Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

9:53 chiều – 07/11/2024

24

Tôi gọi một chiếc xe và tựa đầu vào cửa sổ, tâm trí trống rỗng trên đường về nhà. Suốt cả buổi tối tôi chưa xem điện thoại, giờ mới lấy ra từng chút một xử lý tin nhắn.

Khi xử lý gần hết, tôi lại nhìn thấy cái avatar cô gái hoạt hình đang nằm ngủ của anh ấy. Có lẽ là vì đêm khuya tĩnh mịch khiến con người ta dễ trở nên yếu đuối. Đột nhiên, tôi rất muốn mở khung trò chuyện đó ra, nói với anh rằng thời cấp ba tôi không thực sự ghét anh.

Tôi cũng không thực sự nghĩ rằng học sinh kém không xứng nói chuyện với học sinh giỏi. Chỉ là, trong cái tuổi còn quá ngây ngô, đối mặt với cảm xúc mới nảy sinh, tôi quá sợ hãi, nên mới không biết cách ứng xử.

Khi yêu anh hồi đại học, mỗi lần nhắc đến chuyện thời cấp ba, tôi chỉ kể qua loa, không dám nói với anh rằng câu nói đó là sai lầm của tôi, cũng không muốn thừa nhận mình đã sai. Nhưng sau ngần ấy năm, vào đêm tĩnh lặng này, tôi đột nhiên rất muốn nói với anh điều đó.

Tôi không cần phải quay lại với anh, chỉ mong có thể xóa bỏ hiểu lầm, dù sau này không làm bạn, làm người lạ không vướng bận cũng được.

Tôi lấy hết can đảm, suy nghĩ kỹ lưỡng viết một đoạn rất dài, xóa rồi viết lại nhiều lần… Cuối cùng, khi đã quyết định gửi đi, tài xế phanh gấp làm tôi ngã về phía trước, tay trượt đi… đoạn tin nhắn vừa viết xong biến mất trong chớp mắt.

Tôi nhìn khung nhập liệu trống rỗng, vừa tức giận vừa buồn cười. Nhưng tôi lại không nhớ nổi đoạn tin nhắn cuối cùng viết gì, nên đành bỏ cuộc.

Thôi vậy, anh ấy đã có người mình thích rồi. Những hiểu lầm ngày ấy còn quan trọng gì nữa chứ? Đều đã qua rồi. Chúng tôi đã trưởng thành, những nút thắt tưởng như không thể tháo gỡ đã trở nên không còn đau nữa.

Khi tôi định tắt màn hình, khung trò chuyện bất ngờ nhảy lên một tin nhắn: [Có chuyện gì không?]

Là Tần Húc.

Tôi có chút ngạc nhiên. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ do tôi vừa xóa đi xóa lại quá lâu, nên bên đó thấy tôi đang nhập tin nhắn, thật đúng là thất sách.

[Không có gì.]

[Không có gì mà gõ lâu thế? Nói đi.]

Hóa ra anh ấy đã nhìn thấy…

[Nếu tôi nói gõ nhầm, anh có tin không?]

[Trần Yên, cái cớ tệ hại này em đã dùng từ tám năm trước, giờ còn định dùng nữa à?]

Trong lòng tôi khẽ run. Sao anh ấy lại biết!

Tôi thừa nhận, hồi năm nhất đại học tôi cố tình làm vậy. Khi ấy anh vốn không có trong nhóm chat lớp cấp ba, đột nhiên một ngày không biết ai đã kéo anh vào. Từ một đứa chưa bao giờ quan tâm đến nhóm lớp, tôi bắt đầu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tin nhắn nhóm.

Nhìn suốt một tháng trời, anh không nói một lời nào. Tôi nghĩ có lẽ tài khoản của anh đã bỏ không từ lâu, nên mới gửi câu [Có ở đó không?] để thăm dò. Dù sao tôi cũng đã tính đường lui, có thể nói mình gửi nhầm.

Nhưng nửa tháng sau, tôi vẫn nhìn chằm chằm mà không thấy hồi âm, dần dần cảm thấy mình thật vô duyên, rồi xóa luôn QQ.

Lúc này, tôi nhìn khung trò chuyện mà không biết phải nói gì thêm. Bị anh phát hiện ra bí mật trong lòng, thật sự là quá xấu hổ. Tôi không biết nên nói gì để cứu vãn tình hình. Cuối cùng, tôi viết một câu đầy thảm hại:

[Không phải tôi đâu.]

Anh đáp lại một loạt dấu “……”

[Em đang ở đâu?] Anh hỏi thẳng.

[Trên taxi.] Tôi đành phải buông xuôi.

[Bao lâu nữa đến nhà?]

[Khoảng 10 phút, sao lại hỏi thế?]

Anh không trả lời thêm nữa. Tôi nghĩ chắc anh bận rồi, dù sao làm bác sĩ cũng đâu phải lúc nào cũng rảnh, nên không để ý.

Khi tôi xuống xe và đi về phía khu nhà mình, ngang qua trạm xe buýt, từ xa tôi thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh trạm xe, bị bóng của biển xe buýt che mặt, nhìn không rõ, anh ta đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Giờ này rồi, chắc là đang đợi bạn gái nhỉ.

Tôi không nghĩ nhiều, cúi đầu bước qua, nhưng bất ngờ bị ai đó nắm lấy tay áo.

Tôi quay lại—

Là Tần Húc?

Khoảnh khắc ấy, tôi sốc đến mức không nói nên lời.

“Sao về trễ vậy?” Anh ấy lên tiếng trước.

“Đi xem concert.” Tôi bối rối không biết nói gì, còn bổ sung thêm: “Của Trần Dịch Tấn.”

“Ồ, hay không?” Anh bước đi bên cạnh tôi, mọi thứ diễn ra tự nhiên đến mức nếu tôi dừng lại thì sẽ thật lúng túng.

“Hay.” Tôi trả lời thành thật.

“Sao anh lại ở đây?” Cuối cùng tôi cũng hỏi ra câu này: “Sao anh biết tôi sống ở đây?”

“Tôi hỏi Linh Linh.” Anh ấy không có vẻ gì khó xử, chỉ tay về phía trước: “Nhà dì tôi ở khu bên cạnh.”

Tôi nhìn qua, quả thật bên cạnh là khu nhà giàu. Thật là trùng hợp.

“Vậy… anh tiện đường à?” Tôi càng ngạc nhiên.

“Không thì em nghĩ tôi ở đây làm gì? Chờ em chắc?” Anh ấy nhìn tôi, nhướng mày.

Tôi có thể nói là đúng không? Tôi cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

“Không phải.” Tôi đáp lại một cách lúng túng: “Thế sao anh chưa về?”

“Ăn nhiều quá, ra đi dạo cho tiêu bớt.” Anh nói với vẻ thản nhiên.

“Ồ.”

Hóa ra là vậy.

“Em… sống một mình à?” Anh ấy chỉ về phía khu chung cư của tôi.

“Ừm.” Tôi thành thật trả lời: “Công ty thuê cho.”

“Ồ.”

Chúng tôi không nói gì thêm, anh đưa tôi đến dưới tòa nhà, đứng đó không nhúc nhích.

Tôi bắt đầu thấy ngượng ngùng. Anh ấy định lên nhà uống nước sao?

“Anh muốn lên nhà uống nước không?” Tôi hỏi anh.

Anh nhìn tôi, đột nhiên bật cười: “Nửa đêm nửa hôm rủ một người đàn ông lên nhà uống trà?”

“Nhà tôi không có trà, tôi thường chỉ uống nước lọc.” Tôi giải thích đầy ngượng ngùng.

“Em ngốc thật đấy.” Anh ấy kéo nhẹ tóc tôi, có lẽ cảm thấy hành động này hơi quá thân mật, nên vội thu tay lại: “Lên đi.”

Anh ngước nhìn tầng của tôi, nhẹ nhàng nói: “Để lần sau.”

“Ồ.”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt anh. Anh đứng đó nhìn tôi, không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Về đến nhà, tôi nằm trên giường chơi điện thoại.

Đột nhiên thấy avatar của anh hiện chấm đỏ, hiếu kỳ mở ra, hóa ra anh mới đăng một dòng trạng thái.

[Bài hát rất hay, cô ấy rất đẹp.]

Kèm theo là bức ảnh sân khấu concert của Trần Dịch Tấn.

Tôi giật mình ngồi bật dậy. Anh ấy cũng đi xem concert?

Nghĩ tới đó, trong lòng tôi không khỏi xốn xang.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhưng chỉ vài giây sau, tôi chợt nhận ra mình đã không hỏi lý do anh đến đây làm gì, có lẽ là anh đi cùng bác sĩ Châu xem concert?

Và vừa rồi anh đứng ở trạm xe buýt cũng là nhắn tin cho cô ấy. Vừa tiễn cô ấy về sao?

Không khó hiểu vì sao lúc tôi mời anh lên nhà uống nước, anh từ chối.

Càng nghĩ càng thấy ngộp thở, tôi bấm thích bài đăng của anh, rồi tắt điện thoại, trùm chăn đi ngủ.

25

Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, tôi đã thấy tin nhắn của anh ấy.

[Chỉ thả tim thôi à, không nhắn tin à?]

Tôi cảm thấy hơi giật mình.

[Vậy thì chúc mừng anh.] Trong lòng tôi thật sự rất bực bội. Anh ấy thật quá đáng, còn muốn người yêu cũ phải mở miệng chúc mừng sao?

[Chúc mừng tôi chuyện gì?]

Nhìn tin nhắn của anh ấy, tôi càng thấy tức giận, nhưng lại không muốn để mất mặt.

[Chúc mừng anh đã có được mỹ nhân trong tay, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, như vậy được chưa?]

Anh ấy im lặng một lúc lâu, không nhắn tin lại.

Tôi đoán là anh ấy đang cười thầm, vì anh ấy đã đạt được mục đích rồi. Tôi tức đến phát đ//iên.

[Vậy thì tôi thay cô ấy, cảm ơn em.[

[Không cần cảm ơn.]

Một buổi sáng, tâm trạng của tôi đã bị phá hỏng hoàn toàn. Sau đó, tôi không còn nói chuyện với anh ấy nữa.

Buổi tối sau khi tan làm, trời đổ mưa rất lớn, tôi không mang theo ô, phân vân không biết có nên xuống xe và chạy vào nhà dưới cơn mưa hay không, thì bất ngờ nhìn thấy Tần Húc.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình nhìn nhầm.

Dù sao anh ấy cũng không thể nào xuất hiện lần nữa ở cổng khu nhà của tôi.

“Cần ô không?” Anh ấy cầm một chiếc ô màu đen, vừa nói vừa che lên đầu tôi.

“Cảm ơn.” Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Anh chưa về thành phố A à? Đừng nói với tôi là anh lại đến thăm dì anh nữa.”

“Lần này không phải đến tìm dì.” Anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Lần này tìm bà nội.”

Tôi: “?”

Anh ấy che ô cho tôi đến thang máy, bên ngoài mưa lớn vô cùng, tim tôi đập nhanh hơn hẳn.

“Anh đã đưa em về rồi, em không định tiễn anh về sao?” Anh nhìn tôi, nụ cười có chút khó hiểu.

“Tôi tiễn thế nào, tôi không có ô mà.”

“Vậy thì ngày mai tiễn.”

Anh thật trẻ con.

Tôi lên đến nhà, nhắn tin cảm ơn anh: “Tôi đã về đến nơi, cảm ơn anh hôm nay.”

“Tôi biết.”

“Em ở tầng 10 à?”

“Sao anh biết?”

“Tầng đó có đèn sáng.”

Trái tim tôi bỗng đập mạnh.

Tôi lập tức chạy đến bên cửa sổ và nhìn thấy anh ấy vẫn đang đứng dưới mưa, ngẩng đầu lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh ấy giơ điện thoại lên, ra hiệu cho tôi nhận cuộc gọi. Rồi điện thoại của tôi vang lên…

“Sao anh vẫn chưa về?” Tôi hỏi.

“Chờ một chút, hút điếu thuốc.”

“Ồ.” Tôi cảm thấy hơi buồn: “Lại hút thuốc.”

“Em không thích tôi hút thuốc à?”

Tôi im lặng không trả lời.

“Trần Yên, em lấy tư cách gì mà cấm tôi?” Giọng anh ấy mang theo chút bỡn cợt, khiến tôi cảm thấy bối rối.

Chuyện này đúng là không liên quan đến tôi.

Tôi thật sự muốn hỏi anh, việc anh chờ tôi, đưa tôi về, rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng lại sợ nếu hỏi ra mà nhận được câu trả lời thất vọng thì sẽ rất lúng túng, nên tôi không hỏi.

“Tôi không định cấm anh.”

“Tôi đi đây.” Anh ấy có chút xúc động, dập tắt điếu thuốc, cầm ô và bước đi.

Tối đó, tôi nằm trên giường, lướt điện thoại, thấy anh ấy lại đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân.

[Chờ cô ấy.] Kèm theo bức ảnh mưa đêm.

Dù phông nền bị làm mờ, tôi vẫn nhận ra đó là trạm xe buýt trước cửa nhà tôi.

Và thời gian đăng là 19:30.

Nhưng khi tôi gặp anh ấy tối nay, đã là 9 giờ rồi. Anh ấy đã đợi một tiếng rưỡi?

Nghĩ đến điều đó, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.

Tôi định nói với Linh Linh chuyện gây sốc này, nhưng sau đó nghĩ lại, anh ấy cũng đâu nói là chờ tôi, lỡ như là chờ ai khác thì chẳng phải tôi đang quá tự mãn sao.

Sau khi do dự và băn khoăn rất lâu, cuối cùng tôi cũng lấy lại bình tĩnh rồi gọi cho Linh Linh.

Tôi thực sự rất mơ hồ.

Nghe xong câu chuyện, Linh Linh im lặng một lúc, rồi nói: “Anh ấy đăng trạng thái lúc nào? Sao tớ không thấy nhỉ?”

“Hôm qua, hôm nay đều đăng mà.”

“Không có, tớ không nhìn thấy.” Cô ấy ngừng một lúc, rồi nói: “Chắc anh ấy chỉ cho mỗi mình cậu xem thôi.”

“À…”

“Để tớ nói cho cậu nghe, anh ấy chắc chắn là muốn theo đuổi cậu. Cậu nghĩ mà xem, cậu thì độc thân, anh ấy cũng độc thân, lại còn nhớ mãi không quên cậu, thôi thì đồng ý với anh ấy đi.”

“Anh ấy đâu có độc thân, tớ đã kể với cậu rồi mà, bác sĩ Châu đó.”

“Rõ ràng anh ấy không thích cô ấy, thích cô ấy thì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy ngay trước mặt cô ấy? Đàn ông đã thích ai thì thiên vị người đó lắm, người ngốc nghếch như cậu không hiểu gì cả.”

Nghe những lời Linh Linh nói, tôi lại càng khó ngủ. Tần Húc muốn theo đuổi tôi?

Trong lòng tôi vô cùng bối rối, có quá nhiều yếu tố thực tế: chúng tôi không môn đăng hộ đối, anh ấy cũng không làm việc ở đây, sau này lại yêu xa… Điều quan trọng hơn là, tôi không chắc tình cảm của anh ấy dành cho tôi là gì.

Có lẽ chỉ là chút vấn vương cũ, có lẽ chỉ là sự mập mờ, không có trách nhiệm, khiến người khác rung động rồi bỏ đi.

Sau một mối tình thất bại, tôi không dám dễ dàng bắt đầu lại.

Thế là, tôi cứ như vậy trăn trở cả đêm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận