7.
Không lâu sau khi Từ Ảnh xuất giá, ta cũng gả cho Lâm Phong Tước.
Nhà hắn ở tự nhiên không bằng Hầu phủ, nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
Ta biết quá khứ của hắn, vì gia cảnh nghèo khó, mãi chưa cưới vợ, dù mẹ hắn sốt ruột, bản thân hắn lại chưa từng để tâm đến hôn nhân.
Lần trước hắn đi xem Từ Ảnh ném tú cầu, cũng chỉ tình cờ đi qua, ngẫu nhiên hứng khởi.
Đêm tân hôn, trong phòng cưới nến đỏ ấm áp, chiếu rọi mặt mày rõ nét của hắn càng thêm sâu thẳm.
Hắn vén khăn voan đỏ của ta, mỉm cười nhìn ta thật lâu:
“Tại sao chọn ta?”
Ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi nghĩ sao?”
Hắn lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta biết…”
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, như muốn nhìn thấu linh hồn người khác: “Hình như nàng không thích ta.”
Ta không phủ nhận, cười nhẹ:
“Mới gặp một lần, nói thích chẳng phải có chút hão huyền sao?
“Vả lại, thích hay không thích, có gì quan trọng?”
Nửa đêm, ta mơ màng ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm thấy hắn nhẹ nhàng véo má ta, thì thầm:
“Nhưng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã khá thích nàng rồi.”
8.
Ngày tháng của ta và Lâm Phong Tước trôi qua bình lặng êm đềm.
Bời vì từ nhỏ Hầu gia cũng cho tiên sinh dạy ta, ta chăm chỉ, lại được thầy khen thiên phú dị bẩm, chữ viết tranh vẽ của ta đều khá tốt.
Nhàn rỗi không có việc, ta liền vẽ tranh viết chữ, cũng bán được kha khá, kiếm được không ít bạc.
Ta không đi tìm hiểu tin tức về Từ Ảnh, nhưng trong năm tiếp theo, không ít lần tình cờ gặp nàng.
Vài tháng sau khi mới gả đi, Dung Ngọc dường như đối đãi với nàng không tệ, thỉnh thoảng chạm mặt, nàng luôn mang ánh mắt khiêu khích đầy đắc ý nhìn ta.
Không lâu sau, khi ta và Lâm Phong Tước đi trên phố, hắn thấy một cây trâm đẹp, liền hỏi ta có thích không.
Hắn giúp ta cài lên tóc, ngắm nghía một lúc: “Rất hợp với nàng.”
Bên cạnh, Từ Ảnh kéo tay Dung Ngọc cũng đang xem quầy hàng, Dung Ngọc tỏ ra có chút không kiên nhẫn:
“A Ảnh, nàng chọn xong chưa? Chỉ mấy cây trâm này có gì đáng xem? Nếu nàng thích, ta cho người mang một hộp đến phủ để nàng tùy ý chọn chẳng phải được sao?”
Từ Ảnh siết chặt cây trâm ngọc trong tay, khi nhìn qua vai Dung Ngọc về phía ta, trong mắt thoáng hiện những gợn sóng lạnh lẽo.
Lần thứ hai gặp nàng, là khi Hầu gia nhớ chúng ta, bảo ta và Từ Ảnh về phủ tụ họp.
Lâm Phong Tước và ta cũng cùng đến Hầu phủ một chuyến.
Từ Ảnh và Dung Ngọc ngồi một bên, khi Hầu gia hỏi nàng dạo này thế nào, nụ cười của nàng luôn mang vài phần cứng nhắc:
“Rất tốt, cha.”
Sau đó khi đến sân thưởng hoa, trời đổ tuyết nhỏ, Lâm Phong Tước mượn từ nha hoàn trong phủ một chiếc áo choàng khoác cho ta:
“Còn lạnh không?”
Ta ngẩn ra một chút, lắc đầu: “Không lạnh nữa.”
Ta mơ hồ nghe thấy từ hậu viện truyền đến tiếng cãi vã.
“Đã nói ta không muốn đến, nàng cứ nhất quyết bắt ta đi cùng, xem kìa, trời lại còn có tuyết, nàng cũng không nhớ mang thêm cho ta áo khoác, thật là…”
Giọng của Từ Ảnh có chút mất kiểm soát, chói tai:
“Chỉ cùng ta đến một chuyến mà chàng cũng không tình nguyện sao? Khi ta vừa gả qua, chàng đã hứa hẹn thế nào? Mới bao lâu mà chàng đã quên?
“Ta đã cầu xin chàng bao nhiêu chuyện chứ! Chàng lại tính toán như vậy, chàng là một nam nhân mà kêu lạnh, sao không hỏi ta có lạnh không? Được thôi, chàng sợ chết cóng như thế, thì đi đi! Ra ngoài đi! Để ta một mình ở đây chẳng phải được sao!”
Dung Ngọc có lẽ bị nàng dọa, lại bắt đầu dịu giọng dỗ dành:
“A Ảnh, là ta sai rồi, đừng giận nữa, được không? Ta đáng chết, ta đáng chết.”
Tiếng nói của bọn họ dần dần nhỏ xuống.
Sau khi ở trong phủ ngồi một lúc, khi ta chuẩn bị rời đi, Từ Ảnh bỗng nói với phu nhân rằng chiếc vòng ngọc truyền từ đời tổ của Dung Ngọc không thấy đâu, nói sợ rằng bị người ta trộm mất.
Phu nhân nghe xong cũng hoảng, vội vàng sai người tìm kiếm khắp nơi.
Từ Ảnh liếc nhìn về phía ta.
Với ánh mắt đó, ta liền thấy một giờ trước nàng đã bàn bạc gì đó với Dung Ngọc.
Trước đây nàng không thích ta, nay dường như càng căm ghét hơn, đặc biệt khi thấy Lâm Phong Tước luôn sẵn lòng ở bên ta.
Ta quay người định bước ra cửa, phu nhân nghiêm giọng gọi lại:
“Trừ Ảnh Nhi, ai cũng phải khám người!”
Cửa ra bỗng nhiên có người chạy vào, bất ngờ va thẳng vào ta.
“Ôi!”
Là Dung Ngọc kêu lên một tiếng, hắn xoa cằm, cúi đầu nhìn ta, dường như lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo của ta.
Trong mắt hắn có ánh tham lam lóe lên: “… Hoa Điệp?”
Hắn dường như quên mất Từ Ảnh vẫn đang nhìn sang bên này, tiến một bước muốn trò chuyện với ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLâm Phong Tước đột nhiên từ bên cạnh bước tới, khẽ kéo ta ra, như không thấy Dung Ngọc:
“A Điệp, còn lạnh không? Tay đều lạnh hết rồi.”
Ta rời ánh mắt khỏi gương mặt háo hức của Dung Ngọc.
Sắc mặt Từ Ảnh càng trở nên khó coi.
Ta đã biết từ lâu sẽ có ngày như vậy.
Dung Ngọc bề ngoài khiêm tốn nhã nhặn, dáng vẻ quân tử, nhưng quá khứ của hắn đầy những lần lêu lổng chốn lầu xanh, sa đọa trong thanh sắc.
Hắn đối với người nhà thì nóng nảy cộc cằn, Dung lão gia không biết đã phải bỏ bao công sức mới thu xếp được những rắc rối hắn gây ra.
Dù Dung Ngọc giỏi che giấu, nhưng nửa năm qua, Từ Ảnh hẳn cũng đã nhận ra phần nào.
Hầu gia chỉ biết ta dường như có thể thấy được tương lai của người khác, nhưng không biết rằng, ta không chỉ nhìn thấy một tương lai của mỗi người.
Những lựa chọn vào thời khắc quan trọng, một ý niệm có thể dẫn đến tương lai khác.
Ví như Từ Ảnh, ta đã thấy hai tương lai sau khi nàng xuất giá.
Nếu nàng chọn Lâm Phong Tước, dù suốt đời hắn đối với nàng khó mà tình sâu ý nặng, nhưng Lâm Phong Tước là người trọng nghĩa, sau khi thành vợ chồng, sẽ không có những chuyện phong lưu bên ngoài.
Nhưng nàng chọn Dung Ngọc, thì chắc chắn cả đời sẽ vì hắn mà rối ren hỗn loạn.
Ta cũng thấy tương lai của Dung Ngọc.
Nếu hắn cưới ta, sau khi thành thân không lâu, cũng sẽ say mê Từ Ảnh.
Hắn và Từ Ảnh thành thân, thì sẽ thèm muốn ta.
Hắn luôn nuối tiếc không cam lòng về người nữ tử không gả cho hắn.
Dù năm qua ta đã cố gắng tránh gặp hắn, khoảnh khắc này vẫn không thể tránh khỏi.
“Phu nhân, vòng ngọc của công tử đã tìm thấy rồi!”
Từ Ảnh vẫn cầm chén trà, ngạc nhiên nhìn ngọc bội được tìm thấy trong bụi cỏ, buột miệng:
“Sao có thể ở đó!”
Nhận ra mình nói sai, nàng vội cúi đầu uống trà.
Hầu gia trách mắng: “Ầm ĩ cả lên, có cần thiết làm to chuyện như vậy không?”
Ta khẽ nhếch khóe môi.
Đương nhiên, nàng nghĩ không nên ở đó, mà phải ở trong túi áo ta mới đúng.
Chiều nay sau khi nàng cãi nhau với Dung Ngọc, lúc lướt qua ta, ta đã nhận ra nàng nhét thứ gì vào túi ta.
Dù động tác rất nhỏ.
Ta nhìn vào mắt nàng, thấy nàng một khắc trước đã lấy ngọc bội từ chỗ Dung Ngọc.
Oán hận của nàng đối với ta ngày càng nặng nề.
Dù chỉ là cha nàng nhận ta làm nghĩa nữ, nay ta không còn ở trong phủ, nàng vẫn muốn nhân cơ hội khiến Hầu gia cắt đứt hoàn toàn với ta.
Nàng biết, Hầu gia là người nghiêm khắc, không dung thứ chuyện trộm cắp.
9.
Sau ngày đó, Dung Ngọc thường xuyên kiếm cớ đến thăm.
“Điệp muội, những trà này là do cha ta đặc biệt nhờ người mua từ bên ngoài, hương vị không tầm thường, ta mang chút đến cho muội và Phong Tước thưởng thức.”
“Ngày mai là thọ bảy mươi của tổ mẫu ta, Điệp muội có rảnh cùng đến không?”
“Nghe nói Điệp muội chữ đẹp tranh hay, tấm biển trong thư phòng ta nhìn đã chán, gần đây muốn viết tấm mới, tiếc rằng trong cả đại viện không tìm được ai viết khiến ta hài lòng, không biết Điệp muội có thể nể mặt viết vài chữ không?”
Hắn một tiếng “Điệp muội” gọi ta, ta nghe thật phiền, lại không muốn đắc tội với Dung gia, thường tùy ý tìm cớ đuổi hắn đi.
Mỗi lần như vậy, Lâm Phong Tước đều ngồi bên bàn đá, khẽ hừ mũi đầy ghen tị:
“Điệp muội, nàng có thể nể mặt phu quân mà vẽ cho ta một bức tranh không?”
“…Được.”
Lúc này hắn mới cười đắc ý.
Nhưng Từ Ảnh lại không vui như vậy.
Chuyện Dung Ngọc thường xuyên chạy đến chỗ ta, cuối cùng nàng cũng biết.
Nàng không ngại nắng gắt chạy đến tìm ta, mặt mày u ám nói:
“Hoa Điệp, ngươi đừng quá đáng, Dung Ngọc ngày ngày chạy đến chỗ ngươi, ngươi không thấy mất mặt sao? Ngươi không thể an phận một chút à?”
Ta ngạc nhiên nhìn nàng: “Tiểu thư không quản được hắn, sao lại đến trách ta? Ta vốn định đến Dung gia tố cáo hắn ngày ngày quấy rối nhà ta, chỉ là nể mặt tiểu thư nên chưa đi.”
Từ Ảnh trừng mắt nhìn ta.
Nàng đã gầy đi nhiều, ánh mắt không còn trong sáng như trước, càng lộ ra chút điên cuồng và độc ác:
“Ngươi ít hồ ngôn loạn ngữ, ta đã biết năm đó không nên để ngươi vào phủ. Ngươi suốt ngày giả vờ lấy lòng Hầu phủ chúng ta, cuối cùng cũng lừa được cha ta nhận ngươi làm nghĩa nữ, ngươi vẫn chưa thỏa mãn!”
Nàng mỉa mai nhìn vào ngôi căn giản dị của ta:
“Ở được căn nhà lớn thế này, chắc hẳn vàng bạc châu báu đều chất đầy trong phòng, không nỡ đem ra phơi nắng.”
“Muội muội thật là gả được nhà tốt, thật đủ vinh hoa phú quý nhỉ!”
Nàng hét lên một tiếng, rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.