Thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ hiểm ác chôn cái hũ nhỏ này dưới gốc
nhài, mục đích chính là để mẹ ruột A Phủ ngày ngày hít phải xạ hương,
khiến bà không thể có con nữa. Mà người nào thù oán với bà nhất, không
muốn bà có con nhất, lại có thể một tay che trời trong phủ này? Bà lớn
chính là mối nghi ngờ số một.
Cái hũ lớn mùi khó ngửi, để cái hũ nhỏ bên cạnh vừa át mùi vừa ngăn côn
trùng, kiến bọ bò vào. Tuy nhiên ngửi nó nhiều có hại, Khao Miêu cẩn
thận tìm một cái hộp thật lớn, bỏ cả hai cái hũ lớn nhỏ vào trong rồi
cất kĩ trong góc phòng, cách xa giường ngủ.
Xong xuôi, cô mệt quá lên giường nằm ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này cô nằm mê man suốt từ trưa đến tối.
“Két két” cánh cửa chầm chậm hé mở làm Khao Miêu bị đánh thức. Cô dụi mắt
nhìn, trời đã tối từ bao giờ, trong phòng lại không thắp đèn, tĩnh lặng
tối đen như mực. Chỉ có một chút ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào qua
khe cửa, cô ngẩng mặt lên hỏi:
“Ai vậy? Đậu à?”
Không có tiếng trả lời, người nọ chỉ là một cái bóng đen sì, chầm chậm đi
vào, đi thẳng đến chỗ Khao Miêu. Cô thấy không ổn, cái bóng này không
phải là người!
Đen sì từ đầu
đến chân, kỳ quái hơn là các mảnh thân thể không hề nối liền mà bị phân
chia rời rạc: đầu, mình, cánh tay, cẳng tay, cẳng chân, bắp đùi, tất cả
đều rời rạc lủng lẳng mỗi cái một đường.
Khao Miêu biết mình gặp ma rồi, đành chắp tay lên trước ngực, thành khẩn cầu xin:
“Vong linh nơi nào, có điều gì căn dặn? Tôi không có gì trên người để lấy cả, cũng không làm gì khuất tất với ai.”
Cái bóng đen sì từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ thấy đi đến bên
giường Khao Miêu, nhìn chòng chọc vào cô một hồi, rồi lại quay lại đi
trở ra ngoài. Mà Khao Miêu, giây phút bóng đen nọ quay đi ra, thân thể
cô cũng cứng ngắc đứng dậy, tự động bước xuống giường, lững thững bước
từng bước đi theo!
Hồn ma này là ai? Tại sao lại tìm đến cô? Còn muốn dẫn cô đi đến đâu chứ?
Mẹ cô là thầy pháp nhưng bà không muốn cô đi theo con đường giống bà,
không muốn cô ngày ngày phải tiếp xúc với quỷ thần, không truyền nghề
cho cô. Những điều cô biết được chỉ là do ở cạnh mẹ nên biết được chút
ít, chưa đủ để đối phó với hồn ma lai lịch không rõ này.
Miệng của cô cũng ngậm chặt không nói được nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhao Miêu lạnh sống lưng nhận ra cách thức điều khiển thân xác này, sao mà
giống với cách A Phủ ngày đó dùng với cô thế? A Phủ cũng khống chế thân
thể và giọng nói của cô y như thế này rồi kéo cô về tiền kiếp, chẳng lẽ
bóng đen này chính là cậu?
Không đúng, nếu là A Phủ thì cô đã nhận ra từ lâu! Hay là… hồn ma này có liên quan gì đến A Phủ?
Bóng đen dẫn Khao Miêu đi ra khỏi phòng, rồi đi ra ngoài vòng vèo đi đâu đó. Trên đường đi không thấy bóng một người hầu nào, ngay cả con Đậu tâm
phúc của cô, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ bóng đen này đã làm gì họ?
Bóng đen dẫn cô đi mãi
cuối cùng cũng chịu dừng lại, cô nhận ra chỗ này, chính là hai gốc nhài
mà ban sáng cô đã cùng con Đậu đào hai cái hũ lên. Thôi chết, không lẽ
đây chính là… là… mẹ ruột của A Phủ!
Buổi chiều cô còn lo lắng liệu bà có tới tìm cô hỏi tội không, ai ngờ đúng là tới thật rồi đây!
Những mảnh thân thể bị tách rời của bóng đen cứ lủng liểng giữa không khí,
rồi bất ngờ cái đầu di chuyển đến ngay trước mặt Khao Miêu. Giây phút đó sống lưng cô lạnh toát, khuôn mặt này trắng bệch, nhợt nhạt cùng với
mái tóc dài xoã tung loà xoà trước mặt. Nhưng đường nét khuôn mặt lại
giống A Phủ vô cùng.
“Con dâu xin ra mắt mẹ!”
Bóng đen hình như muốn Khao Miêu nói chuyện nên ngừng khống chế thân thể và
giọng nói của cô. Vừa lấy lại được giọng nói, cô đã vội quỳ xuống, đánh
liều xưng con dâu gọi mẹ chồng.
Cái đầu không có mở miệng nhưng giọng nói vẫn phát ra: “Đồ khôn lanh này.”
Không phủ nhận, vậy thì đích thực là mẹ ruột của A Phủ rồi! Cô vẫn còn nghi
vấn ai là chủ nhân của cái sọ bị đem làm mắm, thì lúc này trong lòng đã
hoàn toàn sáng tỏ, chính là bà. Nhưng… cô mới chỉ tìm thấy cái sọ, còn phần thân thể khác của bà đang ở đâu? Cái chết của bà rốt cuộc phải
kinh khủng đến mức nào chứ?
“Mẹ, xin mẹ thứ tội cho con dâu đã mạo phạm hài cốt của mẹ! Con chỉ muốn làm sáng tỏ nỗi uất ức mẹ phải chịu thôi…”
Cái đầu của mẹ A Phủ trở về đúng chỗ cùng với các bộ phận khác và cứ nhìn
chòng chọc vào Khao Miêu: “Lâu ngày không gặp, con đã biến thành một
người khác hoàn toàn.”
Trước
đây khi mẹ con A Phủ chưa được đón về, Khao Miêu lớn lên cùng cậu, là
một cô gái ngốc. Từ sau khi cô xuyên đến nhập vào xác, cô gái Khao Miêu
trong mắt mọi người trở thành một người lanh lợi trái ngược hoàn toàn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.