Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

2:56 chiều – 17/11/2024

1.

Đó là đêm cuối cùng tôi ở bên cạnh Trần Kinh Liêm.

Nhưng lúc đó tôi cũng không biết, anh đã không còn cần tôi nữa.

Lúc anh mở hộp áo mưa mới, tôi còn ngây thơ mừng thầm.

Mừng thầm vì đã ở cùng một năm, tình cảm của chúng tôi vẫn nồng nhiệt như cũ.

Tôi nằm trên gối nhìn anh, trong mắt là sự vui vẻ và tình yêu thương nồng cháy.

Trần Kinh Liêm đeo xong, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của tôi.

Anh có hơi ngẩn ra.

Tôi hoàn toàn không biết gì, cười hì hì hỏi anh: “Sao đêm nay anh lại hào hứng vậy?”

“Còn không phải người nào đó nhận điện thoại xong đêm khuya mặc thế này chạy đến quyến rũ anh sao?”

Trong ánh mắt anh mang theo ý cười nhạt, vừa nói vừa nghiêng người hôn tôi.

Tôi ôm lấy cổ anh đáp lại, vẻ mặt thỏa mãn: “Vậy anh có thích không?”

“Em nói thử xem.”

Anh giữ lấy cằm tôi, hôn rất sâu, rất mãnh liệt.

Cho đến khi tôi không thở nổi.

Trần Kinh Liêm mới buông tay.

Anh nhìn tôi từ trên cao, ngón tay xoa nhẹ đôi môi hơi sưng của tôi.

“Tuế Tuế.”

“Ừm?”

Tôi bị hôn đến mức hơi thở dồn dập, ánh mắt mê man nhìn anh.

Anh không nói gì mà chỉ cười.

Lúc hôn lên mí mắt tôi, cơ thể chúng tôi cũng hòa vào làm một.

“Trần Kinh Liêm…”

Tôi nắm chặt cánh tay rắn chắc của anh.

Không biết là vui thích quá mức hay là cảm nhận được gì khi đang trống rỗng.

Đột nhiên tôi cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, nước mắt rơi xuống.

“Tuế Tuế.”

Bàn tay anh nâng tấm lưng thon gầy của tôi lên, muốn tôi càng sát lại vào anh hơn.

“Đừng khóc.”

2.

Qua đêm hôm đó, một tháng sau tôi cũng không gặp Trần Kinh Liêm.

Sáng thứ sáu không có lớp, tôi nằm trong phòng ngủ, lần thứ n mở WeChat lên, lúc thoát ra không khỏi thất vọng.

Tô Dĩnh nằm ở giường bên cạnh không nhìn nổi nữa: “Tuế Tuế, một tháng nay cậu không gặp anh ta rồi sao?”

“Khuyên cậu nên suy nghĩ từ giờ, hoặc là lấy được một số tiền lớn, hoặc là lợi dụng mối quan hệ của anh ta để ở lại thủ đô.”

“Anh ấy bận thôi.”

Tô Dĩnh dứt khoát ngồi dậy, giận dáng vẻ này của tôi:

“Ngay từ đầu mình đã khuyên cậu rồi, mấy cậu ấm đời thứ hai đời thứ ba như anh ta căn bản không có chân tình.”

“Các cô gái khác là bị nhà bị xe làm cho mờ mắt, cậu thì hay rồi, bị bánh bao sáng sớm của người ta thu mua.”

“Anh lấy lái xe từ Đông Trực đến đây mất hai tiếng, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai mà là nửa năm.”

Tôi nhẹ giọng nỉ non, nhớ đến những chuyện xưa, ngọt ngào lại lấp đầy trái tim.

Nếu như anh thật sự đối xử với tôi như vậy, tôi căn bản sẽ không để ý.

Nhưng tôi lại không chịu nổi việc người khác dùng chân tình để đối xử với mình.

3.

Tô Dĩnh quái gở nói: “Đúng rồi, thịt chưa vào miệng thì sao không dụng tâm cho được?”

“Bây giờ mới được bao lâu, cậu và anh ta nói chuyện còn chưa đến một năm người ta đã chán rồi.”

Là chán ghét sao?

Tôi hoảng hốt nhớ lại lần gặp mặt cuối của chúng tôi vào một tháng trước.

Tôi tưởng đó là tiểu biệt thắng tân hôn.

Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra điều không thích hợp.

Trần Kinh Liêm đêm đó rất khác ngày thường.

“Ninh Tuế, cậu nghĩ kĩ đi, chúng ta không chơi nổi với loại người này, thua cũng không nổi.”

“Cậu không thể để anh ta ngủ miễn phí như vậy được, tiền hoặc tương lai, cậu nên nhận được một trong hai thứu đó.”

Tô Dĩnh nói xong rồi nằm xuống.

Tôi ngẩn người mở WeChat, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở một tuần trước.

[Trần Kinh Liêm, anh bận như vậy sao?]

Anh vẫn chưa trả lời.

Tôi không nhịn được mà gửi thêm một tin nhắn nữa: [Trần Kinh Liêm, anh muốn chia tay sao?]

4.

Lúc tin nhắn gửi đến, Trần Kinh Liêm đang chơi bài.

Hôm nay anh không quá may mắn, tâm trạng khá bực bội.

Nhìn thoáng qua WeChat rồi lại đặt điện thoại xuống.

Thẩm Ngạn ở bên cạnh xoa môi: “Lại là Ninh Tuế.”

Trần Kinh Liêm châm thuốc, khóe môi hơi nâng lên: “Cô gái nhỏ không hiểu ý chút nào.”

“Cũng đúng, mấy cô bạn gái cũ kia của anh thông minh hơn nhiều, anh lạnh lùng hai ngày, giả vờ khóc lóc níu kéo rồi vẫn ngoan ngoãn nhận tiền rời đi.”

Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng anh cũng lạ thật, phiền toái quá, dứt khoát nói rõ không phải là xong rồi sao?”

Trần Kinh Liêm ném một lá bài ra, bình thản nói: “Cô ấy còn nhỏ, sợ cô ấy đột nhiên nghĩ quẩn, cứ từ từ đi.”

“Ồ, ông già như anh vẫn biết thương hoa tiếc ngọc ghê.”

Trần Kinh Liêm cười: “Tôi thật sự thích cô ấy, nhưng cũng chỉ đến đây được mà thôi.”

“Rất thích thì nuôi, nuôi cả một đời cũng được, anh cũng đâu phải là không nuôi nổi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trần Kinh Liêm không nói gì, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt quật cường của Ninh Tuế.

Đừng thấy cô người nhỏ nhỏ, không có bối cảnh gì mà coi thường, tính cách vừa bướng bỉnh vừa mạnh mẽ.

Nếu như anh dám nói muốn bao nuôi cô như nhân tình, cô chắc chắn sẽ cầm gạt tàn đập anh u đầu.

5.

Lại lần nữa gặp lại Trần Kinh Liêm là hôm khai trương một siêu thị lớn.

Tôi mặc váy Minnie, đang giúp các bạn nhỏ chơi trò chơi.

Trần Kinh Liêm và một danh viện (1) trẻ trung đang đi từ xa đến.

(1) Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách

Vị danh viện kia chắc hẳn rất thích Minnie, cô ấy đi thẳng đến chỗ tôi.

“Trần Kinh Liêm, mau giúp em chụp với với Minnie đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn Trần Kinh Liêm, anh lại chỉ lạnh nhạt nhìn tôi.

Sau đó cầm điện thoại giúp cô gái kia chụp ảnh.

Chụp xong anh lấy ví ra, tùy ý đưa một xấp tiền cho tôi: “Vất vả rồi.”

Tôi nắm chặt lấy xấp tiền mặt, nhìn cô gái kia kéo anh rời đi.

Bọn họ nhanh chóng được vô số nhân viên công tác và vệ sĩ bao vây, tôi không nhìn được nữa.

Tô Dĩnh lo lắng nhìn tôi: “Tuế Tuế, cậu không sao chứ?”

Tôi nhìn xấp tiền màu hồng dày cộp trong tay, bật cười nói với Tô Dĩnh: “Nhà tư bản đúng là nhà tư bản.”

“Một lần típ cũng hơn một ngàn.”

Vành mắt Tô Dĩnh đỏ lên: “Tuế Tuế, cậu muốn khóc thì khóc đi.”

Tôi không chịu khóc, bướng bỉnh cười.

“Tô Dĩnh, anh ấy không thể bắt nạt mình như vậy được.”

“Ninh Tuế, cậu đừng làm chuyện gì điên rồ…”

“Mình không làm gì điên rồ, mình chỉ muốn hỏi anh ấy một câu, cho dù là chia tay mình cũng muốn mọi chuyện rõ ràng.”

6.

Tôi gửi cho Trần Kinh Liêm một tin nhắn, nói cho dù thế nào đêm nay tôi cũng muốn gặp anh.

Anh vẫn không trả lời.

Mười giờ tối, trợ lí của anh gọi điện thoại cho tôi: “Cô Ninh, anh Trần đang ở bên dưới, cô đến đi.”

Lúc tôi đi xuống, Trần Kinh Liêm thậm chí còn không xuống xe.

Chiếc xe bảo mẫu Bentley kia chỉ hạ cánh cửa sổ xuống.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên đôi mắt lạnh nhạt bạc tình của anh.

Lúc này tôi cảm thấy anh lạ lẫm đến đáng sợ.

Từ đầu Tô Dĩnh đã khuyên tôi, nhưng tôi vừa ngây thơ vừa ngu ngốc nghĩ rằng mình sẽ là ngoại lệ kia.

Nhưng chuyện hôm nay đã khiến tôi tỉnh lại.

Dựa vào đâu mà tôi lại nghĩ rằng mình là ngoại lệ?

Cho dù có xinh như tiên thì nhìn mãi cũng chán.

Huống hồ tôi cùng lắm cũng chỉ được khen một câu thanh tú đáng yêu.

Tôi từng bước đi đến trước cửa sổ xe hạ xuống.

Ánh mắt lạnh như băng của Trần Kinh Liêm nhìn thẳng tôi: “Tuế Tuế, tỉnh lại đi, trò chơi kết thúc rồi.”

7.

Hóa ra chỉ có tôi mới nghĩ rằng đây là tình cảm chân thành.

Ít nhất tôi không giống những người kia.

Nhưng bây giờ xem ra cũng không khác là bao.

Tôi chỉ muốn biết, lúc trước anh dùng cả tấm lòng để theo đuổi tôi chỉ là vì để mục tiêu của mình lay động thôi sao?

Tôi tiến lên thêm một bước, khóe mắt nhói lên như bị lửa đốt: “Cho nên, anh chơi vui không, Trần Kinh Liêm?”

Anh nhìn tôi một cái rồi lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác:

“Căn phòng ở Tây Hoa cho em, nếu như em vẫn muốn ở lại thủ đô, vấn đề hộ khẩu anh cũng sẽ giúp em giải quyết…”

“Trần Kinh Liêm, trêu đùa tình cảm của người khác vui lắm sao?”

Trần Kinh Liêm hình như không còn kiên nhẫn, anh nhíu mày: “Nếu như em không hài lòng có thể liệt kê yêu cầu của mình rồi đưa cho trợ lý Tống.”

Thẩm Ngạn xuống xe châm thuốc, thuận tiện khuyên tôi:

“Tôi nói này em gái Tuế Tuế, được thì lấy đi, cô đang được hời to đấy.”

Hời to sao?

Tôi nhớ đến sinh viên yêu đương với Thẩm Ngạn ngày trước.

Cô gái kia sảy thai mấy lần, cuối cùng Thẩm Ngạn chán, muốn chia tay.

Cô ấy nghĩ quẩn, cắt cổ tay tự sát.

Thẩm Ngạn đưa cho bố mẹ cô ấy một trăm vạn là giải quyết xong.

Không ai nói anh ta một câu không tốt, ai cũng cảm thấy là cô gái kia ngốc.

Nhưng chỉ có tôi biết cô gái Tử Giai Nam đó ngốc nghếch đến mức nào.

Giờ phút này, tôi nhìn khuôn mặt khiến người khác buồn nôn của Thẩm Ngạn.

Hận không thể xé anh ta thành mảnh nhỏ.

Người như bọn họ đều là cá mè một lứa, buồn nôn như nhau.

Có lẽ thấy tôi chăm chú nhìn Thẩm Ngạn, Trần Kinh Liêm đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Ninh Tuế, ngày mai trợ lý Tống sẽ liên lạc với em.”

“Không cần.”

Tôi cười: “Những thứ kia tôi đều không cần, nhưng tôi có một điều kiện.”

Trần Kinh Liêm chau mày: “Em nói đi.”

Tôi hơi nhếch miệng, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn hơi sợ: “Cmn, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt này.”

“Chúng ta đã chia tay rồi, vậy có nghĩa sẽ không can thiệp vào việc của nhau nữa, đúng không?”

Trần Kinh Liêm gật đầu, vẻ mặt lại lạnh đi: “Đương nhiên.”

Tôi chỉ vào Thẩm Ngạn: “Vậy tôi có thể theo đuổi anh ấy không?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận