Từ phủ tuy lớn nhưng chủ lại ít, mấy nha hoàn lớn hầu hạ lão gia, phu nhân và tiểu thư, cũng chẳng có mấy người để ý đến nha hoàn mới đổ bô như ta.
Ngoài việc vừa vào phủ, bà vú dẫn ta đi dập đầu trước mặt phu nhân và tiểu thư, ta chưa từng gặp lại họ.
Chỉ nhớ rằng, đó là những vị thần tiên chưa từng thấy, giống như tiên trong tranh, vô cùng giàu có xinh đẹp.
Xuân Lan tỷ ở cùng phòng với ta lại là một người cực kỳ tốt, mái tóc đen luôn chải gọn gàng, gặp ta là đưa ngay cho ta một nắm đồ ăn vặt.
“Đây là phu nhân thưởng, hạt dưa rang của Thuận Đức Các, thơm phức, muội muội tốt, muội cũng nếm thử đi.”
Tỷ ấy là người duy nhất trong phủ này không chê ta đổ bô, còn nguyện ý thân thiết với ta.
Ban đêm, ta nhớ a tỷ, thường cắn góc chăn mà rơi nước mắt.
Trong lòng cũng thầm hối hận, không biết giờ a tỷ ở bên ngoài phủ thế nào, ta đã tìm cho mình một nơi tốt nhưng không biết a tỷ có được ăn no mặc ấm không, ban đêm còn ho không.
Hôm sau tỉnh dậy, mí mắt sưng húp, Xuân Lan tỷ thấy vậy liền kéo ta qua, đến bếp xin một quả trứng gà luộc, nhẹ nhàng lăn mí mắt cho ta.
Ta vội vàng lùi lại, chỉ có một chiếc áo, không cẩn thận dính phân với nước tiểu, trên người luôn có mùi hôi.
Nhưng Xuân Lan tỷ lại cười dịu dàng, vỗ vào cánh tay ta:
“Công việc này của muội, trước đây ta cũng từng làm, đã sớm quen mùi rồi, có gì mà phải sợ.”
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Nửa tháng sau, a tỷ cuối cùng cũng nhờ người chuyển cho ta một lá thư.
Người đưa thư vẫn là tên ăn mày nhỏ, chỉ là giờ hắn đã thay một bộ quần áo ngắn gọn sạch sẽ, mặt cũng đã rửa sạch, nếu không phải hắn mở miệng gọi ta nhận ra thì nhất thời còn không nhận ra hắn.
Trong thư, a tỷ nói mùa mưa sắp đến, Bắc Tĩnh Vương mệt mỏi vì trị thủy, e rằng trận chiến này nhất thời không thể đánh được.
Tỷ ấy còn nói tỷ ấy đã tìm được việc làm, bảo ta không cần lo lắng cho tỷ ấy, qua một thời gian nữa, khi tích đủ tiền, tỷ ấy sẽ đến chuộc ta.
Lại bảo ta làm việc trong Từ phủ phải chuyên tâm, chớ nên xen vào chuyện của người khác, giữ gìn bình an cho bản thân là tốt nhất.
Thư không dài nhưng ta đã lật đi lật lại đọc đi đọc lại mấy lần.
Cho đến khi những giọt nước mưa rơi lộp độp làm nhòe đi nét chữ của tỷ tỷ, ta mới vội vàng lau mắt, lau đi những giọt nước mắt mặn chát trên tay.
Kể từ đó, tỷ tỷ thường cách ba bốn ngày lại sai tên ăn mày nhỏ đến đưa đồ cho ta.
Có khi là một miếng bánh của Thuận Đức Các.
Có khi là một hộp xà phòng tự làm.
Chỉ là tỷ ấy chưa từng xuất hiện.
Ta nghe lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn làm việc trong Từ phủ.
Những thứ tỷ tỷ gửi đến, ta đều không nỡ dùng, mà cất giữ hết lại.
Thỉnh thoảng, ta cũng học theo tỷ tỷ làm xà phòng, chia cho Xuân Lan tỷ và những nha hoàn nhỏ khác, thậm chí còn được bà vú lớn thưởng, bà nói xà phòng ta làm giặt quần áo rất sạch, lại có mùi thơm nhẹ.
Vào Từ phủ, ta mới biết, ngay cả những nha hoàn đã bán thân cũng có tiền tháng, như ta, là nha hoàn thấp kém nhất, mỗi tháng cũng có mười đồng tiền.
Ta đều cất giữ những đồng tiền đó, mỗi tối trước khi ngủ, ta đều đếm lại một lần, sau đó cẩn thận gói lại, nhét dưới gối, dùng tay đè lên những đồng tiền rồi mới ngủ.
Xuân Lan tỷ cười ta, còn nhỏ tuổi mà đã thành thần giữ của.
Ta không nói gì, trong lòng thầm đếm:
“Một, hai, ba… chín mươi ba.”
“Để dành đủ một trăm đồng tiền cho tỷ tỷ, đợi đến khi tỷ tỷ muốn lấy chồng thì lấy chồng, muốn chiêu rể thì chiêu rể!”
9
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không đợi được đến ngày đủ một trăm đồng tiền.
Hôm đó, bà vú lớn dưới trướng phu nhân đột nhiên gọi người môi giới đến, làm ầm ĩ cả lên, muốn bán đi mấy tên tiểu tư mua bán ở tiền viện.
Quản gia nói bọn họ tự ý lấy trộm, ngày thường thịt lợn chỉ mấy xu một cân, bọn họ lại phải mất một lạng bạc, phu nhân chỉ đích danh muốn ăn rau xanh, bỏ ra số tiền gấp mấy lần ngày thường nhưng chỉ mua được một nửa số lượng trước đây.
Tất cả nha hoàn, bà vú đều bị gọi đến tiền viện, cùng nhau xĐệ đệ mấy tên đó bị đánh trượng.
Ba tên bị bịt miệng bằng khăn tay, trong sân chỉ còn tiếng trượng đánh vào người, ngoài ra chỉ còn tiếng rên rỉ thảm thiết.
Những bà vú xung quanh thì thầm to nhỏ.
Nói rằng hiện tại giá cả ở thành Lợi Châu không chỉ có rau tăng vọt, gạo, mì, dầu ăn cũng tăng giá từng ngày, thậm chí còn đắt hơn cả điểm tâm của Thuận Đức Các.
Bà vú lớn quay đầu nhìn lại, bọn họ lại lớn tiếng mắng mỏ ba tên tiểu tư mua bán, nói bọn họ tham ô tiền của chủ nhà, đáng bị đánh và bị bán đi.
Lời của những bà vú không phải là điều đáng sợ nhất.
Khi giải tán, ta nhìn qua khe hở giữa những ngón tay che mắt của Xuân Lan tỷ, liếc về phía nơi hành hình.
Bà vú lớn đang chỉ huy bà vú bê nước đổ xuống đất, đổ liên tục mấy chậu mà vẫn không thể rửa sạch được những thứ nhớp nháp trên mặt đất.
Không hiểu sao, tim ta như treo lơ lửng giữa không trung.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa hít mũi.
Tỷ tỷ bảo ta phải ngoan ngoãn, chớ nên xen vào chuyện của người khác, ta nghe lời lắm.
Nhưng mà, nhà to cửa rộng như thế dường như cũng có thể ăn thịt người không nhả xương.
Ta nhớ tỷ tỷ rồi, không biết bao giờ tỷ ấy mới đến chuộc ta?
10
Kể từ hôm đó, đồ ăn mà phủ phát cho người hầu càng ngày càng tệ.
Mà tỷ tỷ đã lâu không gửi thư đến.
Trước đây, những nha hoàn thấp kém như ta và Xuân Lan tỷ đều ba ngày lại được ăn một món mặn.
Xuân Lan tỷ có họ hàng với dì nấu ăn trong bếp, thỉnh thoảng còn được hai quả trứng gà luộc, ban đêm cùng ta chia nhau ăn.
Nhưng gần nửa tháng nay, nhà bếp vẫn cứ đập đập nồi chan chát nhưng đồ mang ra toàn là nước canh loãng, nhiều nhất là mỗi người được nửa cái bánh bao bột tạp.
Vài ngày sau, thậm chí cả bánh bao bột tạp cũng không còn.
Ta ngày nào cũng đói bụng, như thể lại quay về những ngày trước đây cùng tỷ tỷ nhịn đói đến thành Lợi Châu.
Trứng gà luộc của Xuân Lan tỷ cũng sớm bị cắt.
Bà vú lớn truyền lời của lão gia phu nhân, bảo quản gia trông chừng cổng lớn, không cho người ra vào.
Cổng trước và cổng sau của Từ phủ đóng lại, như thể nhốt tất cả mọi người vào trong lồng.
Ngôi nhà ba gian ba chái xa hoa này như biến thành một thành Lợi Châu thu nhỏ.
Những người hầu ở hậu viện đói đến hoa mắt chóng mặt nhưng những tên tiểu tư ở tiền viện dường như đã tìm được cách kiếm thức ăn, chưa được mấy ngày, đã có người hầu mang tiền bạc đi đổi, hôm sau có thể mang về nửa cái bánh.
Ta và Xuân Lan tỷ cũng đói đến phát hoảng.
Cứ sống dở chết dở như vậy mấy ngày, nhà bếp lớn thậm chí còn không cho một chút canh.
Chỉ có nhà bếp nhỏ trong viện của phu nhân tiểu thư, ngày nào cũng vẫn bốc khói.
Lại qua một ngày, Xuân Lan tỷ đứng dậy, cũng cầm tiền đồng ra tiền viện đổi lương thực.
Nhưng ta đợi rất lâu rất lâu, mà tỷ ấy vẫn chưa về.
“Tiểu muội, tiểu muội, mau tỉnh lại đi.”
Đêm đã rất khuya, Xuân Lan tỷ không thắp đèn, ta đưa tay đi sờ nến nhưng lại chỉ sờ thấy không khí.
Tỷ ấy nhét một miếng bánh thô nhỏ còn ấm trong lòng vào miệng ta, khàn giọng nói:
“Mau ăn đi.”
Ta muốn kéo tỷ ấy nhưng Xuân Lan tỷ không nhúc nhích, chỉ đẩy ta, nhét hết bánh vào miệng ta.
Tỷ ấy xoa đầu ta: “Tiểu muội biết không, ta cũng có một muội muội.”
Ta chớp mắt, hình ảnh của Xuân Lan tỷ dần trở nên rõ ràng.
Quần áo tỷ ấy có chút lộn xộn, mái tóc đen nguyên bản chỉnh tề giờ đã lệch sang một bên, trong đôi mắt đen láy như có những giọt nước mắt đang lăn xuống.
Ta gật đầu thật mạnh trong bóng tối, đưa tay muốn sờ mặt tỷ ấy.
Xuân Lan tỷ cũng có một muội muội, chỉ là trong nhà có quá nhiều con, tỷ ấy vì có nhan sắc nên bị bà mối chọn trúng, bán vào Từ phủ làm việc.
Nhưng muội muội tỷ ấy lại không may mắn như vậy, giống như ta và tỷ tỷ, bị bán vào một nhà làm dâu.
Người nhà đó thường xuyên uống rượu đánh người, ở bên ngoài chịu ấm ức, về nhà liền đánh đập muội muội của Xuân Lan đến chết đi sống lại.
Câu chuyện này, từ khi ta mới vào Từ phủ, Xuân Lan tỷ đã kể cho ta nghe.
Tỷ ấy nói ta giống muội muội của tỷ ấy nên cũng thương ta hơn một chút.
“Năm đó bà mối đến chọn nha hoàn, vốn là chọn muội muội ta đến Từ phủ làm việc.”
Ta sững người, ngay sau đó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Giọng nói của Xuân Lan tỷ vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng nước mắt lại chảy rất dữ dội:
“Là ta truyền ra ngoài, nói muội ấy sớm đã có người trong lòng, không ngoan ngoãn bằng ta.”
“Người đáng lẽ phải gả cho nhà đó, phải chịu những tội lỗi đó, là ta mới đúng.”
“Tiểu muội, tỷ tỷ thật sự có lỗi với muội.”
Ta muốn an ủi tỷ ấy nhưng đầu óc hỗn loạn, tay cũng không nhấc lên được.
Lời của Xuân Lan tỷ dường như vừa mới ở bên tai nhưng ngay sau đó lại bay đi mất.
Thậm chí cuối cùng ta cũng không rõ, câu có lỗi đó, cuối cùng là nói với ta, hay là nói với muội muội của tỷ ấy.
Có lẽ là cả hai.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.