Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

2:57 chiều – 17/11/2024

8.

Trần Kinh Liêm không nói gì, nhưng ánh mắt lại lạnh đến run người.

Thẩm Ngạn cũng hoàn toàn sụp đổ: “Không phải chứ, Ninh Tuế, cô cmn chơi cái gì vậy?”

“Anh Thẩm trẻ tuổi, đẹp trai, lại còn biết nói lời dỗ tôi vui, tôi cảm thấy anh rất tốt…”

“Ninh Tuế cô đủ rồi đấy! Cô đừng có phát điên, tôi dỗ cô vui lúc nào?”

Thẩm Ngạn không hiểu gì.

“Anh quên rồi sao, vậy để tôi giúp anh nhớ lại.”

“Nói cho rõ ràng, Ninh Tuế, tôi nói cho cô biết, cô đừng có giội nước bẩn lên người tôi…” Thẩm Ngạn sắp điên rồi.

Trần Kinh Liêm không nói gì nhưng đến con chó bên đường cũng có thể nhận ra anh đang tức giận.

Thẩm Ngạn sợ Trần Kinh Liêm, từ nhỏ đã sợ.

“Hè năm nay có một lần chúng ta đến câu lạc bộ Vân Đỉnh, tôi mặc váy hai dây màu đỏ.”

Sắc mặt Thẩm Ngạn lập tức thay đổi: “Ninh Tuế cô ngậm miệng…”

“Nói tiếp.” Trần Kinh Liêm lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn.

“Anh ba…” Sắc mặt Thẩm Ngạn trắng bệch, cả người run rẩy nhưng cũng không dám cản tôi.

“Lúc anh ra ngoài hút thuốc có nói với bạn mình tôi trắng trẻo, eo thon, chân dài, mặc màu đỏ rất đẹp, nếu không phải tôi ở bên Trần Kinh Liêm thì anh nhất định sẽ ngủ với tôi…”

Trần Kinh Liêm đột nhiên bật cười: “Thẩm Ngạn, cô ấy nói thật sao?”

“Anh ba… Lúc đó em uống nhiều quá nên không tỉnh táo mới nói lung tung…”

“Xem ra lời cô ấy nói là thật.”

Trần Kinh Liêm hạ mắt, từ từ chỉnh tay áo.

Lúc lên tiếng lần nữa, giọng càng bình tĩnh hơn: “Thẩm Ngạn, lá gan của cậu cũng lớn thật đấy.”

9.

“Không phải, anh ba, em uống say thật…”

Thẩm Ngạn gấp đến mức muốn khóc.

Tôi cười cười, lại cho thêm một mồi lửa: “Thẩm Ngạn, anh đã thích tôi như vậy thì tôi theo đuổi anh, anh đồng ý không?”

“Tôi đồng ý cái rắm!”

Thẩm Ngạn hoàn toàn phát điên: “Tôi nói này bà cố nội, cô có thể đừng đùa tôi nữa không?”

“Đó thật sự chỉ là lời nói đùa khi say…”

“Cô còn như vậy anh ba sẽ giết tôi thật mất!”

Tôi im lặng nhìn anh ta một lúc lâu.

Nụ cười trên môi ngày càng rõ, cuối cùng trở nên vô cùng khinh thường.

“Thẩm Ngạn, hóa ra anh lại sợ đến mức này.”

“Thứ hèn nhát.”

Thẩm Ngạn gần như bùng nổ: “Ninh Tuế, rốt cuộc cô muốn gì?”

Tôi không muốn gì, cũng không muốn làm gì.

Tôi không nhìn anh ta, cũng không nhìn Trần Kinh Liêm.

Đàn ông bọn họ là vậy, xem chân tình của người khác là rác rưởi rồi muốn chà đạp thế nào cũng được.

Đều là cá mè một lứa, đều là thứ cặn bã, đều khốn nạn như nhau.

Cho nên không cần gì phải lưu luyến hay đau lòng cả.

Nhưng tôi cảm thấy không đáng cho Từ Giai Nam.

Tôi chỉ là một người bình thường, đối diện với mấy cậu công tử bột này cũng không thể làm được gì.

Nhiều nhất là khiến Thẩm Ngạn lao đao chút thôi.

Tôi quay người đi về phía thang máy.

Càng đi càng nhanh, đầu không nghiêng dù chỉ một chút.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt mới chậm rãi lăn xuống.

10.

Trần Kinh Liêm ngồi trong xe, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Dường như không tức giận chút nào.

Anh chỉ lúc có lúc không nghịch bật lửa trong tay.

Thẩm Ngạn nhấp nhổm đứng ngoài xe.

Anh cũng không nghe, chỉ cảm thấy ồn ào.

“Anh ba, em thấy rõ rồi.”

“Vừa rồi Ninh Tuế cố ý, cô ta cố ý châm ngòi ly gián tình anh em của chúng ta!”

“Em thừa nhận mấy lời trêu đùa em nói khi say, nhưng anh ba, anh cũng biết em chỉ nói miệng mà thôi.”

Thẩm Ngạn như mèo bị giẫm đuôi, nóng nảy đi qua đi lại.

Lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã biết Ninh Tuế không phải người hiền lành.

Nhìn thì nhỏ nhỏ nhưng thật ra là người rất phiền phức.

Anh ta không nên thấy sắc nổi lòng tham rồi bị cô nắm lấy điểm này.

Nếu như Trần Kinh Liêm thật sự vì chuyện này là chán ghét rồi vứt bỏ anh ta… Thẩm Ngạn vừa nghĩ thôi đã đau tim.

“Anh ba, anh nói một câu đi…”

Từ đầu đến cuối Trần Kinh Liêm không nói một câu, trong lòng anh ta càng không loạn hơn.

Thà rằng cứ mắng chửi rồi tát anh ta hai phát đi, như thế anh ta còn yên tâm.

“Anh ba…”

Trần Kinh Liêm đột nhiên nhét bật lửa vào ngăn để đồ.

Anh nâng mắt nhìn về phía Thẩm Ngạn, vẫn là đôi mắt không cảm xúc như cũ.

Nhưng lại khiến Thẩm Ngạn rùng mình.

“Thẩm Ngạn, cậu chọc giận cô ấy làm gì?”

Trần Kinh Liêm cười: “Cậu đã có gan làm thì tự mình chịu đi.”

Anh nói xong thì nói lái xe lái xe.

Thẩm Ngạn sợ đến mức hồn bay phách tán:

“Anh ba, anh ba, ý anh là gì, không phải vì chuyện này mà anh bỏ mặc em chứ…”

Thẩm Ngạn chạy theo xe một đoạn, rất nhếch nhác.

Trần Kinh Liêm không quan tâm đến anh ta.

Đương nhiên anh sẽ không vì chút chuyện này mà trở mặt thành thù với Thẩm Ngạn rồi.

Như vậy thì ngây thơ và buồn cười đến nhường nào chứ?

Chỉ là gần đây anh không muốn gặp anh ta mà thôi.

Xe lao nhanh về phía trước, hòa vào màn đêm của thành phố phồn hoa.

Không hiểu sao Trần Kinh Liêm lại nhớ đến dáng vẻ ban nãy của Ninh Tuế.

Một cô gái nhỏ như vậy, không biết tại sao lại có tính cách ương bướng như thế.

Anh dựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.

Cô còn bướng bỉnh mạnh mẽ hơn cả những gì anh nghĩ.

Từ đầu đến cuối một giọt nước mắt cũng không rơi.

Bóng lưng xoay người rời đi lúc cuối cũng thật ngầu.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Như vậy mới có thể cắt đứt sạch sẽ.

Trần Kinh Liêm tin câu nói đau dài không bằng đau ngắn.

Dù sao, nếu tiếp tục dây dưa với Ninh Tuế, anh sợ mình sẽ thật sự không nỡ.

Đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến dư luận xôn xao.

Tình huống đó không phải là điều mà anh và nhà họ Trần muốn thấy.

11.

Tôi xóa sạch tất cả những gì liên quan đến Trần Kinh Liêm.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sau đó trợ lý của Trần Kinh Liêm có đổi số gọi cho tôi mấy lần.

Tôi không nghe, đều kéo hết vào danh sách chặn.

Sau mấy lần như vậy, bên kia cũng yên tĩnh.

Tô Dĩnh tức không chịu được, cô ấy hận không thể đánh cho tôi tỉnh táo lại.

“Sao cậu ngốc vậy? Cái gì cũng không cần thật sao?”

“Tài sản của anh ta ngàn tỉ, rỉ chút tiền từ ngón tay ra cũng đủ để cậu ăn ba đời!”

Tôi vừa soạn hành lí vừa bình tĩnh nói: “Mình không cần tiền bạc như thế.”

“Hơn nữa, muốn ở lại thành phố này, bản thân mình cũng có thể làm được.”

“Chỉ là mình không thích Bắc Kinh, không muốn ở lại nữa thôi.”

“Bố mẹ mình cũng không thiếu tiền, nhà mình ở huyện cũng có ba căn.”

“Mình cũng không phải nghèo nàn đến mức đó, tại sao phải nhận đồ của anh ta?”

“Vậy cậu để anh ta ngủ không một năm? Một chút đền bù cũng không cần?”

Tôi đóng kĩ vali, bình tĩnh nhìn Tô Dĩnh.

“Tô Dĩnh, một năm ở bên cạnh anh ấy là mình yêu đương nghiêm túc.”

“Bây giờ chúng mình không còn hợp nữa, bình tĩnh chia tay, là chuyện bình thường, mình cũng không cần đền bù.”

Tô Dĩnh không thuyết phục được tôi, đề tài này cũng chỉ có thể để sang một bên.

“Ninh Tuế, cậu muốn về thật sao?”

Tô Dĩnh có chút không nỡ: “Cậu không thể ở lại Bắc Kinh sao? Dù sao ở lại Bắc Kinh sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

“Không ở nữa, sức khỏe bố mình không tốt, cả nhà có mỗi một người con là mình, mình muốn về báo hiếu.”

Thành phố lớn ngợp vàng son như Bắc Kinh rất dễ khiến con người ta mê muội.

Thật ra tôi cũng không chắc chắn suy nghĩ của mình có thay đổi hay không.

Ở lại Bắc Kinh, lỡ như ngày nào đó gặp khó khăn, tôi có hối hận vì lúc chia tay không đòi anh một số tiền lớn hay không?

Chi bằng đi xa, nhắm mắt làm ngơ thì hơn.

12.

Ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh là ngày nóng nhất hè.

Tô Dĩnh đưa tôi đi, khóc bù lu bù loa.

“Không có lương tâm gì cả, cậu đi xa như vậy, muốn gặp một lần cũng khó muốn chết!”

“Đừng khóc nữa, cậu và đàn anh Tống ở Bắc Kinh cố lên.”

“Mình về nhà nằm ngửa làm sâu gạo, không cố gắng nữa.”

Tô Dĩnh đỏ mắt nhìn tôi, nhìn một lúc lâu.

Cô ấy đột nhiên nói: “Tuế Tuế, cậu muốn khóc thì khóc đi.”

“Mình sẽ không cười cậu.”

Nụ cười trên mặt tôi dần dần vỡ vụn.

Đến cuối cùng vẫn không thể nào chống đỡ được cảm xúc.

Tôi dùng sức mím môi để kiềm chế nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Tô Dĩnh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi.

“Phải sống tốt, nghe không?”

“Nhất định phải nhìn cho thật kĩ, tìm một người đàn ông rất yêu cậu.”

Tôi không ngừng gật đầu: “Được, mình nhất định sẽ nhìn rõ, lần này mà nhìn nhầm thì cậu nhớ bay đến đó đánh mình.”

Tô Dĩnh vừa khóc vừa cười: “Cậu thôi đi.”

13.

Lên máy bay, tôi bỗng nhiên sờ thấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ được Tô Dĩnh.

Chắc chắn là cô ấy nhân lúc tôi không chú ý mà nhét vào.

Điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

[Tuế Tuế, thẻ là anh ta nhờ mình đưa cho cậu, mật mã là sinh nhật cậu.]

Tô Dĩnh không nói là ai, nhưng cũng không khó để đoán được.

Tôi nhìn chiếc thẻ màu đen kia.

Nơi sâu nhất trong trái tim lại nhói lên từng cơn.

Trong mắt tôi, chúng tôi yêu đương một năm.

Trong mắt anh, đây chỉ là một cuộc giao dịch.

Nếu như anh nhất định phải đặt dấu chấm hết tròn trịa như vậy mới có thể yên tâm.

Vậy được, tôi tác thành cho anh.

Tôi không trả lại thẻ, cũng không vứt đi.

Chỉ để ở một góc, không đụng đến.

Sau khi về nhà, tôi không làm gì một tháng.

Bố mẹ đề xuất tôi đi học rồi đi thi.

Người trong nhà đề nghị tôi thi giáo viên.

Con gái mà, làm giáo viên, yên bình sống qua ngày, không còn gì tốt hơn thế.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Nhạt nhẽo như nước, nhưng cũng rất bình yên.

Mối tình khiến tôi đau đến mức đêm cũng không thể ngủ được lại dần trở nên mờ nhạt trong trí nhớ.

Đôi lúc nói chuyện với Tô Dĩnh tôi sẽ ngẫu nhiên nhớ đến cái tên Trần Kinh Liêm.

Nhưng rất nhanh cũng sẽ bỏ qua một bên.

Người vứt bỏ tôi, tôi sẽ không nhớ mãi không quên.

Một buổi tối nào đó của mùa đông.

Một dãy số lạ gọi vào máy tôi.

Tôi nhận máy, đầu bên kia không ai lên tiếng, rất yên tĩnh.

Sự yên tĩnh kéo dài khoảng ba giây, người bên kia cúp máy.

Tôi cũng không quan tâm.

Về nhà, sau khi tắm rửa xong, trên màn hình điện thoại đã có thêm tin nhắn mới.

Là số vừa gọi ban nãy.

Chỉ có một câu đơn giản: [Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.]

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Có một giọt nước rơi xuống màn hình.

Có thể là nước từ tóc nhỏ xuống.

Tôi lấy lại tinh thần, không trả lời mà trực tiếp xóa tin nhắn, cũng chặn số điện thoại này.

Nhưng đêm đó tôi mất ngủ.

Mãi đến hừng đông mới có thể chợp mắt.

Chia tay lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi mơ tới Trần Kinh Liêm.

Anh đưa tôi đi ăn cơm với bạn mình.

Ăn cơm xong, mọi người lại đi đánh bài.

Không biết Thẩm Ngạn nói gì mà chọc tôi tức giận.

Tôi cầm bình rượu lên đuổi theo đánh anh ta.

Thẩm Ngạn tức giận dậm chân, la hét nói Trần Kinh Liêm quản tôi.

Anh dựa vào sofa, trong mắt mang theo ý cười.

Có chút bất lực nói: “Cậu nói xem cậu chọc cô ấy làm gì? Tự mình chịu đi.”

Một năm đó, anh đúng ra rất cưng chiều tôi, rất dung túng tôi.

Đến mức bây giờ mơ về quá khứ, tôi ở trong mơ cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhưng lúc tỉnh lại gối đã ướt đẫm một mảng.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận