Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

9:50 chiều – 07/11/2024

Liệu anh ấy và bác sĩ Châu đã đến với nhau chưa? Chàng trai áo trắng ngày xưa đã trưởng thành rồi, không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, cũng không còn sự mãnh liệt của thanh xuân, càng không còn cái cảm giác “ngoài em ra không ai khác”.

Giờ đây, anh ấy đã có người mới, dùng ảnh đại diện đôi với cô ấy, và chắc chắn rồi, sẽ viết nên câu chuyện tình yêu mới với cô gái mà anh ấy yêu. Anh ấy sẽ yêu cô ấy sâu đậm, rồi cũng sẽ kết hôn, sinh con.

Chỉ là người đó không phải tôi.

Tôi nhớ lại hồi cấp ba, quan hệ của tôi và anh ấy vẫn luôn khá tốt. Vì anh ấy cứ liên tục thua tôi, phải mua sữa *Wang Zai* cho tôi.

Sau đó, tôi phát hiện anh ấy thường không ăn sáng, nghi ngờ rằng anh ấy không còn tiền. Vậy nên mỗi sáng khi ăn cháo và bánh bao ở căng tin, tôi đều ghé qua cửa hàng nhỏ mua cho anh ấy một ổ bánh mì, đặt lên bàn của anh ấy.

“Ý gì đây?” Anh ấy nhìn chiếc bánh mì tôi đưa, hỏi tôi đầy nghi ngờ.

“Bánh này ngon lắm, tớ rất thích ăn.” Tôi biết rõ anh ấy đói bụng nhưng lại cố giữ thể diện, nên tôi nói một cách tế nhị.

“Rồi sao? Cậu thích thì tớ cũng phải thích à?” Anh ấy nhìn tôi đầy kiêu ngạo.

Tôi liếc nhìn anh ấy một cái, trong lòng thầm thở dài. Xem này, rõ ràng là không có tiền rồi, mà còn cố chấp như vậy.

Không còn cách nào, lòng từ bi của tôi bỗng chốc lại trỗi dậy.

“Cậu thử xem.” Tôi xé một miếng bánh mì nhỏ, mỉm cười đưa tới miệng anh ấy.

Anh ấy cúi đầu nhìn miếng bánh mì trước miệng, rồi lại nhìn tôi, miễn cưỡng há miệng.

Tôi nhanh tay đút vào miệng anh ấy.

Anh ấy nhai miễn cưỡng vài cái, khuôn mặt có chút khó xử, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Cũng được.”

Tôi nghĩ thầm, chẳng có tiền ăn thì sao mà không thấy ngon được chứ? Vậy là tôi lại xé thêm một miếng nữa đút cho anh ấy.

Anh ấy lại ăn.

Tôi đưa cả chiếc bánh cho anh ấy ra hiệu tự cầm lấy, nhưng anh ấy không đưa tay ra nhận.

“Tự mà cầm lấy đi.” Tôi nhỏ giọng nhắc.

Anh ấy nhìn tôi, thản nhiên đáp: “Đau tay.”

Hả?

“Chơi bóng rổ bị thương rồi.” Anh ấy nói một cách tự nhiên, không giống như đang nói dối.

“Ồ.” Tôi có thể làm gì bây giờ, chỉ đành ngậm ngùi tiếp tục đút cho anh ấy từng chút một.

“Anh Húc, sáng sớm đã ân ái rồi à?”

“Ghen tị hả? Cậu cũng đi chơi bóng rổ rồi tự làm gãy tay đi.”

“Tổ trưởng, tôi cũng bị thương rồi, tôi cũng đói, tôi cũng muốn ăn.”

Lập tức, cả đám con trai vốn hay ngủ gà ngủ gật trong giờ tự học sáng bỗng náo loạn cả lên.

Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.

“Tất cả im miệng đi.” Tần Húc lấy quyển sách đập vào người khác.

Họ thì im thật, nhưng tim tôi thì đã đập loạn nhịp không sao yên ổn được nữa.

Tôi đặt chiếc bánh mì lên bàn anh ấy, vội quay người lại, không dám nói thêm lời nào.

Lời đồn trong trường lan truyền rất nhanh.

Kể từ đó, họ luôn đùa giỡn với tôi.

“Anh nhà cậu, Tần Húc thắng giải bóng rổ rồi, không đi xem à?”

“Anh nhà cậu, Tần Húc lại đánh nhau rồi, một chọi bốn, ngầu lắm.”

“Anh nhà cậu, Tần Húc bị một cô gái lớp bên tặng thư tình, nguy rồi đấy, tổ trưởng.”

Mỗi lần nghe thấy, mặt tôi đều đỏ bừng, càng không dám đối diện với Tần Húc nữa.

Khi anh ấy dùng tay chọc vào lưng tôi trong giờ học, tôi cũng không dám quay đầu lại.

“Không cá cược với tôi nữa à, tổ trưởng?”

“Không.”

“Không mua bánh mì cho tôi nữa à?”

“Không.”

“Cậu bị làm sao thế?” Anh ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Đừng nói chuyện với tôi, họ đang nhìn đấy.”

Trong những năm tháng thanh xuân bồng bột ấy, đối mặt với những lời trêu đùa của mọi người, tôi vừa cảm thấy bực bội, lại vừa có chút vui mừng mơ hồ.

Tôi cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.

22

Tôi bắt đầu không nói chuyện với Tần Húc nữa. Nhưng lại mâu thuẫn khi luôn mong được nói chuyện với anh ấy.

Vì tâm trạng rối bời suốt nửa tháng trời, tôi cảm thấy mình sắp bùng nổ. Điểm số kỳ thi giữa kỳ bị tụt dốc, cô giáo chủ nhiệm đã gọi tôi lên nói chuyện.

“Trần Yên, tôi nghe nói em và bạn Tần Húc trong lớp đang yêu đương?”

“Không có ạ.” Tôi hoảng sợ đáp lại.

“Tốt nhất là không. Em là học sinh giỏi, sao lại đi chung với cậu ấy?”

“Bố của cậu ta có công ty, cậu ta dù không học thì nhà cũng có đủ tiền sống qua ba đời. Còn em thì sao, nhà em có giàu như nhà cậu ta không?”

“Con gái phải biết giữ chừng mực, suốt ngày thì thầm trò chuyện trong lớp, như thế thật là không biết xấu hổ.”

Tôi bị cô chủ nhiệm mắng một trận, khi bước ra khỏi văn phòng, tôi cắn chặt môi để không bật khóc.

Khi trở về chỗ ngồi, anh ấy lại kéo tóc tôi, và lúc đó, tôi không thể kiềm chế được nữa.

Tại sao cô chủ nhiệm lại mắng tôi như vậy? Tại sao tôi lại không đạt kết quả tốt lần này? Và tại sao anh ấy vẫn còn trêu chọc tôi trong lúc này?

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, tôi nằm úp mặt xuống bàn, khóc nức nở suốt cả tiết Toán.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Tại sao lại khóc?”

“Có phải tại tôi không làm bài tập? Tôi sẽ làm ngay bây giờ được chưa?”

“Tôi sẽ làm cả bài kiểm tra nữa, được không?”

“Ai đã bắt nạt cậu? Cậu nói đi chứ!”

Anh ấy làm phiền tôi suốt cả tiết học, nhưng tôi không đáp lại lời nào. Sau khi hết tiết, tôi đi gặp giáo viên để xin đổi chỗ ngồi.

“Trần Yên, cậu nhất định phải đi sao?” Anh ấy tỏ ra rất khó chịu, kéo bàn của tôi lại, không để tôi chuyển đi.

“Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, được không?”

“Tôi cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”

“Tôi hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, được không?”

Giọng anh ấy nhỏ lại, khẩn khoản cầu xin tôi. Nhưng trong lòng tôi chẳng mảy may cảm thấy mềm lòng.

Sao tôi có thể mềm lòng được? Khi cô chủ nhiệm nói tôi không biết xấu hổ, tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng, tôi vẫn cố chấp chuyển chỗ.

“Cậu muốn đổi chỗ phải không?” Anh ấy tức giận, nhấc bàn của tôi lên và đập mạnh xuống chỗ mới: “Tôi giúp cậu!”

Anh ấy vứt bàn xuống, rồi đi lấy ghế cho tôi, cũng ném xuống như vậy. Sách vở và dụng cụ học tập của tôi vương vãi khắp nơi.

Anh ấy quay lưng đi, trước khi rời khỏi còn đá vào cửa lớp, khiến cả lớp im lặng không dám nói gì.

Sau đó, có bạn học đến giúp tôi nhặt sách lên.

Tôi khóc rất nhiều. Mọi người đều nghĩ tôi bị Tần Húc bắt nạt. Nhưng chỉ có tôi biết, rằng giữa tôi và Tần Húc đã hoàn toàn chấm dứt.

Ngày hôm đó, anh ấy đã trốn học.

Bạn cùng phòng của anh ấy nói rằng anh ấy đã phát đ//iên cả ngày trong ký túc xá, đ//ập ph//á mọi thứ.

Nghe xong, tôi cảm thấy rất buồn, nhưng ngoài mặt tôi vẫn giữ bình tĩnh, chỉ chăm chăm vào việc làm bài tập.

Khi còn trẻ, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ làm bài, lần sau sẽ đạt kết quả tốt, và khi đó cô chủ nhiệm sẽ không còn nói những lời như thế với tôi nữa.

Sau đó, bố mẹ anh ấy đã đến đưa anh ấy về nhà. Một thời gian sau, anh ấy quay lại trường.

Nhưng từ khi trở lại, anh ấy chỉ ngủ trong lớp. Không ai trong lớp đùa giỡn về tôi và anh ấy nữa.

Để tránh mặt anh ấy, tôi luôn vào lớp từ cửa trước, vì anh ấy ngồi ở phía cuối lớp.

Chỉ khi giáo viên gọi học sinh xung quanh anh ấy trả lời câu hỏi, tôi mới dám lén nhìn anh ấy.

Mỗi lần, tôi đều thấy anh ấy nhìn tôi, trong ánh mắt anh ấy có thứ cảm xúc mà tôi không thể hiểu được, có lẽ là sự hận thù.

Tôi không dám nhìn thêm nữa.

Trước khi anh ấy nghỉ học, tôi đi phát bài kiểm tra, anh ấy đang ngủ nhưng khi tôi đi ngang qua, anh ấy đột ngột nắm lấy tay tôi dưới tờ bài kiểm tra.

Tôi hoảng sợ, vội vàng rút tay lại, nhưng anh ấy vẫn nắm chặt không buông.

Anh ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Học sinh kém thì không có quyền nói chuyện với cậu sao?”

Sợ bị người khác nhìn thấy, tôi vừa lo vừa giận, đáp lại: “Đúng vậy.”

Anh ấy sững sờ nhìn tôi vài giây, ánh mắt dường như mất đi ánh sáng. Anh ấy buông tay tôi ra, rồi đập cửa rời khỏi lớp.

Sau đó, anh ấy không quay lại nữa.

Một thời gian sau, tôi thấy chỗ ngồi của anh ấy trống trơn, đồ đạc đã được dọn đi, tôi mới biết anh ấy đã nghỉ học.

Anh ấy nghỉ học rồi.

Khi nghe tin ấy trong giờ học Vật lý, tôi không thể nghe lọt tai bất kỳ lời nào.

Tôi nghĩ rất nhiều điều.

Cuối cùng, trên tờ giấy nháp chỉ toàn là tên của anh ấy. Khi tôi tỉnh lại, tôi xé tờ giấy nháp đó ra, vo tròn nó và ném vào thùng rác.

23

“Yên Yên, cậu sao lại khóc vậy?” Giọng của Linh Linh vang lên.

Tôi bất ngờ bị kéo trở lại thực tại. Trong lòng có vô vàn cảm xúc dâng trào, nhưng lại không biết diễn tả thế nào cho đúng. Có lẽ là vì ký ức quá đỗi trong trẻo và đẹp đẽ. Hoặc cũng có thể là vì kết thúc giữa tôi và Tần Húc đã chẳng đi đến đâu.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể trả lời đơn giản:

“Anh ấy hát cảm động quá.” Tôi cười, chỉ tay về phía Trần Dịch Tấn trên sân khấu.

Tôi sợ nếu nói ra, Linh Linh sẽ cười tôi mất.

“Tớ cũng thấy thế, vé này quá đáng đồng tiền!” Linh Linh nói xong ôm lấy tôi rồi cũng bắt đầu khóc.

Bên cạnh, Đường Dương không biết phải làm gì, chỉ đành đưa khăn giấy cho chúng tôi.

Buổi concert kết thúc, chúng tôi ra khỏi hội trường mới nhớ đến chuyện người bạn của anh ấy.

“Cậu ấy nói vé của mình ở phía sau, không ngồi cùng hàng với chúng ta, đến trễ nên không qua chào. Sau đó có việc gấp, nên rời đi sớm.”

“Ồ.”

Sau đó, ba chúng tôi rủ nhau đi ăn ở một quán bình dân, ăn uống no say rồi quên bẵng luôn chuyện người bạn kia.

“Đường Dương, ở chỗ anh làm có anh chàng nào còn độc thân không?” Linh Linh uống chút rượu vào, bắt đầu làm mai cho tôi.

“Phải cao trên 1m80, có cơ bụng, mà cũng đừng xấu quá, giới thiệu cho Yên Yên nhà mình một người.”

“Chỉ có anh thôi.” Đường Dương nghiêm túc đáp: “Nhưng anh đã có em rồi.”

“Đường Dương, em bảo anh giới thiệu, không phải để anh đ//âm bạn em một nhát như thế, yêu đương thì để về nhà mà tình cảm.” Linh Linh nhìn Đường Dương đầy bất lực.

Tôi còn bất lực hơn. Tôi đã làm gì sai mà phải ở đây chịu cảnh phát “cơm tró” này?

Anh ấy suy nghĩ một lát, rồi nói một cách nghiêm túc: “Thật ra anh có một người bạn, không phải đồng nghiệp cùng chỗ làm, cao 1m88, em xem được không?”

“Thôi thôi, bỏ đi.” Tôi vội vàng xua tay.

Vừa trải qua một mối tình thất bại, bây giờ trái tim tôi đã hóa thành tro tàn.

“Anh đưa Linh Linh về nhé, tôi về trước đây.” Tôi đã ăn xong, định lẻn về cho nhanh.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận