Chừng nửa canh giờ sau, trong căn phòng yên ắng tĩnh mịch, A Phủ nằm trên
giường đột nhiên mở bừng mắt ra. Cậu xuống giường, nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn, chống cằm nhìn Khao Miêu ngồi ngủ gà gật ở đó.
“Giống ai mà ương ngang vậy chứ?”
Cậu vòng tay nhấc cô bế lên, đặt ngay ngắn lên giường ngủ. Rõ ràng đã mệt
đến nỗi ngồi thôi cũng ngủ gật được, mà vẫn còn cãi là chưa buồn ngủ.
A Phủ thổi tắt nến, căn phòng chìm vào bóng đen mờ mịt. Cậu cúi đầu trầm giọng nói vào tai cô:
“Việc của em chỉ cần an tâm làm vợ tôi. Không cần em xen vào những ân oán rắc rối trong nhà này. Nếu em vẫn cứng đầu tự làm những chuyện nguy hiểm
cho mình, đừng trách tôi tức giận trừng phạt em.”
Sáng hôm sau, Khao Miêu bị đánh thức bởi tiếng con Đậu gấp gáp giục:
“Mợ ơi, mau dậy thôi! Bà lớn đến thăm mợ!”
Cô mơ màng tỉnh dậy, ngạc nhiên vì thấy mình đã nằm trên giường, còn được
ai cởi giày cho nữa. Cô chỉ nhớ đêm qua cô ngồi bên bàn, chắc là ngủ
quên lúc nào không hay. Nhưng mà A Phủ không thấy đâu nữa, hay là trời
sáng nên cậu không thích hiện thân nhỉ?
“Con dâu cả, thì ra con đã về đây, làm mẹ lo quá!”
Bà lớn từ bên ngoài đi vào, trên mặt là nụ cười ưu nhã, nào còn vẻ độc địa như hôm qua lúc đổ tội cho cô.
“Hôm qua là mẹ hồ đồ nghi oan cho con, hôm nay mẹ đích thân đến đây mong con bỏ qua, mẹ con chúng ta vẫn vui vẻ hoà thuận được chứ?”
Thời này chỉ có con dâu sai chứ làm gì có chuyện mẹ chồng sai, thế mà bà lớn lại chịu vứt hết thể diện đến xin lỗi cô? Khao Miêu cười lạnh trong
lòng, bà ta lại có ý đồ gì đây.
“Con… con không sao… tất cả là lỗi của con… tại con hết… khụ khụ khụ…”
Khao Miêu ho như sắp chết tới nơi, nói thì không ra hơi, làm con Đậu đứng
một bên nhịn cười muốn chết. Mợ nó chắc là không muốn tiếp chuyện bà lớn nên giả vờ ốm nặng đây mà.
Bà
lớn cứng ngắc nhìn quanh, thằng A Phủ đòi bà đem Khao Miêu khoẻ mạnh trở về, giờ cô ốm yếu thế này, A Phủ liệu có đang đứng chỗ nào nhìn thấy,
rồi lại tức giận đi hành hạ con trai bà không?
“Đều tại mẹ không tra hỏi kĩ càng, con yên tâm mẹ đã phạt thằng hai rồi! Nó
còn nhỏ dại, con là chị dâu, bỏ qua cho nó lần đầu sai sót được chứ? Mẹ
có mang rất nhiều đồ tốt cho con tẩm bổ đây.”
Khao Miêu nhìn đống đồ chất đống trên bàn, ai mà thèm mấy thứ này của bà
chứ? Nhưng cô không muốn tiếp chuyện bà lớn thêm một phút một giây nào
nữa, nên thều thào nói “Con dâu cảm ơn mẹ…” rồi vùi mặt vào gối ngất
xỉu.
Bà lớn mặt xám ngoét bỏ đi, bà đã xuống nước đến thế rồi, thằng A Phủ đến bao giờ mới chịu tha cho con trai bà tỉnh lại đây?
Chờ cho bà lớn đi khỏi, Khao Miêu mới ngồi dậy, đi đến kiểm tra cẩn thận từng món đồ bà lớn đem đến.
“Đậu, em lấy kim bạc thử độc hết mấy thứ này đi.”
Cô sai con Đậu làm việc rồi đi vệ sinh chuẩn bị ăn sáng. Đêm qua trong lúc ngủ hình như cô mơ thấy A Phủ cứ ôm mình, ôm rất chặt, rồi còn nói gì
đó mà chỉ cần an tâm làm vợ, không cần xen vào chuyện nhà cậu ta.
Cũng được thôi, thời gian này cô cứ làm mợ cả ăn ngon mặc đẹp trong phủ này, đằng nào cũng chưa có cơ hội ra ngoài đi tìm manh mối kết tội bà lớn.
Điều cô tiếc nuối duy nhất là không thể quay lại tầng hầm cứu cô gái
kia.
Khao Miêu ăn sáng xong thì dẫn theo con Đậu đi dạo một lượt quanh viện. Trong vườn có một chỗ rất
thú vị, là hai cây hoa nhài được cắt tỉa thành hình hai con chim uyên
ương.
“Hai cây hoa nhài này là
lão gia cho người cắt tỉa tặng cho mẹ ruột của cậu. Bà rất thích chúng
nên ngày nào cũng ra đây ngồi ngắm và hít ngửi hương thơm của hoa. Đáng
tiếc hoa vẫn đây nhưng người đã không còn.”
Khao Miêu nghe con Đậu nói, cũng hít thở hương thơm của hoa, quả là thơm quá.
“Em đi vào nhà pha thêm trà mang tới đây.”
Ngày tháng nhàn rỗi chẳng có gì làm, đành ngồi ngắm hoa uống trà cho qua
thời gian vậy. Trong lúc chờ con Đậu, Khao Miêu ngồi nhìn không rời mắt
vào hai cây hoa nhài hình chim uyên ương. Đến khi con Đậu bưng trà quay
lại, đã thấy mợ nó ngồi cặm cụi đào bới lớp đất quanh gốc hai cây hoa
nhài.
“Trời ơi, mợ làm cái gì thế? Cậu cả biết sẽ quở chết mất!”
Khao Miêu chỉ cho nó thấy phần đất dưới gốc nhài trơn láng khác biệt hẳn với phần đất xung quanh, đất cũng cứng như gạch nung rất kỳ lạ. Càng kỳ
quái hơn là đàn kiến đi qua đây đều đi vòng theo lối khác giống như
tránh khỏi cái gì bên dưới lớp đất này vậy.
“Đất cứng quá, lấy cho mợ cái xẻng.”
Con Đậu có sợ nhưng càng tò mò hơn, nó đi lấy hẳn hai cái, hai người cùng
nhau đào lên, vừa đào vừa phải lựa không làm tổn hại gốc cây hoa nhài.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.