18
Ta gọi người dẫn Triệu Lan Nhược vào nhã gian, dặn dâng trà lên. Triệu Lan Nhược cứ chăm chăm nhìn ta, đột nhiên cười phá lên, vừa cười vừa rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu.
“Lý Minh Châu, ngươi đang đắc ý lắm phải không? Ngươi thắng rồi! Ngươi dựa vào mối quan hệ với Cung Thân Vương, giờ làm chính thê của Diệp Tu. Còn ta, một thiên kim đích nữ của quan tứ phẩm lại phải làm thiếp cho hắn! Ngươi chắc đắc ý lắm đúng không?”
“Đừng vội mừng! Diệp Tu không yêu ngươi, ngươi có biết hắn nói với ta thế nào không? Hắn bảo trong lòng hắn chỉ có mình ta thôi. Dù có cưới ngươi, hắn cũng chỉ là thờ phụng ngươi như một bức tượng, tuyệt đối không đụng đến ngươi!”
Triệu Lan Nhược lại tự mãn, nhìn thẳng vào mặt ta, cố gắng tìm thấy sự đau lòng và ghen tỵ từ biểu hiện của ta.
Đáng tiếc, nàng ta đã thất vọng.
Ta thở dài, đặt tách trà xuống bàn.
“Triệu Lan Nhược, đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn rõ sao? Người mà ngươi nên hận là ai chứ?”
“Ta vốn là phát thê của Diệp Tu, ngươi có gia thế, hắn bỏ ta để cưới ngươi. Giờ ta có địa vị cao hơn, hắn lại không do dự mà bỏ ngươi. Nếu sau này có nữ tử quyền quý hơn ta để ý đến hắn, kết cục của ta và ngươi hôm nay cũng không có gì khác nhau.”
“Kẻ sai từ đầu đến cuối là hắn, hắn chỉ mải mê trèo cao, tìm kiếm phú quý, sao chúng ta lại phải đấu đá, làm khổ nhau như vậy?”
Triệu Lan Nhược sững sờ, nhìn ta đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng, ngẫm nghĩ một lúc, rồi vội vàng tìm cách giải thích cho Diệp Tu: “Hắn có lỗi, nhưng hắn là phu quân của ta! Nam tử tam thê tứ thiếp vốn dĩ là chuyện thường. Nhưng còn ngươi? Chính ngươi đã phá nát gia đình của ta! Nếu ngươi ở yên tại Dương Châu, ta làm sao lại lâm vào tình cảnh như bây giờ?”
“Đúng rồi! Là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Đồ tiện nhân! Tại sao ngươi không ở lại Dương Châu, sao ngươi không chịu làm thôn phụ quê mùa? Ngươi dựa vào đâu mà dưỡng thành An Bình Quận chúa, dựa vào đâu mà sinh ra Trạng Nguyên, dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ!”
Như thể nàng đã thành công thuyết phục được bản thân, Triệu Lan Nhược gào thét đ//iên cuồng, như một kẻ mất trí. Ta tiến lên, giáng cho nàng một cái tát thật mạnh.
“Triệu Lan Nhược! Ngươi chỉ nói đúng một điều, một thiên kim của quan tứ phẩm như ngươi, sao phải làm thiếp cho Diệp Tu? Ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
Triệu Lan Nhược giật mình, như bị đánh ngốc, tay ôm mặt mà không nói được lời nào. Ta bảo người tiễn Triệu Lan Nhược ra ngoài, Lý Tư Viễn từ sảnh bên bước ra, lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
“Tặc, có vẻ có người lại mềm lòng rồi.”
Ta trừng mắt nhìn nó.
“Con biết gì mà nói, nữ nhân đâu cần làm khó nữ nhân, nếu Triệu Lan Nhược hôm nay tỉnh ngộ, tự nguyện cắt đứt quan hệ với Diệp Tu, từ nay không qua lại nữa, con về sau cũng không được làm khó nàng ta.”
Lý Tư Viễn khẽ cười.
“Mẹ à, người bớt mềm lòng lại đi. Nếu người thực sự là thôn phụ, Triệu Lan Nhược sẽ không đối xử tốt với người như vậy đâu. Còn nữa, con cá là nàng ta sẽ không tỉnh ngộ đâu.”
“Nàng ta… nếu không có Diệp Tu thì không sống nổi.”
Nói xong nó liếc nhìn ta một cái, chân vừa bước một bước về phía trước.
“Giống như năm đó mẹ mê muội tình cảm vậy.”
“Thằng nhãi con, con ngứa đòn rồi đúng không!”
Ta lập tức đuổi theo nó.
19
Triệu Lan Nhược đã trở thành thiếp, Diệp Tu lại càng gấp gáp hơn, mong muốn Diệp Bình An nhận tổ quy tông, mở từ đường tế tổ, và ghi tên Diệp Bình An vào gia phả.
Trong triều, các đại thần cũng thường xuyên thúc giục: “Diệp Tướng quân, cha ngài làm tất cả những điều này đều là vì tiền đồ của ngài. Những chuyện trước kia hãy bỏ qua, về sau ngài phải nhớ mà hiếu kính cha đấy.”
Nam nhân khi bàn đến những chuyện phong lưu của đồng môn thì thường nhẹ nhàng bỏ qua, không đáng nhắc đến. Bị nói nhiều, cộng thêm sự ủng hộ từ Lý Tư Viễn, Diệp Bình An cũng gật đầu đồng ý.
Vào ngày Diệp Bình An được ghi tên vào gia phả nhà họ Diệp, Diệp Tu mặt mày rạng rỡ, đặc biệt còn gửi một phần lễ vật đến phủ của ta.
“Minh Châu, từ nay chúng ta là một gia đình, sống với nhau tốt đẹp. Lan Nhược trước đây đã đắc tội với nàng, nàng ấy vốn có tính cách nhỏ nhen, nàng nhìn vào mặt ta, đừng chấp nhất với nàng ấy nữa.”
Ta liếc mắt, không muốn đáp lời, rồi bước sang một bên. Diệp Tu đứng lúng túng một lúc trong đại sảnh, sau đó buồn bã rời đi.
Khi hắn vừa đi, Diệp Bình An thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng xuống ghế, than vãn: “Tư Viễn, cái màn diễn ‘phụ từ tử hiếu’ này ta sắp diễn đến phát ngán rồi, bao giờ thì kết thúc?”
“Sắp rồi, chẳng phải ngày mai sứ giả từ Điền Nam sẽ đến kinh thành sao?”
“Ừ, tính toán thời gian cũng đã đến rồi.”
Hai người lại tụm đầu bàn bạc thêm, Lý Tư Viễn cười và nháy mắt với ta.
“Mẹ, mấy hôm nữa sẽ có một màn kịch lớn, mẹ đừng để bị dọa nhé.”
Lý Tư Viễn thật gan dạ, ta không ngờ nó lại diễn đến mức này.
Đúng lúc ấy, Diệp Tu cứ mặt dày ngồi lỳ trong phủ của ta, hỏi ta khi nào mới đồng ý về nhà họ Diệp. Ta khó chịu không muốn gặp hắn, bèn sai quản gia đuổi hắn đi.
Đột nhiên, từ cổng có một tiểu đồng lảo đảo chạy vào, quỳ sụp xuống đất rồi khóc rống lên:
“Không hay rồi phu nhân, đại thiếu gia… đại thiếu gia bị bắt vào ngục rồi! Bị Bắc Trấn Phủ Ti bắt đi, nhốt vào Chiêu Ngục rồi!”
“Cái gì?”
Diệp Tu nhảy dựng lên. Bắc Trấn Phủ Ti, đó chính là Cẩm y vệ, nếu không phạm trọng tội thì làm sao mà vào Chiêu Ngục được?
“Hu hu, phu nhân, phải làm sao bây giờ? Nghe nói đại thiếu gia giet hại lương dân, tự mình nhận công lao không phải của mình, làm phản với bá tánh nơi đó. Hoàng thượng giận dữ lắm, hiện đang cho người thẩm vấn ngài ấy!”
Diệp Tu không thể ngồi yên thêm nữa, vội vàng chạy thẳng đến triều đình để dò hỏi tình hình hôm nay.
20
Đã qua giờ Tuất, Diệp gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Diệp Tu sắc mặt tái nhợt, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong hoa sảnh. Một lúc sau, Triệu Lan Nhược được hạ nhân dìu vào, Diệp Tu lập tức lao đến.
“Phu nhân, nhạc phụ đại nhân nói sao rồi?”
“Ngươi đáng chet! Cả nhà chúng ta bị ngươi làm liên lụy đến mức này!”
Triệu Lan Nhược bật khóc lớn, nắm chặt tay đấm vào ngực Diệp Tu.
“Ngươi cứ sống chet đòi nhận lại cái thứ nghiệt chủng đó! Chúng ta chưa được hưởng ngày nào phúc, giờ lại phải ch//ôn theo hắn!”
“Cha ta nói, nếu tội danh này thành lập, thì đó là họa tru di cửu tộc!”
Diệp Tu chao đảo một bước, hít một hơi lạnh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Không thể nào! Cung Thân Vương đâu? Ông ấy sẽ không để yên khi thấy Bình An gặp nạn!”
“Phì! Hoàng thượng sáng nay đã tiếp kiến ông ấy, người ta nói rõ ràng rồi. Lý Minh Châu nuôi lớn con gái ông ta, ông ta đã tặng hậu lễ, coi như hai bên thanh toán xong. Ông ta còn dặn Hoàng thượng không nên vì việc riêng của gia đình mà bỏ qua quốc pháp.”
“Nuôi đứa trẻ thôi, trong mắt Cung Thân Vương, Lý Minh Châu chẳng khác gì một nhũ mẫu. Ngươi không làm rõ quan hệ lợi hại, còn cứ mặt dày bám vào, hại chet cả nhà chúng ta rồi!”
Hai vợ chồng ôm nhau khóc lóc thảm thiết, Diệp Tu vừa kinh sợ vừa lo lắng, mấy ngày liền vào triều mà thấy tình thế ngày càng phức tạp, sắc mặt Hoàng thượng cũng ngày càng khó coi. Triều đình đồn đại, nói nhẹ nhất thì cũng là họa tru di, Diệp Tu hối hận đến mức ruột gan thắt lại.
Cuối cùng, trước khi vụ án sáng tỏ, Diệp Tu triệu tập tộc nhân, mở từ đường đuổi Diệp Bình An ra khỏi tộc. Hắn lập tức viết và ký xong giấy hòa ly, gửi đến phủ của ta.
“Lý Minh Châu, ngươi là đồ tiện nhân, nuôi ra đứa con ngỗ nghịch thế này, suýt chút nữa kéo ta chet theo!”
“Ta với Diệp Bình An từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây không khác gì người dưng, ngươi đừng hòng bám vào ta nữa.”
Ta nhìn hai tờ văn thư trên tay, ngoài giấy hòa ly còn có cả tờ giấy tuyên bố đoạn tuyệt của hắn với Bình An, quả là một niềm vui bất ngờ.
Có thứ này, sau này hắn muốn bám vào Bình An, thì tuyệt đối không thể.
“Chậc, Lý Minh Châu, ta đã nói với ngươi rồi, đừng có mà ngông cuồng như vậy. Phong thủy luân chuyển, ngươi làm việc ác, quả báo đến nhanh lắm!”
Triệu Lan Nhược đắc ý: “Đợi đến ngày gia đình ngươi bị tịch biên, ta sẽ đến tiễn ngươi một đoạn đường!”
Tư Viễn nói đúng, Triệu Lan Nhược, thật không đáng để đồng cảm.
21
Diệp Bình An bị giam trong ngục, tin tức trong triều càng truyền ra càng thêm phần ly kỳ.
Theo lời chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Diệp Bình An có dính líu đến một vụ án cực kỳ nghiêm trọng, liên quan đến vụ mưu phản của Nam Vương mấy năm trước. Nếu mọi chuyện không được xử lý tốt, có thể dẫn đến án tru di tam tộc.
Diệp Tu bị dọa đến hồn xiêu phách lạc. Tru di tam tộc! Chính hắn, với thân phận là cha ruột của Diệp Bình An, sẽ không cách nào thoát khỏi.
“Lan Nhược, chuyện này làm sao bây giờ? Mau bảo nhạc phụ đại nhân ra sức vận động, dò la thêm tình hình đi!”
Phu thê vốn là chim chung rừng, đến lúc hoạn nạn ắt sẽ bay xa. Đến thời khắc này, dù Triệu Lan Nhược có yêu thích Diệp Tu đến đâu, cũng phải tỉnh táo lại.
Nàng mắt đỏ hoe, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Tu: “Lão gia, phu thê bao năm, ngài để lại cho mẹ con chúng ta một con đường sống đi!”
Nói rồi, nàng rút từ trong ngực ra một tờ giấy, muốn hòa ly với Diệp Tu, trên thư còn ghi rõ, ba đứa con sẽ theo nàng về Triệu gia.
Diệp Tu nhìn chằm chằm Triệu Lan Nhược, môi run rẩy một lúc, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất lịm.
“Sau đó thế nào? Hai người họ có hòa ly không?” Ta vừa nhấm hạt dưa, vừa hỏi Lý Tư Viễn.
Nó gật đầu: “Tất nhiên là ly rồi, Triệu Lan Nhược mang hết những gì có thể từ nhà đi, chỉ để lại một vỏ bọc trống rỗng, nghe nói thậm chí còn không để lại cho Diệp Tu một cái giường.”
“Chậc, các con diễn trò lớn như vậy, sau này làm sao thu dọn đây?”
“Mẹ đừng lo, chuyện này đã có cha con lo liệu rồi.”
Khánh Nhi nháy mắt tinh nghịch với ta, cười hớn hở như một con chuột sa chĩnh gạo: “Dù sao thì giờ chúng ta cũng không còn bất cứ mối quan hệ nào với bọn họ nữa rồi!”
“Cung Thân Vương cũng thật là quá mức nuông chiều con, chuyện lớn thế này mà cũng để con tùy ý gây rối à?”
“Sơn nhân tự hữu diệu kế mà.”
Khánh Nhi đắc ý ghé sát tai ta thì thầm: “Con đã hứa với cha, sau khi thành sự sẽ dẫn ông đi gặp ca ca con, mẹ đừng tiết lộ gì đấy nhé.”
Ta cười lắc đầu: “Hai huynh muội các con, cộng lại đúng là có tám trăm cái tâm cơ.”
22
Vụ án kéo dài khá lâu mà vẫn chưa có kết quả, còn hành động đoạn tuyệt quan hệ với con trai của Diệp Tu khiến hắn bị các quan trong triều dè bỉu không ngừng.
Trước kia hắn tự hào về đứa con này bao nhiêu, thì giờ bị người đời chỉ trích bấy nhiêu.
Diệp Tu chẳng khác nào chuột qua đường, ai cũng chê bai, còn Triệu Lan Nhược thì dắt theo mấy đứa con trốn về nhà mẹ, không màng chuyện đời, thỉnh thoảng lại cố tình đi ngang qua nhà ta để xem trò cười.
“Ngươi còn mặc đồ mới cơ à? Hừ, cũng phải thôi, dù sao cũng sắp chet rồi, sống được thêm ngày nào thì cứ vui vẻ thêm ngày đó.”
“Ngươi không phải muốn cưới Diệp Tu sao? Giờ ta với hắn đã hòa ly rồi, ngươi hài lòng rồi chứ? Cả nhà các ngươi cứ chuẩn bị sẵn để lên đoạn đầu đài đi, ha ha ha!”
Triệu Lan Nhược cười sằng sặc, rồi có người vỗ vai nàng.
“Đại thẩm, mời ngươi tránh sang một bên.”
Triệu Lan Nhược quay đầu định mắng người, nhưng rồi sững sờ như nhìn thấy ma.
“Diệp Bình An! Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Bình An bước tới, khoác tay qua vai ta.
“Vụ án đã được điều tra rõ ràng, Hoàng thượng biết ta bị oan, nên tất nhiên là ta đã về rồi. Sao, ngươi đến nhà ta để xin ăn sao? Người đâu, cho nàng ta hai đồng tiền.”
Triệu Lan Nhược không thể tin nổi, đ//iên cuồng chỉ tay vào Diệp Bình An.
“Ngươi chắc chắn là vượt ngục rồi! Người đâu, có người vượt ngục!”
Nàng ta hét vài tiếng, một lúc sau, mấy vị Cẩm Y Vệ trong trang phục phi ngư bước tới, kính cẩn chào Diệp Bình An.
“Diệp Tướng quân, làm ngài chịu thiệt rồi, về nhà nhớ bước qua hỏa lò để xua đuổi vận đen. Chỉ huy sứ đại nhân nói, sáng mai sẽ mời ngài uống rượu.”
“Không thể nào, không thể nào!”
Triệu Lan Nhược vừa khóc vừa cười, chạy đ//iên cuồng, rồi vấp ngã, tóc tai rũ rượi, nàng ta bò dậy rồi cứ thế mà chạy ra ngoài, trông như kẻ đ//iên loạn.
Không chỉ mình nàng phát đ//iên, Diệp Tu nghe tin này cũng bị đả kích đến mức suy sụp.
Đám ngự sử thi nhau dâng sớ lên chỉ trích hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, Hoàng thượng ban chỉ lệnh bãi quan chức của hắn. Diệp Tu thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài bộ y phục rồi rời khỏi kinh thành trong nhục nhã.
Hôm hắn rời đi, Lý Tư Viễn cố tình chạy tới bảo ta, rủ đi xem náo nhiệt.
Ta lắc đầu: “Hà tất phải tốn thời gian cho hắn. Hôm nay ngoài kia hoa đào nở rồi, mẹ dẫn các con đi ngắm xuân, đừng để lỡ cảnh đẹp.”
Thời gian quý báu, phải dành cho những người quan trọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.