Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:30 sáng – 07/11/2024

1.

Khi cái tát của Từ Ảnh giáng lên mặt ta, lực đạo rất mạnh.

Mặt ta lệch sang một bên, chỉ cảm thấy khóe môi sưng tấy, vị tanh của máu lan tỏa.

Trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.

Dưới đài, những nam tử chờ bắt tú cầu đông đúc chen chúc, Từ Ảnh và ta lùi vào góc khuất, dường như không ai thấy cái tát ấy.

Cho đến khi giọng nói của nàng lại vang lên bên tai ta, mang theo chế giễu mỉa mai:

“Muội muội, ngươi nghĩ ta tin lời ngươi sao?”

Khuôn mặt nàng vì phẫn nộ mà hơi đỏ lên, như thể cơn giận bị đè nén bao năm nay bỗng chốc bùng phát:

“Ngươi bảo ta chọn tên thư sinh nghèo kiết xác đó? Ngươi nói hắn tương lai sẽ vinh hoa phú quý? Những lời nói dối như vậy, ngươi không bằng tự lừa mình đi!”

Ta nhìn về phía nàng.

Nàng từ trên cao nhìn xuống ta, khinh miệt:

“Những năm qua, phụ thân ta đối đãi với ngươi cùng người mẹ đã chết của ngươi chưa đủ tốt sao? Có ăn có mặc, hạ nhân nào có được đãi ngộ như vậy?

“Nói thật, phụ thân ta đúng là hồ đồ mới nhận ngươi làm nghĩa nữ. Ta không phản đối, ngươi liền thật sự coi mình là tiểu thư trong phủ, phải không?”

Lời nói của nàng càng thêm cay nghiệt:

“Nói cho ngươi biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã ghét ngươi.”

“Có lúc ta không khỏi nghi ngờ, cái chết của mẹ ngươi, có phải cũng là do ngươi bày mưu tính kế? Ngươi muốn chiếm được lòng thương xót của phụ thân ta, để ông nhận ngươi làm nghĩa nữ, phải không?”

Ta nhìn vẻ mặt càng thêm phẫn nộ của nàng, mới chợt tỉnh ngộ.

Hóa ra bao năm qua, tình tỷ muội thâm sâu của nàng với ta, nghĩ lại chắc hẳn đã giả vờ rất vất vả.

“Ảnh Nhi! Không được hồ nháo!”

Hầu gia nghe tiếng chạy đến, như bức tường người chắn giữa ta và nàng:

“Đang yên đang lành không ném tú cầu, con và muội muội đang cãi cọ gì vậy?”

Hai chữ “muội muội” dường như làm Từ Ảnh đau đớn, nàng thét lên:

“Nàng không phải muội muội của con!

“Phụ thân! Người có biết nàng vừa nói gì không? Nàng muốn con chọn tên thư sinh nghèo kiết xác đó! Còn nói hắn là người tốt nhất trong số những người kia!

“Con đã sớm biết, nàng luôn ghen ghét con, phải không? Nàng chỉ mong con gả vào nhà nghèo, sống cuộc sống khốn khó. Muội muội tốt, ngươi nói đi chứ!”

Hầu gia quay lại nhìn ta.

Ta buông tay đang che khóe môi xuống: “Những gì ta thấy chính là như vậy. Tên thư sinh nghèo túng kia, hắn sẽ vinh hoa phú quý, an hưởng tuổi già.”

Hầu gia tin tưởng lời ta không chút nghi ngờ, lại an ủi Từ Ảnh: “Muội muội con có thể nhìn thấy tương lai của người khác, con tin nàng, sẽ không sai đâu.”

Từ Ảnh hất tay ra, châm biếm:

“Tin nàng? Con thật không hiểu, phụ thân sao lại tin nàng như vậy! Lại không chịu nghe con nói!

“Nếu nàng thực sự có thể dự đoán tương lai chính xác như vậy, đương nhiên nên tránh dữ tìm lành, tại sao mẹ nàng lại chết sớm còn chết thảm như vậy!”

“Bốp!”

Cái tát này, lại là Hầu gia giáng lên mặt nàng.

Hầu gia sa sầm mặt: “Ảnh Nhi, con nói cái gì vậy!”

Từ Ảnh che mặt, không thể tin nhìn Hầu gia, bỗng chốc mắt đỏ hoe.

Mà câu nói cuối cùng nàng vừa thốt ra, như cơn gió quay lại, vang vọng trong đầu ta.

2.

Lần đầu tiên ta phát hiện mình có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của người khác là khi ta năm tuổi.

Khi đó bệnh nặng, ta đã nhìn thấy cha ruột sẽ ném ta ra khỏi nhà.

Quả nhiên vài ngày sau, ông vứt bỏ ta nơi núi hoang, còn đe dọa nương ta không được đi tìm.

Mẹ không đành lòng, cuối cùng cũng rời nhà, lặn lội đường núi tìm ta, trong ánh sáng mờ mịt, nước mắt lưng tròng ôm ta vào lòng.

Sau đó bà tái giá, gả cho một đồ tể.

Ngày bà tái giá, ta nắm tay bà, lắc đầu can ngăn, nói với bà rằng vợ trước của đồ tể chết dưới sự đánh đập của ông ta, không phải chết vì tai nạn.

Nhưng mẹ không nghe, bà xoa đầu ta nói: “Ông ấy sẽ không như vậy đâu, nương thích ông ấy.”

Cho đến hai năm sau, khi ta bị đồ tể đánh gãy chân, mẹ cuối cùng mang ta trốn khỏi nhà ông ta, từ đó ta cũng mang tật ở chân.

Sau này mẹ ta lại tái giá một lần nữa, đáng tiếc vị thư sinh hiền lành đó chẳng bao lâu cũng qua đời.

Mẹ hoang mang không biết làm sao, ta nói với bà:

“Nương, đến Từ phủ làm hạ nhân, tương lai của người sẽ bình an vô sự, cơm no áo ấm.”

Chỉ là sau này mẹ cũng chết.

Sau khi bà mất, Hầu gia thương xót ta cô đơn không nơi nương tựa, lại vốn yêu thích ta, liền nhận ta làm nghĩa nữ.

Nhiều năm qua, ông cho ta đọc sách học chữ trong phủ, làm bạn đọc cho tiểu thư Từ Ảnh, mọi ăn ở đều không khác gì Từ Ảnh.

3.

“Cha! Con có nói sai không? Người luôn miệng nói nàng tốt, nói nàng giúp đỡ gia đình ta, ân ở đâu? Sao con chưa từng thấy?

“Người nói nàng có thể nghịch thiên cải mệnh, nếu thật như vậy, tại sao mẹ nàng lại chết như thế?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ta không tin! Đều là vì phụ thân hồ đồ mới tin lời nói nhảm của nàng!”

Nàng mắt đỏ hoe hung hăng lườm ta, quay người chạy đi.

Hầu gia tức giận đến tay run rẩy, quay lại nói với ta: “Là ta nuông chiều nó quen rồi, giờ mới thành ra ngang ngược như vậy. Điệp Nhi, con chớ để trong lòng.”

Ta buông tay: “Hầu gia quá lời rồi.”

Những năm qua, Hầu gia gọi ta là nữ nhi, nhưng ta chưa từng dám thật sự gọi ông là phụ thân.

Cũng như Từ Ảnh gọi ta là muội muội, ta chỉ dám xưng nàng là tiểu thư.

Ta đã rất mãn nguyện rồi.

Ta vốn nghĩ, vốn muốn chọn cho tiểu thư một vị hôn phu tốt nhất.

4.

Ta bước xuống bậc thềm, bỗng nhiên có một chiếc khăn tay màu xanh đưa đến trước mặt.

Ta ngẩng đầu, thấy đó là ngườithư sinh nghèo túng kia, dáng dấp mặt mày tuấn tú, thần sắc lại không chút sa sút, điểm nét cười đùa:

“Cô nương dù không vì dung mạo của mình mà suy nghĩ, có lẽ cũng nên nghĩ cho người qua đường một chút, đi như vậy, ban ngày cũng sẽ dọa người đấy.”

Ta nhìn hắn chăm chú một lúc, nhận lấy khăn tay: “Đa tạ.”

Ta lau vết máu nơi khóe miệng.

5.

Chưa bước vào sân, tiếng ồn ào từ phòng của Từ Ảnh đã truyền ra.

Nhnha hoàn đang gõ cửa cầu khẩn: “Tiểu thư, ngườicả ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút đi, lão gia phu nhân lo lắng lắm.”

Giọng của Từ Ảnh nghẹn ngào, chắc hẳn đang vùi mình trong chăn:

“Ta đã chọn trúng Dung Ngọc, ta chỉ thích chàng, không ăn, ta nuốt không trôi.”

“Tiểu thư…”

Hóa ra từ khi trở về phủ, Từ Ảnh cứ cố chấp náo loạn đòi gả cho Dung Ngọc.

Dung Ngọc là công tử quý tộc thế gia, bề ngoài khiêm tốn nho nhã.

Vốn dĩ sáng nay trên khán đài, Hầu gia thấy hắn không tệ, muốn định cho ta.

Ta khẽ nhếch khóe môi.

Nàng vẫn là từ đầu đến cuối không tin ta.

Nàng không tin ta có thể nhìn thấy tương lai của người khác, cũng không biết ta có thể nhìn thấy quá khứ của họ.

Vị công tử khiêm tốn kia, quá khứ chẳng hề tươi đẹp như vẻ bề ngoài.

Khi ta sắp bước vào đại sảnh, nghe thấy phu nhân với chút trách móc nhìn Hầu gia đang nhíu mày lo lắng:

“Dù nói thế nào, Hoa Điệp suy cho cùng cũng chỉ là hạ nhân, ông nhận nó làm nghĩa nữ đã là quá rồi, sao giờ còn vì nó mà khiến Ảnh Nhi không vui?

“Chẳng phải chỉ muốn Dung Ngọc sao? Ảnh Nhi của chúng ta lẽ nào chỉ xứng chọn những nam nhân thừa lại của Hoa Điệp?

“Cứ đói thế này, hại đến thân thể thì làm sao? Phu quân, ông phải nghĩ cho rõ!”

Hầu gia mím chặt môi: “Nhưng sáng nay ta đã nói với Điệp Nhi, đã hứa sẽ chọn Dung Ngọc cho nó, sao có thể nuốt lời…”

Tiếng bước chân ta vào cửa khiến phu nhân chú ý, bà nhìn qua, thần sắc lạnh lùng:

“Về rồi à, ngươi hãy nhìn xem Ảnh Nhi giờ thế nào? Nếu có chút lương tâm, cũng nên nghĩ đến bao năm nay Hầu phủ nuôi ngươi không công, ngươi còn muốn tranh giành với tiểu chủ tử của mình…”

Lời bà chưa nói hết, ta đã ngắt lời: “Tiểu thư thích Dung Ngọc, ta tự nhiên không dám tranh giành.”

Phu nhân vui mừng đẩy Hầu gia, cao giọng: “Ảnh Nhi, mau ra đây, Dung công tử sẽ là của con rồi!”

Ta cúi mắt im lặng, khẽ kéo khóe môi.

Từ Ảnh à Từ Ảnh.

Những gì cần nói ta đã nói, ân tình cần trả, bao năm qua cũng đã trả đủ.

Ta vốn muốn thay nàng một lần nữa chấp nhận tương lai u ám.

Nhưng nàng đã tự mình lựa chọn, thì khi tương lai cùng đường mạt lộ, cũng đừng trách ta.

6.

Cuối cùng Từ Ảnh cũng như nguyện gả cho Dung Ngọc.

Ngày xuất giá, nàng bảo ta hầu hạ nàng trang điểm, nàng thờ ơ vuốt ve mái tóc đen nhánh:

“Muội muội đã nói tương lai của thư sinh kia tốt, ta liền nói với cha, để ngươi gả cho hắn, thế nào? Giúp ngươi tương lai cũng được hưởng vinh hoa phú quý.”

Giọng nàng tuy dịu dàng, nhưng nét châm biếm nơi khóe môi chưa từng biến mất.

Ta chậm rãi giúp nàng chải chuốt mái tóc lần cuối: “Tiểu thư có lòng rồi.”

Từ Ảnh khẽ cười khẩy.

Nàng thấy ta tự gánh lấy hậu quả, vui mừng khôn xiết.

Ta hơi nhướng mày.

Từ khi Từ Ảnh chọn Dung Ngọc, Hầu gia cũng hỏi ta có người trong lòng không, ta tiện miệng nói đến người thư sinh kia.

Hầu gia đặc biệt nói với ta: “Ta đã cho người điều tra, thư sinh đó tên Lâm Phong Tước, gia thế tuy trong sạch, nhưng theo tình hình hiện tại thì có chút…”

Trong ánh mắt do dự của Hầu gia, ta biết ông muốn nói gia cảnh tên thư sinh đó khá nghèo.

Ta cảm tạ Hầu gia: “Hắn là được rồi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận