10
Chín năm trước, đó là một đêm khuya.
Lãnh cung bùng cháy ngùn ngụt, ta xuyên vào thân thể của phế phi năm xưa.
Hệ thống đang giao nhiệm vụ cho ta, ta vén váy chạy ra ngoài.
Đáng tiếc lửa quá lớn, ta không thể ra ngoài được.
Vừa lúc thấy dưới mái hiên có một cái chum nước lớn đựng đầy nước, ta liền trốn vào đó.
Trong chum nước còn có một thiếu niên thanh tú, hắn nhắm mắt dưới nước, sắc mặt tái nhợt.
Ta sợ hắn chết đuối, liền thổi ngạt cho hắn.
Đợi đến khi lửa được dập tắt, ta mới biết, hắn là hoàng tử sinh ra ở lãnh cung.
“Ta cũng không ngờ, hệ thống không chống nước, lúc đó đã chết đuối. Nhưng ta vẫn có thể nghe phát lại——”
Hoàng hậu với quý phi nhìn nhau, vẻ mặt chán ghét.
“Ký chủ, nhiệm vụ của chúng ta là phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi, đạt được kết cục đế hậu tình thâm, vậy là được rồi! Có phải rất đơn giản không?
“Ngươi đừng chạy nữa, hắn sẽ đến cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ—— á, đừng, ta không chống nước ọc ọc ọc.”
Ta vỗ bàn một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra là vậy. Ta nói sao nhiệm vụ của ta lại khó như vậy, đáng lẽ là hắn cứu ta ra khỏi lãnh cung, sau đó hắn đăng cơ, ta làm hoàng hậu.”
Xui xẻo, bao nhiêu năm khổ cực, đều uổng phí.
“Bây giờ phải làm sao, đi theo hắn tạo phản?”
Hoàng hậu giãn mày, ngả người ra sau: “Cuối cùng kiếp này cũng có chút thú vị.”
Quý phi nhún vai: “Ngươi trước tiên đi gặp hắn rồi nói sau, người ta đã đợi ngươi chín năm rồi.”
Ta liếc nhìn nàng: “Ngươi nhận của hắn bao nhiêu tiền, chia cho ta một nửa, ta sẽ đi.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm quý phi, ánh mắt lưu chuyển: “Lần trước bức họa đó, ngươi cũng nhận tiền của hắn phải không?”
Ta mới phản ứng lại——
Lần đó, ngoại trừ nhiếp chính vương vẽ đẹp trai phong lưu, những bức khác đều có vấn đề.
Quý phi khóc lóc thảm thiết về cung lấy tiền.
Vài ngày sau, ta đi gặp nhiếp chính vương.
Ta rất ít khi nhìn thẳng hắn, bây giờ nhìn gần, bản thân hắn còn đẹp hơn trên tranh vài phần.
Chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.
“Ngươi biết không? Những năm đó, ta lật tung cả đám cháy đó, tìm khắp lãnh cung, ta mẹ nó luôn cho rằng là ta đến muộn, ngươi đã chết rồi.”
Ta vội vàng đặt chén trà xuống, bắt đầu cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải cố ý, hệ thống của ta nghẻo sớm, đây thực sự là hiểu lầm.”
Nhiếp chính vương hít một hơi thật sâu, đập mạnh vào ghế.
“Xin lỗi thì có ích gì? Chín năm nay, ta đều đơn phương tác chiến, cuối cùng thành nhiếp chính vương luôn rồi.”
Hắn từ trong tay áo rộng lớn, ném một thứ hình chữ nhật dài màu đen lên bàn: “Biết hôm nay có thể gặp ngươi, ta cố ý mang đến cho ngươi.”
“Chết tiệt, ngươi lập bài vị cho ta.”
Trên đó viết, bài vị người công lược.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không biết ta tên gì.
Nhiếp chính vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã bái ngươi chín năm, lương tâm ngươi chịu đựng được sao? Nếu không phải ta gặp được nữ tử xuyên không kia, ta cũng không biết thái hậu nương nương chính là đồ ngốc đó.”
“Đừng mắng người chứ, ta ở lãnh cung bảy năm, khổ lắm. Ta cũng không muốn.”
Ta đẩy chén trà trước mặt hắn, mặt dày cười nói: “Ngươi uống trà.”
Hắn mặt đen: “Ta không uống.”
Ta đưa điểm tâm trên bàn cho hắn: “Ngươi ăn bánh.”
Hắn quay mặt đi từ chối: “Ta không ăn.”
Tất cả đối tượng công lược trên thế giới đều có chút vấn đề.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hắn hơi nhíu mày, nhìn ta: “Ngươi không có chút kiên nhẫn nào với ta sao? Chín năm bỏ lỡ, ngươi không muốn bù đắp sao? Mạng ta sao khổ thế, ta ôm bài vị của mình về nhà khóc.”
Hắn cầm đồ đạc, định bỏ đi, ta vội vàng kéo hắn lại.
“Đừng đừng đừng, có chuyện gì từ từ nói. Ta chỉ hỏi, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Ta đã hỏi thăm bên trên rồi, bây giờ ngươi thành thân với ta, nhiệm vụ công lược cũng coi như thành công. Chúng ta đều có thể về nhà rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Thành thân? Chúng ta đều không có tình cảm gì.”
Nhiếp chính vương nghiêng người lại gần, cười nhạt: “Ta có với ngươi ấy mà, một loại tình cảm nhớ nhung người vợ đã mất.”
Ta từ từ lùi lại, vẻ mặt chán ghét: “Nhưng ta là thái hậu, thành thân không tiện lắm.”
Hắn lại gần, cong môi: “Nhưng ta là nhiếp chính vương, chuyên cưới thái hậu.”
Không phải, cuối cùng là ai công lược ai?
11
Thái hậu gả cho nhiếp chính vương?
Điều này quá đột ngột.
Hơn nữa, hắn lại đứng quá gần, ta dùng sức đẩy hắn một cái.
Nhiếp chính vương ôm ngực, giả vờ yếu ớt nói: “Chẳng lẽ ngươi đã thích tiểu hoàng đế, hay là Thẩm tế tửu?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn ngồi xuống, nhìn vào mắt ta, rất nghiêm túc nói: “Ngươi có hiểu loại đau khổ khi phát hiện người vợ đã mất chín năm trước vẫn chưa chết nhưng nàng ta lại muốn tái giá không?”
Sao hắn lại nói một tràng như vậy.
Ta lắc đầu: “Không có, ta đang cãi nhau với hoàng đế, hắn sẽ không để ta đi.”
Ánh mắt nhiếp chính vương sáng lên: “Không sao, ta giỏi nhất là dùng thế ép người, ta có thể cướp người với hắn. Hơn nữa, ngươi có biết tại sao các ngươi lại cãi nhau không?”
Ta kinh ngạc: “Ngươi cũng biết chuyện này? Người của ngươi rải khắp hoàng cung sao?”
Hắn giơ ngón trỏ lên, đặt trước mặt, nhẹ nhàng lắc lư.
“Bởi vì hắn không phải là người thích hợp. Chín năm rồi, các ngươi vẫn chưa đến được với nhau. Mà ta chỉ cần gặp ngươi một lần là đủ.”
Ta nhìn người trước mặt.
Hắn rõ ràng sinh ra rất đẹp, cười lên rất dễ thương, không cười thì rất uy nghiêm.
Nhưng chính cái miệng này, nói mãi không hết, toàn nói những chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hóa ra đây mới là đối tượng công lược của ta.
Hệ thống nói đúng.
Thực sự là nhiệm vụ rất đơn giản.
Nhiếp chính vương vẫy tay trước mặt ta: “Sao không nói gì, hử? Đối tượng công lược là ta, không vừa ý sao?”
“Ta chỉ cảm thấy không thể tin được, người công lược và đối tượng công lược lại biết nhau.”
Nhiếp chính vương từ từ kể cho ta nghe.
Hóa ra hệ thống công lược mà ta đang có, là do năng lực kỹ thuật lẫn thiết lập cốt truyện đều rất kém nên cấp cao quyết định mở ra một con đường khác, mở ra chế độ trải nghiệm đối tượng công lược.
Rõ ràng là mọi người đều muốn trải nghiệm cảm giác bị người khác công lược, cho nên đối tượng công lược là người chơi trả phí.
Đồng thời, để tránh tâm lý mất cân bằng của người công lược, sự tồn tại của đối tượng công lược đều được giữ bí mật với người công lược.
Nhiếp chính vương lấy ra từ trong tay áo một cái hộp, đặt lên bàn thấp, hắn mở nắp hộp ra——
Là một viên dạ minh châu tròn trịa to lớn, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
“Thái hậu hẳn đã từng thấy nhiều thứ tốt đẹp. Đây là thứ tốt nhất trong phủ của ta, ngươi hãy nhận lấy, coi như là sính lễ.”
Thực ra chẳng phải ta chưa nhìn thấy thứ gì tốt đẹp.
Phượng trâm của hoàng đế, thỏi vàng của Thẩm Tu, đèn kéo quân của quý phi, còn có dạ minh châu của hắn.
Ta chỉ nhìn, không đưa tay ra, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi thật sự có thể cưới ta sao? Ta không đùa đâu. Cuộc sống hiện tại của ta, cũng tạm ổn.”
Hắn đẩy cái hộp về phía ta: “Vậy thì ngươi gặp ta, sẽ không phải tạm ổn nữa.”
Ta đứng dậy, dứt khoát liều lĩnh, nhận lấy sính lễ của hắn.
Nhiếp chính vương đưa ta ra cửa, khẽ lẩm bẩm: “Lần trước có nhiều chân dung như vậy, ngươi không chọn ta?”
Ta nhớ lần đó, là lần đầu tiên, ta đã chọn hắn.
Nghe nói là nhiếp chính vương, ta liền vứt đi, sau đó toàn bộ đều bị hoàng đế xử lý.
Ta lấy cớ: “Có lẽ chân dung không đẹp bằng người thật.”
“Thật đáng tiếc. Ta nghe nói ngươi đã đi gặp Thẩm Tu?”
Giọng điệu của hắn vô cùng bình thường nhưng khi ta bước qua ngưỡng cửa, ta sợ đến mức suýt ngã.
Hắn đưa tay đỡ ta.
“Hoảng sợ cái gì, ta lại không nói ngươi sai. Ta chỉ thấy đáng tiếc, chúng ta luôn thiếu chút duyên phận.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, hạ thấp hàng mi, mỉm cười nhàn nhạt, lộ ra vẻ ôn hòa điềm đạm.
“Ta đã sớm nghe ngóng, chín năm qua ngươi đã sống như thế nào. Ngươi rất biết tự tìm niềm vui trong nỗi khổ, vừa phải chăm sóc bồi dưỡng hoàng tử, vừa thay Thẩm Tu dạy dỗ đồng học, còn có thể học đàn, cờ, thư, họa.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hàm ý cười: “Ta gặp ngươi sớm hơn thì tốt rồi, với ta chỉ có phần vui vẻ, cần gì phải tự tìm niềm vui trong nỗi khổ?”
Hắn cố ý nói những lời buồn bã một cách nhẹ nhàng, lại hơi mang ý trêu chọc.
Nhưng ta không thấy buồn cười, chỉ hơi ngẩn người.
Hắn chuyển sang trách móc: “Nếu năm đó không có một kẻ ngốc ở lãnh cung, kêu gọi mọi người thấy ta thì phải hô Vương gia tha mạng thì có lẽ ta đã tìm được ngươi rồi.”
Ta khẽ nắm chặt ngón tay, ngượng ngùng cười trừ: “Ha ha.”
Chín năm trước, hắn hẳn không nhớ ta rồi nhỉ?
Ra đến ngoài trời, gió tuyết ập vào mặt, ta cúi đầu thấp hơn.
Hắn nhanh chóng cởi áo choàng trên người, hai tay vòng ra sau lưng ta, khoác lên vai ta.
“Về chơi đi, đợi ta cưới ngươi. Nếu có thể thì——”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Hắn thong thả buộc dây áo cho ta, lại đưa tay phủi tuyết trên vai áo ta, rồi mới nói tiếp nửa câu còn lại:
“Đánh bài đừng từ đầu đến cuối đều chờ một lá, đầu ngươi cứng quá, không thua mới lạ.”
Ta còn tưởng hắn muốn nói gì quan trọng.
Ta tỏ vẻ khinh thường: “Ta chỉ chờ bài thôi đã khó lắm rồi.”
“Nhưng mà, người khác biết ngươi muốn lá bài đó thì sẽ không đánh cho ngươi.”
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt khá chân thành, đưa tay ra.
“Lục Hồi, tự Tử Uyên.”
“Vân Chỉ.”
Chậm trễ chín năm, cuối cùng cũng gặp lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.