8
Gần đây, hoàng hậu với quý phi đều ít xuất hiện.
Ta nghe cung nhân nói, quý phi được sủng ái nhất hậu cung, hoàng hậu khó mà ngủ được.
Với ta mà nói, điều này quá đột ngột.
Sao lại vào tình tiết cung đấu rồi?
Nghe nói có một buổi sáng nọ, hoàng đế vừa đi chưa được bao lâu, hoàng hậu đã xông vào cung quý phi, đập phá không ít đồ đạc.
Trong đó thảm nhất là cây đàn tranh, dây đàn bị cắt đứt từng sợi một.
Mặc dù hành vi của hoàng hậu quá khích nhưng trong cung lại ủng hộ hoàng hậu nhiều hơn.
Chỉ trách tính tình quý phi ngang ngược, cả đêm tiếng đàn tranh không dứt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến các cung điện xung quanh.
Đặc biệt là cung nhân của cung quý phi với cung hoàng hậu bên cạnh, đều chỉ dám giận mà không dám nói.
Theo lẽ thường, ta là thái hậu, lúc này nên đi khiển trách phi tần không nghe lời, an ủi hoàng hậu bị trả thù.
Vì vậy, ta hứng khởi đi đến đó.
Quý phi với hoàng hậu đều đang ngủ.
Ta chán nản trở về.
Ta đành nhắn lại cho cung nhân, khi nào rảnh thì bảo hai người đến gặp ta.
Khi màn đêm buông xuống, hoàng hậu với quý phi đến, hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau.
“Ngươi có phải muốn ép ta chuyển cung không? Cả đêm gảy cái đàn rách nát của ngươi, nửa tháng rồi, bà nội tôi ơi!”
Hoàng hậu cả người chìm trong ghế bành, mắt lim dim, quầng thâm chiếm nửa khuôn mặt, cả người đầy oán khí.
Quý phi nửa dựa trên ghế mềm, nhắm mắt ngáp: “Ngươi tưởng ta muốn gảy à? Ta căn bản không biết gảy đàn, là hoàng đế nhất quyết muốn nghe.”
Nàng giơ năm ngón tay ra: “Nhìn này, ngón tay đều bị ta gảy sắp nát rồi.”
Ta không khỏi cảm thán: “Hoàng đế thích nghe người ta gảy đàn đến vậy sao?”
Quý phi liếc nhìn ta, đột nhiên mắt sáng lên: “Ta có chủ ý rồi, hắn sẽ không dám bắt ta gảy đàn nữa.”
Nàng nắm lấy tay hoàng hậu: “Hai tỷ muội chúng ta có hy vọng rồi!”
Hoàng hậu không nói gì.
Quý phi định lắc tay nàng thêm lần nữa, ta kịp thời ngăn nàng lại.
“Đừng lắc nữa, người đã ngủ rồi.”
Quý phi bảo người đắp chăn cho hoàng hậu.
“Đêm nay cứ để nàng ngủ ở cung của ngươi đi, ta còn phải vật lộn thêm một đêm nữa.”
Đến ngày hôm sau, quý phi tổ chức lớp học cấp tốc về đàn tranh, các phi tần tranh nhau đăng ký, học tuyệt kỹ đàn tranh của quý phi.
Ta cũng đến nghe nửa ngày.
Quý phi đàn tranh, quả thực không có gì đáng nói.
Giữa chừng có người nghi ngờ trình độ của nàng: “Đây mà gọi là gảy đàn sao? Thật là làm nhục đàn tranh.”
Quý phi ôm đàn cười: “Bệ hạ thích bản cung như vậy, thích chút công phu không ra gì này.”
Mọi người nhìn nhau, học càng hăng say hơn.
Vài ngày sau, khắp lục cung đều vang lên tiếng đàn tranh, âm thanh ma quái văng vẳng, ba ngày không dứt.
Nghe nói hôm đó, hoàng đế còn chưa đến cung quý phi, đã lấy hai tay bịt tai, quay về.
Chỉ có ta là thái hậu ở xa, còn được yên tĩnh.
Ban đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, bị bầu không khí gần đây làm ảnh hưởng, ta cũng mang một cây đàn ra sân.
Cung nhân tụ tập dưới mái hiên, đỡ thang, thắp đèn lồng.
Một cung nữ chạy đến, nói rằng mấy hôm trước quý phi tặng một chiếc đèn kéo quân, hỏi ta có muốn xem không.
Ba cung nhân khiêng chiếc đèn khổng lồ đó, đặt lên bàn đá trong đình.
Thắp nến, mặt đèn dần sáng lên, xoay quanh trục giữa.
Đèn kéo quân có sáu mặt, lần lượt dùng bút rất nhỏ, phác họa cảnh đẹp thiên hạ.
Cảnh tượng kỳ ảo đó, phản chiếu cả tòa đình, như đang ở trong mộng của thần tiên.
Quý phi cũng biết tặng quà đấy.
Ta cong môi, đầu ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn như nước.
Một khúc nhạc kết thúc, ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Hóa ra người còn biết gảy đàn.”
Hoàng đế từ ngoài cửa đi vào, vừa đi vừa ôn tồn nói: “Những nơi khác đều quá ồn ào, chỉ có thể đi qua chỗ người.”
Ta đặt cả hai tay lên đàn: “Ta biết nhiều lắm. Đàn, cờ, thư, họa, đều biết một chút.”
Ta ôm đàn vào nhà: “Ta còn biết nấu ăn, còn biết múa hát, là ngươi không có phúc.”
Hoàng đế nghe vậy thì cười.
Hắn bắt đầu nói sang chuyện khác, nói về chiếc đèn kéo quân: “Chiếc đèn này làm rất tinh xảo, ít khi thấy người nào dụng tâm như vậy.”
Ta chỉ thấy hắn buồn chán, thuận miệng đáp: “Quý phi tặng ta.”
Hắn dừng mắt lại một chút, vẫy tay, lập tức có người tiến lên dập tắt nến.
Sân viện tối sầm lại.
Ta đứng tại chỗ, cau mày: “Ngươi không muốn thấy ta vui vẻ sao?”
Hắn không thấy có lỗi, ngược lại còn nhàn nhạt nói: “Quý phi làm mối cho người với Thẩm Tu, ai biết chiếc đèn này là ai tặng?”
Ta hít sâu một hơi, xem ra phải cãi nhau với hắn rồi.
Ta bảo người cất đàn đi trước, đề phòng bị đập.
“Thẩm Tu tặng thì sao? Ta với Thẩm Tu vốn là bạn rất tốt. Những thứ đàn, cờ, thư, họa ta biết, đều là hắn dạy. Ngay cả cây đàn vừa rồi, cũng là hắn tặng ta.”
Mỗi câu ta nói, sắc mặt hoàng đế lại trầm xuống một phần.
“Vậy nên hắn dạy người đàn 《Phượng cầu hoàng》?”
“Không phải. Là ta chủ động muốn học, ta chỉ biết mỗi khúc nhạc đó.”
Ta đứng dưới mái hiên, đối đầu với hắn.
Hắn tức giận đến cực điểm, nửa ngày không nói nên lời, phất tay áo bỏ đi.
9
Hoàng đế hạ chỉ, nghiêm cấm lục cung tấu nhạc.
Nghe nói quý phi nhận được chỉ dụ, lập tức đập đàn, cười lạnh lùng: “Dám đấu với ta sao.”
Hôm nay tuy là mùa đông nhưng trời nắng đẹp, chiếu vào người ấm áp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHoàng hậu tinh thần phấn chấn, hẹn ta ra ngoài.
Quý phi ở trong đình bên hồ sen, dựng lò đất nung màu đỏ, nói là muốn dùng lò nấu trà.
Quên nói, quý phi hiện tại đã thất sủng.
Nàng muốn ăn mừng chuyện này.
Chúng ta đi đến hồ sen, thấy quý phi từ xa, đồng thời dừng bước.
Bởi vì bên cạnh nàng còn có một gã nam nhân.
Hai người giằng co, không biết đang làm gì, tóm lại là khá kịch liệt.
Ta liếc nhìn hoàng hậu: “Ừm, hay là về cung của ta ngồi một lát?”
Hoàng hậu nhìn ta: “Ừm, ngươi không quản sao?”
Ta do dự một lát: “Theo lý mà nói, ngươi là hoàng hậu, ngươi quản trước, ngươi không quản được, ta mới quản.”
Hoàng hậu nói: “Hai chúng ta cùng xuất hiện, làm sao có phần ta nói? Ngươi quản cả hậu cung.”
Ta bước nửa bước, lưu luyến quay đầu nhìn hoàng hậu: “Thật sự không về cung của ta ngồi một lát?”
Hoàng hậu cười, đột nhiên đẩy ta ra.
Nàng còn biết nói tiếng địa phương, hô lớn: “Thái hậu nương nương giá đáo!”
Quý phi với gã nam nhân kia đồng thời nhìn lại——
Ta vừa định chỉnh lại vẻ uy nghiêm, chuẩn bị mắng quý phi một trận.
Nhưng khi nhìn thấy mặt gã nam nhân kia, ta liền chạy mất.
“Mau chạy, là nhiếp chính vương.”
Hoàng hậu không hiểu rõ tình hình, bị ta kéo chạy: “Ngươi điên rồi sao? Trong cung không được chạy.”
Ta đưa nàng trốn sang một bên, bám vào góc tường lén nhìn hai người kia.
Hoàng hậu vẫn lải nhải: “Chúng ta là hoàng hậu với thái hậu, chạy trốn như thế này, người khác tưởng là cung biến thì sao.”
Ta bịt miệng nàng: “Cũng sắp rồi, đó là nhiếp chính vương với quý phi.”
Hoàng hậu mở to mắt, gạt tay ta ra: “Là nhiếp chính vương! Vậy có phải hắn tạo phản rồi không, ta có thể không làm hoàng hậu nữa không?”
Ta phục rồi.
Bên cạnh ta còn có người bình thường không?
Ta suy nghĩ kỹ, nếu nhiếp chính vương cướp ngôi thành công, người như chúng ta sẽ ra sao?
“Cũng chính là ngươi làm thái hậu, ta làm thái hoàng thái hậu.”
Hoàng hậu liếc ta: “Có liên quan gì?”
“Ta không nói là bản thân làm, hay là bài vị làm?”
“Ta đã chết một lần rồi, ta không, quan, tâm.”
Hoàng hậu ung dung đi ra ngoài, tiếp tục đi theo quý phi.
Ta dậm chân đi theo.
Ông trời để nữ công lược, nữ trọng sinh cùng nữ xuyên không tụ họp một chỗ, vậy thì ta sẽ đại diện cho thể diện củamọi người, tuyệt đối không để người ta coi thường chúng ta.
Đợi khi trở lại hồ sen, chỉ còn lại quý phi đang lo lắng, nàng ân cần nướng đồ cho chúng ta ăn.
Ta ăn khoai lang nướng, vừa ăn vừa thổi phù phù.
Hoàng hậu thấy ta chỉ biết cắm đầu ăn, bèn tự mở lời, hỏi chuyện quý phi với nhiếp chính vương.
Quý phi nói: “Nói ra thì dài dòng, trước đây ta đã hứa với hắn một chuyện, bây giờ ta muốn nuốt lời, hắn không chịu buông tha.”
Hoàng hậu tò mò hỏi: “Vậy ngươi đã hứa với hắn điều gì?”
Quý phi nói: “Hắn bảo ta giúp hắn dẫn hắn đi gặp một người.”
Ta không hiểu lắm, nghi ngờ hỏi: “Trên đời này, còn có người mà nhiếp chính vương không gặp được sao?”
Khi tiên hoàng còn tại vị, nhiếp chính vương là tiểu đệ của ông ta, hành sự luôn luôn trái với lẽ thường, ra vào nội cung tự nhiên như không.
Hoàng hậu trầm ngâm một lát, quay sang hỏi ta: “Thái hậu ở trong cung nhiều năm, đã từng gặp nhiếp chính vương chưa?”
“Gặp rồi chứ. Ta ở lãnh cung, đụng mặt hắn mấy lần, trước đây hắn thường đến lãnh cung trêu ghẹo cung nữ.”
“Khoan đã, khoan đã, hai kiếp của ta cộng lại cũng chưa từng nghe nói nhiếp chính vương háo sắc.”
Nhưng ta lại không nói dối.
Những năm đó, tiểu vương gia thích đến lãnh cung chơi, thấy ai hơi xinh một chút, liền hỏi có phải là ngươi không, còn hỏi vì sao không đến tìm hắn các kiểu.
Quý phi thò đầu lại, chu môi về phía ta: “Vậy, hắn cũng từng hỏi ngươi sao?”
Ta gật đầu chắc nịch: “Hỏi chứ. Ta chính là đệ nhất mỹ nhân lãnh cung, chưa mấy ngày đã hỏi đến ta.”
“Vậy ngươi trả lời thế nào?”
“Lúc đó ta trực tiếp quỳ xuống, kêu to Vương gia tha mạng.”
Ta đắc ý nhướng mày: “Ngươi biết không? Sau này cả lãnh cung đều dùng chiêu này, hắn không đến nữa.”
Hoàng hậu đưa hai tay lại gần lò sưởi để sưởi ấm: “Không phải rất rõ ràng sao? Hắn đang tìm người, người đó ở lãnh cung.”
Nàng nhìn ta, dùng ngón tay chỉ vào vụn khoai lang nướng ở khóe miệng ta: “Xác suất lớn là tìm ngươi.”
Ta cầm khăn tay lau miệng: “Ta ư? Tìm ta làm gì? Cuộc đời ta đã đủ phong phú rồi.”
Quý phi đặt kẹp khoai lang nướng xuống, từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm, ném vào người ta.
“Hắn chính là đang tìm ngươi. Hắn nói ngươi xem sẽ hiểu.”
Ta bán tín bán nghi mở ra.
“Cmn, trả tiền!”
Ta không hiểu.
Quý phi nhanh chóng lấy tờ giấy đi: “Lấy nhầm, đây là viết cho ta.”
Nàng lại từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm khác.
Lần này nàng xem trước giúp ta, xác nhận không sai, mới đưa tờ giấy cho ta.
Trên đó viết: [Người công lược, ngươi nhầm đối tượng rồi, ta mới là người đó!!! Ngươi tốt nhất nhanh chóng đến gặp ta, nếu không ta sẽ tạo phản.]
Im lặng.
Ôi con sông quê….
Hoàng hậu trợn tròn mắt, không thể tin nổi nói: “Cái này cũng có thể nhầm được sao? Xin lỗi, chín năm rồi.”
Ta sợ đến mức ném tờ giấy xuống đất, lại dùng sức giẫm mấy cái: “Sao có thể chứ? Nhiệm vụ của ta là phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi, sau đó làm hoàng hậu.”
Hoàng hậu thở dài nói: “Tiểu hoàng tử, cũng có thể là chỉ thứ tự, không phải tuổi tác.”
Quý phi bất đắc dĩ xòe tay: “Ta không làm nghề này nhưng ta nghe nói, người công lược đều có hệ thống. Hệ thống của ngươi đâu?”
“Nghẻo rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.