứ này…”
Tiểu Xuân mắt đỏ hoe, xúc động nói: “Những điều trong lòng nương nương thật sự nghĩ đến, nô tì đều hiểu!”
Ta vội vàng xua tay nói: “Không không, ngươi không hiểu đâu.”
Tiểu Xuân đáp: “Nương nương, người đừng mạnh miệng nữa!”
Lý công công đứng bên cạnh nói: “Lão nô đã hầu hạ hoàng thượng hơn hai mươi năm, người có lòng như Diễm quý phi, lão nô tự nhiên sẽ nói vài câu tốt đẹp trước mặt hoàng thượng.”
Ta đáp: “Không cần đâu, hoàng thượng tốt là được rồi, không cần quấy rầy hắn.”
Lý công công nhìn ta một cách khó hiểu.
Ông ta phẩy phất trần, rất là tiêu sái rời đi.
Tiểu Xuân ghé tai ta thì thầm: “Nương nương, chiêu lùi một bước này của người, thật là tuyệt đấy!”
Ta: …
16
Sự sủng ái của hoàng thượng như mật ngọt.
Tuy ngọt ngào nhưng chỉ cần miếng mật ấy rơi vào tay ai,
Thì đàn ong bướm sau lưng hoàng thượng lại bay đến chỗ người đó.
Cung của ta cứ lần lượt có những quý phi, mỹ nhân kéo đến.
Ta lại phải pha trà, tiếp khách, tổ chức các hoạt động giải trí.
Áp lực thật lớn.
Áp lực lớn quá, ta lại mang theo dải lụa trắng chạy ra dưới gốc cây.
Nhưng ta nhanh chóng nhận ra, gốc cây này dường như không chỉ là căn cứ bí mật của riêng ta. Mỹ nhân hôm trước cứu ta thoát khỏi nguy nan, cũng thường đứng dưới gốc cây này mỗi khi chiều về, thẫn thờ.
Mỗi lần gặp nhau, nàng lại nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Thật trùng hợp, ngươi cũng đến đây thư giãn à?”
Không không, chẳng trùng hợp chút nào.
Ngươi đến để thư giãn, còn ta đến để tìm đường chết.
17.
Thôi bỏ đi, có vẻ nơi này cũng không chết được rồi.
Nhưng khi nghĩ đến đám phi tần trong cung của mình đang chờ ta quay về, vừa cắn hạt dưa vừa chơi bài.
Còn đang mong ta về mở lớp “Mười tám cách tranh sủng”,
Ta liền thấy đau đầu.
Cây này tán rộng lá rậm, không dùng để treo cổ thì đúng là phí phạm.
Ta nhìn quanh, ừm, ngoài ta và nàng thì không còn ai khác.
Ta cởi đai áo, tháo áo ngoài, xắn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng.
Mỹ nhân đỏ mặt, nói: “Ngươi, ngươi sao lại to gan như vậy?”
Ta ngơ ngác nhìn nàng: “Đều là nữ nhân, ngươi xấu hổ cái gì chứ?”
Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi còn có sở thích như vậy sao?”
Ta hoạt động cổ tay một chút, nói: “Đúng vậy, ở hậu cung này không thấy hoàng thượng, ai mà không phát điên cơ chứ?”
Nàng ngượng ngùng đáp: “Thật ra ta…”
Ngươi cái gì mà ngươi!
Ta lùi một bước chạy xa năm bước, nhanh chóng chạy lấy đà.
Vút một tiếng, thuần thục liền bò tới trên cây.
Tuyệt quá! Ta thích trèo cây nhất!
Ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao quả là thích thú!
18.
Ta ngồi trên cây ngắm phong cảnh,
Mỹ nhân đứng dưới cây ngắm ta.
Tuy nói ta cũng có vài phần nhan sắc, nhưng cũng khó mà chịu được ánh nhìn nóng bỏng thế này.
Ta đung đưa đôi chân chán nản trên cây, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Ngắm bản cung làm gì vậy?”
Mỹ nhân nói: “Ngươi thật đáng yêu, ta có chút thích ngươi rồi.”
Ta đáp: “Xin lỗi, ta là thẳng nữ.”
Mỹ nhân đứng dưới cây cười đến nghiêng ngả.
Ta đã đến đây nhiều lần, lần nào cũng thấy nàng chỉ cười mỉm,
Nhưng cười sảng khoái thế này thì đúng là lần đầu.
A, sao con người nàng lại như vậy? Ta còn tưởng nàng nghiêm túc cơ!
19.
Ta nói: “Ngươi đứng dưới đó ngắm, không thấy mỏi cổ sao?”
Nàng đáp: “Ta rất hiếm khi nhìn người theo cách này, cảm thấy thật mới lạ.”
Ồ? Nhìn người từ góc này, mặt quả thật sẽ lớn hơn bình thường ba lần.
Thảo nào nàng nhìn với vẻ thích thú, thì ra là đang xem trò cười của ta!
20.
Ta nói: “Không được, ngươi trèo lên đây đi.”
Nàng làm nũng nói: “Tỷ tỷ tốt, sức ta yếu lắm, kéo ta lên được không?”
Ta đáp: “Ngươi đưa tay đây, ta ở trên này kéo lên.”
Mỹ nhân đưa tay về phía ta, bàn tay nàng lạnh lẽo và thô ráp,
Có vẻ như nàng đã làm không ít việc trong hậu cung.
Nghĩ tới đây, trong lòng ta mềm nhũn:
Xinh đẹp thế này, mà phải làm người hầu trong hậu cung,
Nơi đầy những chủ tử tính khí tệ còn hay ghen tị.
Chắc nàng sống khổ cực lắm!
Đang mải nghĩ, ta bị nàng đang trèo lên giữa chừng kéo xuống,
Ta ngã nhào, đúng ngay trên người nàng,
Cả hai tay lại đặt ngay lên ngực phẳng lì của nàng.
Ta nhíu mày, có cảm giác kỳ lạ, liền hỏi: “Sao ngươi lại…”
Mỹ nhân rõ ràng vô cùng căng thẳng, ôm lấy ngực lùi về phía sau, nói: “Không, nghe ta giải thích…”
Ta nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm trọng,
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNàng cũng nhìn ta ngập ngừng,
Ta từ tốn nói: “Sao ngươi phẳng thế này?”
Mỹ nhân: …
21.
Ta và mỹ nhân ngồi trên cây, vai kề vai.
Mỹ nhân ôm chặt lấy cánh tay ta,
Ta cảm thấy máu trong tay mình lưu thông hơi khó khăn.
Ta nói: “Ngươi ngồi dịch ra một chút.”
Nàng nói: “Tỷ tỷ, ta sợ độ cao…”
Ngươi ngồi xuống mà cao hơn ta cả một cái đầu,
Chỉ cần giơ tay là kéo được ta xuống từ trên cây,
Thậm chí còn có thể đón ta từ trên rơi xuống,
Người như vậy, cao lớn, cánh tay đầy sức mạnh,
Ngươi lại nói với ta là sợ độ cao?
Ta lúng túng, nói: “Vậy ngươi có thể… đừng lấy ngực cọ vào cánh tay ta được không?”
Nàng nghe xong lại còn xích lại gần hơn, ghé sát tai ta, thở nhẹ nói: “Sao, ngươi ngại à?”
Ta gần như có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người nàng.
Ta đáp: “Ngươi nơi này… cấn đến đau cả xương của ta.”
Nàng im lặng.
22.
Trời vừa lạnh, ta liền không muốn ra ngoài.
Lại nói gần Tết, đồ ăn trong cung cũng cải thiện không ít.
Sườn xào chua ngọt, cá chép xốt chua ngọt, hoành thánh sốt dầu đỏ…
Ăn xong bữa, ta tình cờ nhìn thấy dải lụa trắng vắt trên đầu giường.
À,
Mỹ nhân đó vẫn đang chờ ta trèo cây;
Tiểu Xuân thì chờ ta tranh sủng;
Đám phi tần trong cung vẫn chờ ta chia sẻ kinh nghiệm.
…
Vậy thì,
Lần tới nhất định làm!
23.
Lần sau khi đến gốc cây đó.
Ta không còn mang theo dải lụa ba thước của mình.
Mà là một cuộn len.
Mỹ nhân áo trắng lại sát vào ta, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác: “Tỷ tỷ tốt, ngươi đang đan khăn cho ai thế?”
Ta bị nàng hỏi đến phiền, thuận miệng đáp: “Đan cho chó.”
Mắt nàng sáng lên: “Ta cầm tinh con chó đấy!”
Ta nói: “Đứng lên.”
Nàng đứng lên.
Ta nói: “Ngồi xuống.”
Nàng ngồi xuống.
Ta nói: “Đưa cho ta mười ngàn lượng.”
Nàng lùi lại ba bước: “Làm gì có chuyện đó!”
24
Kỹ năng trèo cây của ta ngày càng dẻo dai.
Bởi vì cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Cuối cùng ta chẳng buồn leo xuống từ thân cây nữa,
Thay vào đó là nhẹ nhàng nhảy thẳng xuống,
Rơi vào vòng tay của mỹ nhân.
Tim ta đập nhanh vô cùng.
Ta nói: “Thả ta xuống.”
Nàng đáp: “Vậy thì ngươi buông tay ra.”
Ta nói: “Không buông!”
Người mà ta thích trùng hợp là nữ, vậy cứ là nữ thôi!
Ta vốn là người rất chủ động, lập tức ôm lấy cổ nàng, hôn lên má nàng một cái thật kêu.
Nàng hốt hoảng: “Ngươi là nữ thẳng mà!”
Ta dứt khoát đáp: “Giờ thì cong rồi!”
Nàng cố gắng phản kháng: “Ta là nữ thẳng!”
Ta tiếp lời: “Ta không ngại đâu!”
25.
Mặt nàng xanh mét: “Ngươi có biết mình là người của hoàng thượng không?”
Ta đáp: “Bản cung là ‘đồng thê’.”
Nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi sao lại là đồng thê được?”
Ta đáp: “Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, hắn không đụng tới một ai.”
Nàng nắm chặt tay: “Biết đâu vì hắn thấy ai cũng chẳng vừa mắt?”
Ta nói: “Ngươi biết không, trong hậu cung này truyền nhau một câu khẩu hiệu.”
Nàng hỏi: “Là gì?”
Ta đáp: “Đồng thê đồng thê đồng thê, ta sẽ thay hoàng thượng tìm một!”
*Cụm từ “同妻” (đồng thê) trong ngữ cảnh này có nghĩa là “vợ của một người đồng tính.” Còn cụm từ “我替皇上找一” có nghĩa là “Ta sẽ thay hoàng thượng tìm một (người vợ đồng tính thích hợp)”. Chị nhà đang mỉa mai việc hoàng thượng không gần gũi nữ nhân, nên nàng chủ động giúp hoàng thượng tìm một người phù hợp với xu hướng đó.
26.
Ta lại nói: “Bản cung ‘xanh’ là xanh hoàng thượng, không phải ngươi, ngươi tức giận cái gì?”
Nàng nghẹn lời: “Không phải, ngươi không hiểu…”
27.
Hôm nay trời đẹp, ta kéo một chiếc ghế nhỏ ra ngồi trong sân, lặng lẽ đan khăn.
Tẩm cung của ta lại chật cứng các phi tần đến viếng thăm, nói là muốn nghe ta giảng về nghệ thuật đan len.
Nghe đâu gần đây hoàng thượng xử lý tấu sớ, cũng hay mang cuộn len ra xoay xoay vài vòng.
Sở thích của hoàng thượng cũng là sở thích của hậu cung. Hoàng thượng đan len, thì hậu cung đan len.
Lệ Phi nói: “Cả hậu cung chỉ có ngươi hiểu chuyện này, ngươi giảng một chút đi.”
Ta nói: “Đây là thái độ cầu người sao?”
Lệ Phi kích động bẻ gãy cả que đan: “Ta đang cầu ngươi đây còn gì!”
Ta: Đừng hung dữ như vậy, xem như ta cầu ngươi đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.